Lão Thấp Của Tôi

Chương 1: Lão thấp a lão thấp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cơn mưa rào mùa hạ mới ngớt, bầu trời xám ngắt vẫn còn mang theo hơi ẩm mịt mờ.

Trải qua một đợt mưa nho nhỏ, hơi ẩm tại con hẻm vẫn còn rất nặng. Hiện tại thời tiết vừa vào đầu thu, buổi sáng mang đậm cái mát lạnh đến tận cùng, thấm vào xương tuỷ, làm mọi người đi qua đây đều vô thức rụt rụt cổ, khép thật chặt áo khoác.

So với những người khác mặc áo khoác dày mang cặp da, thân hình nhỏ gầy được bao quanh bởi áo sơ mi kia của Khúc Thương Mang nhìn có vẻ phong phanh.

Nhưng anh cũng không cảm thấy lạnh. Trái lại sắc mặt anh hồng nhuận, khóe miệng cong lên, nắm chặt một tờ giấy trong tay. Lòng bàn tay thậm chí còn đổ mồ hôi.

Tờ giấy này là thư thông báo nhậm chức của Trung học Nguyên Hưng được gửi tới cho anh ngày hôm qua, bị dày vò cả một đường đi, bây giờ trông nó căn bản không ra hình dạng gì nữa.

Nhấc chân đá văng "người bạn nhỏ" đang chuẩn bị leo lên ống quần mình, Khúc Thương Mang lườm nó một cái, nghiêm mặt lại, có điều hào quang trong đôi mắt đẹp vẫn lóe sáng. Nên không khó để nhìn ra anh đang cao hứng.

"Anh nói này, tham thì thâm đấy". Khúc Thương Mang dừng bước, nói khi đối phương lại bắt lấy ống quần.

Sau một lúc lâu, phía dưới mới truyền đến một tiếng đáp lại trầm trầm:"Oh."

Chỉ thấy một cậu bé mặc áo lông màu xám dáng dài gãi gãi đầu, có chút rầu rĩ lùi vài bước, rồi sau đó đâm đầu xuyên vào vách tường phía bên phải không còn bóng dáng.

Khúc Thương Mang cúi người phủi phủi nếp nhăn trên ống quần vừa bị cậu bé gây ra. Đoạn nhạc đệm nho nhỏ này cũng không có quấy nhiễu tâm tình vui sướиɠ của anh, dừng lại không lâu lắm, anh tiếp tục đi về phía trước.

Trong thời buổi xã hội đang cạnh tranh kịch liệt về việc làm, tìm được một công việc lý tưởng thật sự không dễ dàng, huống chi anh là loại thanh niên vừa mới đi ra khỏi đại học, lại còn là trường sư phạm.

Rất nhiều trường học đều là những cái hố bị những cây củ cải nhìn chằm chằm vây quanh, hễ cây nào già từ trong cái hố sắp về hưu đi ra, nghìn nghìn vạn vạn cây củ cải non trẻ phía sau sẽ tiếp bước nhảy vào lấp cái hố này.

Giáo viên đích thực là một nghề nghiệp tốt, chỉ cần hàng năm có hai lần nghỉ tính bằng tháng đã khiến người khác thèm nhỏ dãi. Mặt khác tiền lương và đãi ngộ của giáo viên cũng không kém, môi trường làm việc tốt, thời gian ổn định, được người người kính trọng...

Chỉ là mỗi một năm số người tốt nghiệp từ các trường sư phạm không phải mấy nghìn thì cũng là mấy trăm nghìn. Đảo mắt nhìn toàn thành phố, cũng không còn mấy trường học tuyển giáo viên.

Rất nhiều người tốt nghiệp nhưng mà không có kinh nghiệm, cũng không có biện pháp gì khác nên chỉ có thể đi làm giáo viên tại các trung tâm nhỏ rồi từ từ tích lũy. Hoặc là cắn răng đổi nghề, chấm dứt ước mơ làm giáo viên.

Khúc Thương Mang cảm giác mình hẳn là thuộc loại người có vận c*t chó may mắn. Anh là sinh viên tốt nghiệp trường sư phạm S, vừa mới ra trường, căn bản là không dám vọng tưởng có thể lập tức tìm được công việc. Chẳng qua là mang tâm lý thử vận may giống rất nhiều bạn học khác gửi sơ yếu lý lịch trên mạng, có thể là vì thao tác không thuần thục, anh thậm chí quên cả việc gửi ảnh chụp kèm theo.

