Editor: Kaori Kawa
Beta: Mai Kari
Từ xưa đến nay, ba mươi năm qua ngưu quỷ xà thần gì Giải Ý đều gặp qua nhưng chưa từng thấy qua lão thái phu nhân ngang ngược không nói đạo lý thế này. Hắn quay đầu nhìn vị lão nhân gia ở cạnh cửa, một thời không tìm được thái độ thích hợp đối đãi bà, đành phải thần sắc như thường đứng một bên nghe bà rít gào.
Trần lão phu nhân này sinh hạ được hai nam một nữ, đã từng ngang dọc giang hồ này, dáng dấp tuyệt không quá sáu mươi tuổi, tóc có điểm hoa râm, nếp nhăn rất ít, cằm ngay ngắn, mập nhưng cũng không béo rệu, hành động nhanh nhẹn, tinh thần sáng láng, cả người đều nhìn không ra mềm mại hoặc mềm yếu nữ tính, vô cùng cường thế. Bà bước vào, liếc nhìn thằng con trưởng, cũng không có hỏi y thương thế làm sao, liền chỉ vào Giải Ý nói: “Ngươi chính là nam nhân tình của thằng con hoang kia à? Phi, thật không biết xấu hổ. Nhìn ngươi mặt mày cũng sáng sủa, lại làm chuyện bỉ ổi thế này, ngươi đứng ở chỗ này ô uế đất Trần gia chúng ta, cút ra ngoài cho ta.”
Phía sau bà chính là đệ đệ bà, Hoàng Hiếu Toàn, có thể thấy được hai chị em nhà này lớn lên rất giống nhau, thần tình cũng như nhau. Nghe được tỷ tỷ mắng, gã lập tức vọt lên, đưa tay bắt lấy Giải Ý, “Nghe tỷ tỷ của ta nói không, nhanh cút khỏi đây.”
“Cậu, dừng tay.” Thanh âm Trần Trí Phàm tuy rằng vô lực, lại tràn ngập uy nghiêm,
“Mẹ, Tiểu Ý là bằng hữu ta, xin các ngươi tôn trọng hắn.”
“Bằng hữu? Ngươi chừng nào thì có bằng hữu chẳng biết thẹn như thế, hạng người ở cùng cái thằng con hoang kia thì tốt lành gì.” Lão thái thái tức giận tận trời, “Hiếu Toàn, đá hắn ra khỏi đây.”
Hoàng Hiếu Toàn đi tới động thủ, Giải Ý thật không nghĩ tới hai người kia không nói lý lẽ đến thế, một thời thật không biết ứng phó thế nào. Hắn là văn nhân, căn bản không động tay động chân với người ta, mà muốn cũng không có năng lực đó, chỉ có thể ỷ vào tuổi trẻ, nhanh chóng tránh ra. Hoàng Hiếu Toàn chụp hai lần mà không bắt được người, nhất thời mất mặt với tỷ tỷ, tức giận bốc tận đầu, không cố kỵ gì nữa, một chân đạp qua, đá vào ngực hắn.
Giải Ý chỉ cảm thấy một cổ lực mạnh kéo tới, tốc độ quá nhanh, khiến hắn tránh không kịp. Trong mấy giây ngắn ngủi, ngực bụng hắn bị một kích nặng nữa, cả người bay qua, suýt đè xuống người Trần Trí Phàm đang nằm trên giường. Lúc này Trần Trí Phàm cự kỳ mệt mỏi, toàn thân vô lực, căn bản không thể động đậy, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn hắn rơi xuống.
Lão thái thái kinh hãi, thốt ra, “Phàm Phàm.”
Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi vẫn đứng bên giường y nhanh chóng tiến lên, hai tay bắt lấy, đẩy Giải Ý còn đang lơ lửng ở không trung ra ngoài. Trong lúc nguy cấp, cô ta dùng toàn lực. Giải Ý lăng không bay đến bên kia giường, nặng nề mà đánh vào tường, té xuống đất.
Trần Trí Phàm tức giận thiếu chút nữa bất tỉnh, thở hổn hển nửa ngày mới có khí lực: “Hoa thúc.”
