Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền

Chương 11

Editor: Kaori Kawa

Beta: Mai Kari

Ngày thứ hai Dung Tịch đã bị dựng dậy từ sớm để theo Trần Trí Phàm đi làm. Giải Ý dậy trễ, ăn xong bữa sáng liền đi dạo quanh sân, cẩn thận nghiên cứu tỉ mỉ từng viên gạch từng mái ngói từng cành cây cọng cỏ, nhìn qua thấy được hắn rất hứng thú.

Trần Tam không ra khỏi nhà, ở trong phòng làm việc bằng máy vi tính, sau đó bưng chén trà đi ra sân, liếc mắt liền thấy Giải Ý ở trong sân cúi người quan sát một chậu cúc Ba Tư, hắn rất nghiêm túc, cho dù cách khá xa, cũng có thể thấy dung nhan như họa của hắn lộ ra thần sắc tinh thuần chẳng khác gì một đứa trẻ. Trần Tam giật mình, buông ly, ra khỏi phòng.

Trong lúc Trần Tam đi ra hoa viên, Giải Ý còn đang nghiên cứu chậu hoa. Trần Tam mỉm cười nói: “Theo ngôn ngữ loài hoa, cúc Ba Tư là vĩnh viễn vui sướиɠ, trước đây ta cứ luôn nghĩ, người thế nào có thể vĩnh viễn vui sướиɠ chứ? Bất quá, Giải tiên sinh, có thể cùng với ngươi sống chung, ta tin tưởng nhất định sẽ vĩnh viễn vui sướиɠ, Tiểu Dung thật may mắn.”

Giải Ý đứng dậy nhìn Trần Tam, “Đây là may mắn của cả ta và y. Số phận bao giờ cũng hay thay đổi, nhưng chúng ta nỗ lực mà sống, hơn nữa vĩnh viễn không xa rời nhau.”

“Vĩnh viễn là có thể một khoảng thời gian rất dài, đương nhiên cũng có khả năng chỉ ngắn như một cái chớp.” Trần Tam cười khẽ, ” Tôi cũng có bạn đời, là một thanh niên rất đáng yêu, có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu.”

Giải Ý có chút bất ngờ, lập tức cười nói: “Tốt a.”

Trần Tam rất nhẹ nhàng nhún vai, “Đại ca rất phiền muộn, tuy rằng y không nói, nhưng ta có thể tưởng tượng ra. Trước đây y cho rằng ta là trường hợp đặc biệt, nhà chúng ta 18 đời tổ tông chưa từng có đồng tính luyến ái, không nghĩ tới vừa tìm được đứa em trai cùng cha khác mẹ ở bên ngoài về, lại phát hiện cũng là đồng tính luyến ái. Ta phỏng chừng y khẳng định đang suy nghĩ có phải ta với Tiểu Dung có phải di truyền một đời gien nào đó nên biến thành như vậy hay không.”

Giải Ý bị câu nói của Trần Tam đùa đến cười ra tiếng, rồi lại thành khẩn mà nói: “Đại ca ngươi rất không sai, ngươi cũng thế, các ngươi đều là ca ca tốt. Ta vốn nghĩ các ngươi sẽ không nhận Tiểu Dung, bất quá làm điệu làm bộ mà thôi, dự định lại đây nói rõ với các ngươi xong thì dẫn y đi, nhưng các ngươi đối xử y tốt như vậy, ta rất cao hứng, trước đây Tiểu Dung không có huynh đệ tỷ muội, thân thế lại không rõ, sống rất cô đơn, hiện tại có hai người ca ca như các ngươi, y rất hài lòng.”