Cho nên khi nhận được điện thoại gọi phỏng vấn, anh cũng khá là khϊếp sợ.

Có điều Khúc Thương Mang lập tức bình tĩnh, chỉ là thông báo phỏng vấn mà thôi, cũng không nói lên vấn đề gì. Thành hay không còn rất khó nói.

Vì thế anh ôm ấp tâm tình đi tích góp từng tí một kinh nghiệm phỏng vấn mà đến, phi thường vững vàng... Qua.

Sau đó, thư thông báo liền được gửi tới, chức vị là giáo viên chủ nhiệm lớp 11. Tuy rằng đã nộp lên một bản kế hoạch, nhưng nếu làm không tốt, hết thảy đều chỉ là lý luận suông.

Kinh nghiệm dạy học của anh là zê-rô.

"Hiệu trưởng, ngay cả trợ giảng tôi cũng chưa từng làm." Khúc Thương Mang lẩm bẩm nói. Đột nhiên ánh mắt sáng ngời nhíu lại nhìn người phụ nữ mặc áo đỏ, đeo túi xách, đang nghe điện thoại cách đó không xa. Anh có chút bất đắc dĩ thở dài: "Hôm nay làm sao vậy? Ngày đầu tiên đi làm mà bị trễ, sau này mình làm thế nào sống được ở đây!"

Trường trung học Nguyên Hưng là một trường tư có danh tiếng cũng không quá cao. Vì học phí nơi đó quá đắt, mà thành tích lại bình thường.

Khúc Thương Mang trái lại rất thỏa mãn, vì hễ là nơi của tư nhân, đãi ngộ dành cho nhân viên sẽ không tệ.

Thành tích bình thường, chứng tỏ khả năng phát triển vẫn còn rất lớn.

Lấy kiểu người hồ sơ lý lịch còn sạch hơn cả cái túi quần của mình, có thể ngồi ở vị trí này còn có cái gì có thể soi xét?

Nhìn thoáng qua đồng hồ, cách tiết đầu tiên anh làm kiếp giáo viên còn có 20′, anh đem thư thông báo cất kỹ: "Xem ra lần này, phải nắm chắc thời gian."

Khúc Thương Mang mím mím cánh môi nhạt màu, sải bước hướng về phía cô gái áo đỏ đi tới, bộ dáng cô cũng khá được, ngũ quan đoan chính, vầng trán no đủ, chỉ là khuôn mặt tái nhợt quá mức, thoạt nhìn có chút tiều tụy.

Hơn nữa sắc đỏ của áo bành tô, càng khiến sắc mặt cô tăm tối.

Anh làm như vô tình dùng bả vai đυ.ng phải cô gái, sau đó trước khi đối phương nhíu mày chuẩn bị mở miệng, liền mỉm cười ôn hòa, mở miệng xin lỗi: "Ngại quá, tôi vô ý đυ.ng phải cô."

"Không có gì." Cô gái thấy thái độ của anh cũng tốt, nhất thời cũng không tiện gây sự, chỉ cúp điện thoại, nhún vai bước nhanh ra khỏi cái hẻm nhỏ.

Khúc Thương Mang nhìn theo hướng cô rời đi, ngừng cười, ghé mắt nhìn bờ vai của mình: "Nên đi xuống lại không đi xuống, không nên đi xuống ngược lại muốn xuống. Ai, nói xem bản thân mình xảy ra chuyện gì?"

Khúc Thương Mang đứng nguyên tại chỗ không động đậy, một thiếu niên đi qua anh vừa mới nghe được lời này, dừng lại bước chân.

"Anh à, anh đang nói chuyện với em sao?"

"À, ngại quá, là anh tự lẩm bẩm một mình thôi." Khúc Thương Mang vẫn mỉm cười bình tĩnh đáp.

"Vâng." Thiếu niên gật gật đầu, thầm nghĩ, người này thật là kỳ quái.

Thiếu niên dần dần đi xa, nhóm người cầm cặp táp một người tiếp một người đi xuyên qua cái hẻm nhỏ, cô gái áo đỏ cũng lên xe bus, bà cụ ôm cháu trai nhỏ cũng lên theo.