Hoa thúc từ ngoài cửa tiến đến, “Đại công tử.”
Trần Trí Phàm hữu khí vô lực mà nói: “Ngươi…… lập tức gọi……… gọi bác sĩ tới…..đem Tiểu Ý……….mang đến ………. gian phòng bọn họ……..gọi người của tứ công tử….đến…….ở đó……”
“Dạ…” Hoa thúc xoay người đi ra ngoài gọi người.
Mọi người Trong phòng không lên tiếng nữa, đại khái không nghĩ tới lại tạo nên cục diện này, có điểm chẳng biết nên nói cái gì mới tốt.
Chỉ trong vài phút, mấy người bảo vệ canh giữ ở bên ngoài chủ trạch chạy vội đến, vừa thấy huống trong phòng đã đỏ mắt lên, lớn tiếng hỏi Hoa thúc, “Ai làm?”
Lão thái thái cho rằng mấy người này là huynh đệ thủ hạ con mình, thấy họ kiêu ngạo như vậy, chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa, nhất thời giận dữ, “Là ta làm, thế nào? Lăn lộn trên giang hồ cư nhiên không quy củ như thế, lão đại các ngươi thế nào điều giáo chứ?”
Mấy người kia chỉ nghe đến bà nói việc do bà làm liền móc súng ra chỉa ngay bà cùng một nam một nữ kế bên, sau đó phân ra một người đi kiểm tra thương tích Giải Ý, lập tức cẩn cẩn dực dực ôm lấy hắn, bước nhanh ra khỏi phòng. Dù sao không có nhận được mệnh lệnh, bọn họ không thể tùy tiện động thủ đả thương người, việc cấp bách là đem lão bản hộ tống an toàn đi ra ngoài tiếp thu cứu trị.
Bọn họ không ở chỗ này chờ bác sĩ, yểm hộ cho nhau lái xe chạy ra, trực tiếp hướng bệnh viện, trên đường gọi điện thoại cho Dung Tịch, đem sự tình nói cho y. Dung Tịch vừa nghe liền nóng nảy, lập tức ném công tác trên tay, chạy tới bệnh viện.
Lão thái thái bị chỉa súng ngay tại nhà mình, một thời có điểm không tỉnh hồn lại, bọn người kia đi rồi mới nổi trận lôi đình. Trần Trí Phàm mệt mỏi nói: “Mẹ, bọn họ là người của lão tứ, ta cùng lão tam quản không được. Các ngươi vừa tới không phân tốt xấu mà xuất thủ đả thương người, chuyện này vô luận như thế nào cũng không thể chối được. Thế giới này không phải thiên hạ của Trần gia chúng ta, chúng ta không thể muốn làm gì là làm cái nấy, các ngươi ngay cả bối cảnh nhân gia thế nào cũng chẳng biết mà đã động thủ, có phải chê chúng ta phiền phức chưa đủ nhiều? Nếu các ngươi không xem ta là đương gia, ta cũng không có gì để nói. Ta mệt mỏi, các ngươi đi ra ngoài đi, để ta nghỉ một chút.”
Lão thái thái đi tới bên giường, lúc này mới biểu đạt một ít quan tâm, “Ngươi thế nào rồi? Thương đỡ chưa?”
Trần Trí Phàm nhắm mắt lại không nói lời nào, trên mặt tái nhợt phiếm một tia xanh xao.
Lão thái thái cơn giận còn sót lại chưa hết, “Người coi trọng thằng con hoang kia còn có thể có lý lịch đáng sợ gì? Hắn có gì mà để mà sợ? Là lão thái bà ta động thủ đó, có gì báo thù cứ tới tìm ta.”
“Mẹ.” Trần Trí Phàm mở mắt, tức giận nhìn bà, “Ta trúng năm phát đạn, có thể để ta nghỉ ngơi một chút được không?”
Lão thái thái thấy đứa con lớn luôn luôn quạnh quẽ phát hỏa, không nói thêm nữa, “Tốt, ngươi nghỉ ngơi một chút, lão tam thế nào?”