“Chúng ta cũng rất cao hứng. Ta nói thật, không phải lời khách sáo đâu.” Trần Tam thanh minh, “Lúc cha ta còn trên đời, lão đại cũng đã tiếp nhận gia nghiệp, ta cùng nhị tỷ ra bên ngoài làm ăn, lão đại cũng toàn lực ủng hộ chúng ta, tất cả mọi người sống rất được, cũng không như nhà người khác tranh di sản gì gì đó. Ông ấy để lại cho tứ đệ không nhiều, chúng ta kỳ thực nghĩ thế có chút keo kiệt, đại khái chắc ông sợ lưu nhiều làm chúng ta không vui, kỳ thực không đến mức đó. Lão đại là đại gia trưởng tương đối truyền thống, cho rằng huyết thống chính là huyết thống, nếu là người của Trần gia chúng ta, đương nhiên phải chăm sóc cho tốt. Ta cùng lão đại đều tương đối thông cảm cho cha, nhị tỷ ta tương đối nghiêng về phía mẹ ta, bất quá cha cũng đã qua đời, còn người phụ nữ ở bên ngoài của ông ấy … Xin lỗi, là mẹ của Tiểu Dung thì cũng mất rồi, còn cần tính toán làm gì nữa, cho nên mẹ ta cũng không đến gây phiền phức cho Tiểu Dung. Tạm thời mẹ ta cùng nhị tỷ của ta ở nước ngoài an dưỡng, không trở về, cho nên các ngươi sẽ không có chuyện gì, cứ yên tâm ở chỗ này ở nhé.”

“Ừ, cám ơn.” Giải Ý gật đầu, “Ta không muốn khiến các ngươi khó xử, Tiểu Dung cũng vậy. Nếu như lão thái thái trở về, các ngươi cứ báo trước một tiếng, ta cùng Tiểu Dung sẽ dọn ra ngoài.”

“Đến lúc đó tính đi, đại ca có thể khống chế mà.” Trần Tam hời hợt khoát tay, “Ta lý giải một chút giá thị trường, tranh của ngươi có thể bán không ít tiền a, một bức nhỏ đã đến mấy chục ngàn, lớn thì tới một, hai triệu, thật rất được giá.”

“A…. cái kia, kỳ thực là đệ đệ ta kinh doanh tốt thôi.” Giải Ý cười cười, “Vài năm nay hình như lưu hành phong trào sưu tầm họa tác đương đại, cho nên nước lên thì thuyền lên, ta cũng hưởng chung phước.”

“Ngươi khiêm tốn quá rồi.” Trần Tam ôn hòa nhìn hắn, trong mắt dẫn theo một điểm thương yêu, “Ta biết vì sao Tiểu Dung thích ngươi như thế, bởi vì ngươi không giống người bình thường, tựa như hi thế trân bảo, đối với rất nhiều người đều là hấp dẫn cực đại.”

Giải Ý trừng mắt nhìn. Hắn đã nghe qua rất nhiều cách ca ngợi nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới Trần Tam sẽ khích lệ hắn như thế, không khỏi có chút kinh ngạc, một lát mới nói: “Tam ca quá khen.”

“Ta là ăn ngay nói thật, ngươi đừng khách khí.” Trần Tam thân thiết vỗ vỗ vai hắn, “Được rồi, có cần bố trí cho ngươi một phòng vẽ tranh không.”

“Ừ, ta muốn một phòng nhỏ là được.” Giải Ý nói, “Chỉ cần ánh sáng tốt, cửa sổ đừng mở ra đường phố là được.”

“Không thành vấn đề, ta để Hoa thúc an bài.” Trần Tam xoay người rời khỏi đó. Giải Ý này quả thực có lực mê hoặc, trên người hắn có khí chất rất khó thấy ở người khác, tựa như đóa hoa xinh đẹp nhất, từng tầng từng tầng nở rộ, vĩnh viễn không biết hết được, làm cho người ta miên man bất định, không thể tự thoát ra được, nếu như không có tự chủ, chỉ sợ sẽ sản sinh ý nghĩ gì với hắn.

Hoa thúc rất nhanh chọn một phòng trà trống sửa sang một chút, dọn một ít gia cụ, sau đó mời Giải Ý xem cần mua thêm cái gì không.

Giải Ý nhìn một chút nhân tiện nói: “Rất tốt, không cần cái gì nữa đâu, cảm ơn.”