Rất nhiều người đi qua bên người Khúc Thương Mang, nhưng không một ai có thể nhìn thấy, trên vai phải anh, có một cô gái run run rẩy rẩy rối rít lau nước mũi đang ngồi trên đó.

Cô đã ngừng khóc, đang dùng chiếc khăn vừa lau mắt vừa xoa xoa mũi: "Tôi thích áo bành tô màu đỏ, ông trời thật bất công! Vì sao sau khi tôi chết chỉ có thể mặc áo khoác màu trắng? Tôi hận, tôi —— hắt xì —— tôi hận toàn bộ trang phục màu trắng, càng hận khí thải ô tô của thành phố này! Hắt xì —— "

Khúc Thương Mang cười mà không nói, tự biết thể chất mình có điểm đặc thù, gặp quỷ, cùng quỷ nói chuyện với nhau không cần phải ngạc nhiên, anh còn có thể chạm vào, tự mình cảm thụ sự tồn tại của thần quái.

Anh là như thế, quỷ cũng là như thế.

Quỷ tựa vào trên người anh, cũng có thể cảm nhận được hết thảy những thứ đang tồn tại xung quanh, như là làn gió nhẹ thổi qua, như là khí thải ô tô bị xả quá nhiều, như là mùi lờ lợ từ rác thải mốc meo, mùi ghê người từ cống thoát nước...

Hiện tại quỷ còn nhạy cảm hơn so với người: "Cô nếu nguyện ý cách tôi xa một chút, liền không cảm thụ được khí thải nữa."

Cô gái áo trắng lại lớn tiếng phản bác:"Lừa quỷ! Lúc tôi chưa gặp anh cả ngày cũng bị hun khói."

Nghe cô nói như vậy, Khúc Thương Mang trầm tư một lát: "Ừm, hóa ra là như vậy sao? Tôi hiểu được. Tình huống này của cô tôi không giúp được, xem ra chỉ có thể nhờ người khác. Cô chờ một chút, tôi tìm Bạch đại ca."

Nói xong, không biết từ nơi nào rút ra một lá bùa màu vàng, miệng bắt đầu lẩm nhẩm.

"Bạch đại ca? Mặt anh đã trắng, còn có người càng trắng hơn?" Nhắc tới màu trắng, mặt cô vặn vẹo, mặt mày tinh xảo có thêm vài phần cảm giác dữ tợn.

Động tác cầm lá bùa của cậu hơi cứng đờ: "Chị gái, xin hỏi cô qua đời mấy năm rồi?" Sự khác biệt dường như hơi bị lớn.

Cô liếc mắt nhìn anh, thế nhưng phong nhã cầm một lọn tóc lên vuốt ve, khuôn mặt xanh lét thần kỳ rộ lên hai rặng mây đỏ, hai cái đùi ở trên bả vai anh nhộn nhạo đung đưa: "Người ta chết năm 08 đó! Nhớ năm ấy thủ đô có Thế vận hội Olympic. Anh không biết thôi, người ta lúc ấy còn đặc biệt phiêu đi vào bể bơi xem thần tượng nhảy cầu! Ai cũng không biết tôi đứng phía trước thần tượng, sau đó tôi còn bay vào phòng thay quần áo, dáng người thần tượng thật lực lưỡng quá chuẩn luôn, thắt lưng ra thắt lưng mông ra mông, cuối cùng tôi còn chứng kiến thần tượng anh ấy đang..."

"Dừng —— dừng lại!" Khúc Thương Mang xoa nhẹ huyệt Thái Dương, đem "người" trên vai xuống nhún vai:"Bạch đại ca, việc còn lại liền giao cho anh."

"Được, lần này lại phiền toái tiểu Thương." Một thanh âm trầm thấp hiện lên không hề có dấu hiệu báo trước, người được Khúc Thương Mang gọi là Bạch đại ca mặc một chiếc áo choàng màu trắng, màu sắc thuần trắng kia quả nhiên muốn chói mù hai mắt nữ quỷ, người cũng như thanh âm, đột ngột từ dưới đất hiện ra.

Bên dưới... Người họ Bạch cũng không nhiều a...