“Hắn so với ta bị thương nặng hơn, ngươi đi xem hắn đi.” Trần Trí Phàm lần thứ hai nhắm mắt lại, lẩm bẩm, “Hiểu Chu ở trong phòng chiếu cố hắn, Khiếu Phong cũng ở, tính tình ngươi hay nhất thu liễm một điểm.”
“Hừ, nam nhân kia………… Lão tam một người tốt như thế sao lại thích nam nhân? Đây là thế đạo cái gì chứ? Ngay cả nam nhân cũng là hồ mị tử (1).” Lão thái thái hầm hừ đi ra ngoài, thẳng đến gian phòng Trần Tam.
Trần Trí Phàm nằm một hồi, khí lực khôi phục một điểm, liền vươn tay gọi cho Dung Tịch. Thanh âm y rất vô lực, tràn ngập áy náy, “Lão tứ, xin lỗi, ta không kịp ngăn cản mẹ ta, để Tiểu Ý bị thương.”
“Ta đã biết.” Dung Tịch trầm giọng nói, “Đại ca, chuyện này ta sẽ không bỏ qua đâu. Lão thái thái hận ta, cứ đến chỗ ta mà gây sự. Bà thương tổn Tiểu Ý, nợ này ta nhất định phải cùng bà tính. Còn mẫu thân, vợ với con ta ta chết thế nào, đến tột cùng là bất ngờ hay có người làm, trong lòng ngươi hẳn là rõ ràng, ta vốn nghĩ người chết thì yên mồ, người sống quan trọng hơn, ngươi cùng tam ca lại đối với ta tình thâm ý trọng, cho nên ta không muốn tính toán nữa, nhưng hiện tại bà dĩ nhiên thương tổn người quan trọng nhất trong sinh mệnh ta, ta sẽ không bỏ qua cho bà.”
“Ngươi đừng kích động, hãy nghe ta nói.” Trần Trí Phàm nghĩ hô hấp có chút khó khăn, đành kiệt lực tỉnh lại, bảo trì thanh tỉnh, “Lão tứ, tâm tình của ngươi ta lý giải, ta hiện tại không khí lực nói nhiều với ngươi, ngươi có thể đáp ứng ta, trước tiên đừng xung động, chờ ta khỏe hơn chút sẽ xử lý chuyện này, ta bảo chứng sẽ cho ngươi cùng Tiểu Ý một cái công đạo, được không?”
Dung Tịch trầm mặc một hồi, trầm thấp nói: “Được rồi, đại ca, nể ngươi cùng tam ca, ta tạm thời không có hành động, bất quá, trong lúc Tiểu Ý tại bệnh viện trị liệu nếu như còn xảy ra chuyện gì, ta không thể chắc chắn ta có làm gì hay không.”
“Ngươi yên tâm, tuyệt không xảy ra chuyện gì nữa đâu.” Trần Trí Phàm kiên định mà nói, “Nếu như Tiểu Ý lại có chuyện, ta đem mạng mình ra đền ngươi.”
Dung Tịch lo lắng thương tích Giải Ý, vô tâm cùng y nhiều lời, nghe y bảo chứng như vậy, nhân tiện nói: “Tốt, cảm ơn đại ca.”
Trần Trí Phàm buông điện thoại, nói với Hoa thúc vừa đi: “Ngươi đi nói cho lão thái thái biết, ta đã bảo chứng với lão tứ, nếu như y cùng Tiểu Ý xảy ra chuyện gì, ta đem mạng mình ra đền cho y.”
“Dạ.” Hoa thúc rút micro trong tay Trần Trí Phàm ra, ép kỹ chăn cho y xong mới tắt đèn, đóng cửa, đi đến gian phòng Trần Tam.
___________
(1) Hồ mị tử: kẻ quyến rũ, dụ dỗ
“Hừ, nam nhân kia………… Lão tam một người tốt như thế sao lại thích nam nhân? Đây là thế đạo cái gì chứ? Ngay cả nam nhân cũng là hồ mị tử”
–> Đó gọi là thế đạo xoay vần đó. Mỗi thời mỗi thế khác nhau a. Phải chấp nhận thôi a~
Tiểu Ý bị đánh rồi. Đã bảo là lão phu nhân này không để yên Tiểu Ý và Dung ca rồi mà.