Hắn không rõ nội tình Trần gia, không biết đối thủ bọn họ dạng gì, bởi vậy không muốn xuất môn một mình, vạn nhất có tình huống gì phát sinh, Dung Tịch khẳng định lo chết, nhưng ở chỗ này chạy đông chạy tay cũng chán, vì vậy liền mở giá vẽ, nhìn hoa viên ngoài cửa sổ, tùy ý vẽ loạn lên vải vẽ, cho qua thời gian, cũng như tìm kiếm linh cảm.

Buổi trưa, Dung Tịch có công tác phải ở lại, Trần Trí Phàm liền trở về nhà trước. Y không tiếng động mà đi qua phòng khách, bước lên lầu, theo hàng lang đi đến gian phòng của mình. Trong phòng rất an tĩnh, phảng phất một người cũng không có, những người làm đều biết quy củ, ngoại trừ người vệ sinh chỉnh lý, không ai được tự tiện đi vào khu vực chủ nhân. Trần Trí Phàm đã quen sống trong chủ trạch rộng lớn như thế một mình, mà vợ y cũng mang theo hai đứa nhỏ về nhà ngoại, phải một thời gian sau mới về, bởi vậy y càng không thèm để ý quạnh quẽ bình thường ở đây.

Khi đi qua đoạn hành lanh, y mẫn cảm phát hiện một cái phòng trước kia rất ít sử dụng hiện tại cửa mở rộng, vì vậy lơ đãng liếc mắt, lập tức ngẩn ra, dừng bước.

Giải Ý mặc quần áo ở nhà màu xanh nhạt, thả lỏng ngồi ở trên ghế, nhìn ra cửa sổ tô tô vẽ vẽ. Ánh sáng bên ngoài nhẹ nhàng chiếu từng tia nắng vào trong, sàn nhà phản xạ lại ánh sáng bao phủ lên trên người hắn, khiến hắn toàn thân như đang phát quang, tựa như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, tản mát quang huy nhu hòa.

Trần Trí Phàm nhìn không chuyển mắt, khó có thể dùng lời nói mà hình dung được rung động nội tâm.

Y biết tam đệ cùng một nam nhân trẻ phiêu lượng ở cùng nhau, nhưng y cho rằng đó là hồ đồ, tam đệ này của y luôn luôn thích nghĩ ngợi hão huyền, hơn nữa mặt ngoài hiền lành khoan dung, kỳ thực nội tâm cố chấp vô cùng, bởi vậy y chưa bao giờ khuyên can, nhưng cứ nghĩ tam đệ chỉ là một thời hồ đồ ham mê mới mẻ, sau này chơi chán sẽ ổn, chẳng lo gì. Nhưng đến khi biết tứ đệ từ bên ngoài tìm về cũng có cái tật này thì y nhíu mày. Thế nhưng vẫn cố chấp cho đó là phản ứng quá khích của người thường sau khi kề cận cái chết trở về, chạy theo trào lưu để biểu thị quý trọng sinh mệnh vừa đoạt lại được. Y không phản đối, nhưng không hiểu, nghĩ đó thật sự là chuyện hoang đường. Thế nhưng, giờ khắc này, y bỗng nhiên minh bạch, lựa chọn của hai người đệ đệ cũng không phải vui đùa, mà là nghiêm túc.

Y ngưng thần nhìn Giải Ý từng nét từng nét tô vẽ hoa viên, những màu sắc hoa mỹ này khiến cho y lần đầu tiên ý thức được, nơi mình ở lại mỹ lệ đến thế, thế mà trước nay y chưa từng lưu ý. Trách nhiệm mang đến áp lực, địch nhân tạo thành uy hϊếp, y chưa từng có đủ thời gian nghiêm túc quan sát cảnh sắc xung quanh mình như thế bao giờ, càng không nghĩ thả lỏng tâm tình mà hưởng thức.

Đứng ở nơi đó, y yên lặng nhìn thật lâu, một hồi mới quay đầu tiếp tục đi về phòng, dần dần mất dạng tại đầu cùng hàng lang.