"A —— quỷ a!" Nữ quỷ áo trắng cả người run run, mãnh liệt lao ra, xoay người chui vào trong lòng Khúc Thương Mang, gắt gao ôm hông của anh không buông: "Cứu mạng, thật đáng sợ!"

Nếu cô nàng quỷ này không phải phái nữ, Khúc Thương Mang tuyệt đối muốn sút cho cô một phát. Chị gái, cô cũng là quỷ được chứ? Ngạc nhiên cái gì!

"Chớ lộn xộn, anh ấy không sẽ thương tổn cô."

"Không —— hắn, hắn có răng nanh! Hắn còn có móng vuốt —— tôi xin anh, vẫn là để anh đưa tôi đi xuống đi! Tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa, đúng rồi —— kỳ thật em vẫn còn trẻ, nếu anh không chê, em cũng có thể —— "

"Thật có lỗi, tôi vẫn tương đối ái mộ người có dương thọ chưa hết. Hôm nay tôi có chuyện gấp, không có biện pháp đưa cô đi xuống." Khúc Thương Mang vừa nghe có chút không đúng lập tức phản bác, dùng tới năng lực đào thoát như quỷ sai, mới có thể thoát khỏi ôm ấp của nữ quỷ.

Sửa sang lại áo sơ mi bị làm loạn, Khúc Thương Mang nhẹ nhàng thở ra: "Bạch đại ca, anh dùng nguyên hình dọa cô ấy?"

Nam tử áo trắng tao nhã cười cười: "Sao có thể."

Khúc Thương Mang gật đầu, nữ quỷ lại vì vị đại gia này mỉm cười, run rẩy càng lợi hại hơn.

Thật là khủng khϊếp a, nhanh đưa tôi đi siêu thoát đi!

Bạch vô thường, một trong 2 vị đại gia Địa phủ, lực uy hϊếp của nguyên hình tự nhiên không phải tiểu linh tiểu quỷ có thể tiếp nhận được, Khúc Thương Mang từng may mắn nhìn qua một lần, thật ra cũng không cảm thấy dọa người ra sao.

Lần đầu tiên nhìn thấy hơi giống nam diễn viên phim kinh dị, nhưng nhìn quen rồi, kỳ thật bộ dáng còn rất ưa nhìn.

"Người anh mang đi đi, em còn có việc."

Khúc Thương Mang nói xong, Bạch đại gia hóa thân thành người thường mới phát hiện, thằng nhóc kia hôm nay mang một cái cặp da, nhìn "xuyên thấu", bên trong chính là giáo án và sách giáo khoa lớp 11( 1)( 2)( 3): "Tiểu Thương chuẩn bị lên lớp à?" Tiếp đó lại nhìn bức thư thông báo đã nhăn nhúm cuộn tròn.

Trường này, lớp này... Ha ha, quả nhiên là tiểu Thương.

Khúc Thương Mang lắc đầu nói: "Không, là đi làm."

"Đi làm? Ha ha, tiểu Thương thật sự trưởng thành."

"Vâng." Thi vào trung học, lại thi vào trường Đại học... Mỗi một lần nghe Bạch vô thường nói như vậy, Khúc Thương Mang đều cảm thấy lòng chua xót. Người vui mừng khi mình lớn dần... Lại... Không phải người!

Mang theo nữ quỷ đã xụi lơ thành một đống, vẽ một vòng tròn trên mặt đất, lập tức xuất hiện một thông đạo tối om, làm Bạch gia của bên dưới, tiện lợi nhất là chỗ này.

Tùy thời có thể mở cửa dẫn quỷ, không cần giống như Khúc Thương Mang, muốn đi xuống bên dưới mua chút đồ vật phải tìm lối vào chỉ định.

"Đúng rồi, thù lao lần này." Một chân đã bước vào, Bạch vô thường đột nhiên trở lại ném cho Khúc Thương Mang một gói to.

Ước lượng nặng nhẹ, Khúc Thương Mang có chút nghi hoặc: "Cô ấy chỉ là một nữ sắc quỷ thích nháo loạn, cần gì cho nhiều tiền như vậy?"

Bạch vô thường không quá để ý phất phất tay: "Năm nay cả một thế hệ còn cần tiểu Thương chiếu cố nhiều hơn. Gần đây có ba quỷ sai tạm thời rời khỏi cương vị công tác, còn có một trợ thủ về hưu cùng hai trợ lý đang trong thời gian nghỉ kết hôn, nhiều ra một ít coi như dự chi đi, có chuyện tùy thời cho bọn này biết."

"Được." Khúc Thương Mang không do dự nữa, lập tức đem túi tiền to bỏ vào một cái túi còn nhỏ hơn nó rất nhiều.

Số tiền này ở dương gian không đáng một đồng, ngay cả một cái kẹo cao su cũng không mua được, nhưng ở bên dưới lại có tác dụng rất lớn, tại Phong Đô chỉ có thứ bạn không thể tưởng tượng được, không có thứ bạn không mua được.

Khúc Thương Mang thích nhất một trong những đặc sản Phong Đô, Mạnh bà thang.

Không phải là loại uống vào liền mất ký ức kiếp trước, mà là số lượng canh uống Mạnh bà làm thêm mỗi ngày kiếm một khoản thu nhập.

Từ sau sự kiện mười năm trước, anh ăn uống gì đều như uống nước lã, nếm chẳng ra mùi vị gì, chỉ có Mạnh bà làm canh mùi vị bất đồng, có chua có đắng, trong đắng có mặn, dị thường cổ quái, cũng dị thường khiến người hoài niệm.

Khẩn trương nhìn đồng hồ, Khúc Thương Mang không dám trì hoãn nữa, sợ lần đầu tiên đi dạy liền đến muộn, lưu lại một ấn tượng xấu cho các học sinh tương lai.

Vị trí trường trung học Nguyên Hưng hơi hẻo lánh, đây là ngày đầu tiên chính thức lên lớp của Khúc Thương Mang, còn chưa có thẻ giáo viên, đi đến cửa trường học vừa định đưa ra thư thông báo nhậm chức tỏ rõ thân phận, ông bác bảo vệ đã mở ra cửa hông cho anh, miệng nói: "Chàng trai, buổi sáng tốt lành."

Khúc Thương Mang nghĩ đối phương biết có giáo viên mới đến, cũng cười cười, đáp lại ông: "Cháu chào bác".

Tuần trước khi soạn bài theo tổ giáo viên học tập là trong phòng làm việc của chi nhánh, Khúc Thương Mang là lần đầu tiên đi đến tổng bộ.

Bên đường bắt chuyện cùng rất nhiều nhân viên công tác, Khúc Thương Mang cảm thấy vui sướиɠ, anh nghĩ mình thích ngôi trường này.

Có lẽ hành động thân thiện của mọi người là vô ý, nhưng xác thực đã đánh tan sự khẩn trương của mình.

Cho đến lúc bước vào cửa phòng làm việc của lớp 11, Khúc Thương Mang đã hoàn toàn trầm tĩnh lại.

"Thầy Khúc đến rồi đấy à?"

"A, chào tổ trưởng!" Quay đầu lại nhìn hướng nơi phát ra âm thanh, hóa ra là lãnh đạo, Khúc Thương Mang lập tức nghiêm người đứng vững, cung kính nói.

Tổ trưởng phụ trách khối lớp 11 đẩy kính mắt, vừa đánh giá anh, vừa có nề nếp lạnh giọng hỏi: "Năm phút nữa là đến giờ vào học, hiện tại cậu nên làm cái gì?"

"Đi vào phòng học cho sớm, chuẩn bị lớp học!"

"Vậy còn không mau đi?" Thanh âm nhất thời cao lên vài lần.

"Dạ."

Ánh mắt tổ trưởng thật nghiêm khắc, Khúc Thương Mang chỉ có thể yên lặng cười khổ, thật vất vả mới áp được cảm giác khẩn trương, lúc này lại dậy hết lên.

Tác giả có lời muốn nói: ngày mai sinh nhật Liên phi, nghĩ trước sinh nhật viết tác phẩm mới, vì thế liền viết ra, hi vọng nhóm mạo hiểm phao cất chứa ủng hộ, áng văn này tuyệt đối ngày càng nghiêm túc!

Editor: Có thể bạn biết rồi: Cấp 3 bên đó gọi cao trung, cấp 2 là sơ trung, chia thành các ban. Lớp bạn tiểu Thương chủ nhiệm là lớp 3 cao nhị, chiếu theo bên mình giống như 11A3 ấy =))

Bonus cho các thím Hắc bạch vô thường