Editor: Kaori Kawa
Beta: Mai Kari
Giải Ý vào ở trong Trần trạch. Lần này không phải do Tôn Thế An dẫn đường, mà là quản gia Trần trạch dẫn đường cho bọn họ. Người này khoảng chừng năm mươi tuổi, cử chỉ việc làm nho nhã lễ độ, tất cả mọi người gọi ông là Hoa thúc. Ông không đưa Dung Tịch đến khách phòng nho nhỏ lúc trước mà đến một phòng chủ nhân khá rộng. Ở đây bố trí cổ kính, hoàn toàn là phong cách kiểu Trung Quốc.
Chờ Hoa thúc rời khỏi, Giải Ý đánh giá gian phòng phong cách cổ này, nửa thật nữa giỡn: “Cái này có thể xem như nhà quyền thế rồi nhỉ?”
“Hiện tại cũng coi như thế, hơn nữa là gia đình quyền thế truyền tới mấy đời ấy chứ.” Dung Tịch mở vali, vừa sắp xếp đồ đạc vừa nói, “Có câu: ‘Thụ tiểu tường tân họa bất cổ, tất thị nội vụ phủ."(1) hiện tại cũng có không ít thế gia đệ tử dùng những lời này châm chọc nhà giàu mới nổi. Tòa nhà này tường rất cũ, cây trong hoa viên đều là đại thụ, về phần tranh có là đồ cổ hay không ta không thấy, không đánh giá được, bất quá những điêu khắc này thế nhưng cũng rất xưa rồi.”
“Đúng vậy.” Giải Ý lắc đầu, “Thế gia đại tộc như vậy thật không thể tin được con cháu đời sau lại dính vào xã hội đen, thật làm cho người ta khó có thể lý giải.”
“Kỳ thực ta có thể tưởng tượng ra, muốn đem mấy thứ này không tổn hao gì mà bảo vệ tới giờ, khẳng định cần đến một ít thủ đoạn vượt xa người thường, trong đó nhất định có chuyện trái pháp luật tồn tại.” Dung Tịch quay đầu nhìn hắn, ôn hòa mà nói, “Ngươi tắm rửa trước đi, ta giúp ngươi treo quần áo lên. Dụng cụ vẽ tranh không thể làm gì khác hơn là chính ngươi xử lý, ta không hiểu phải làm gì với chúng cả.”
“Tốt.” Giải Ý cười gật đầu, cầm áo ngủ y đưa cho đi vào phòng tắm.
Dung Tịch tiếp tục sắp xếp quần áo hai người, phân loại rồi bỏ vào tủ quần áo. Trong phòng cái gì đều có, tất cả cứ tự làm tự hưởng, y thấy ngăn tủ bên cạnh máy uống nước có một loạt hộp trà, trà xanh, trà lài, hồng trà, trà Ô Long, cái gì cần có đều có. Y ngâm một bình Bích Loa Xuân, chậm rãi thưởng thức, dần dần trầm tĩnh lại.
Giải Ý tắm rửa xong xuôi, ra ngồi bên cạnh y, cầm một ly nhấp một ngụm, hài hước nói: “Hiện tại ngươi chính là thiếu gia nhà giàu rồi nha.”
Dung Tịch nhịn không được buồn cười, vỗ một cái lên chân hắn, đứng dậy vào phòng tắm.
Hiện tại là buổi chiều, thân thể bọn họ không tốt, đều mệt mỏi rã rời, Giải Ý uống một hồi trà thì khóa cửa, kéo rèm, sau đó nằm xuống trên giường.
Dung Tịch tắm xong đi ra, vừa nhìn tình huống trong phòng, rất tự nhiên mà lên. Y không có lão lão thật thật nằm mà lăn đè lên người kia, cười tủm tỉm hỏi: “Mệt mỏi à?”
“Có chút.” Giải Ý thuận lợi ôm lấy thắt lưng y, nhẹ nhàng ngắt ngắt, “Ngươi cần tăng mạnh rèn đúc a, tiểu thân thể này có vẻ kém hơn so với trước đây đó.”
“Đúng vậy, muốn luyện đến cái loại trạng thái trước đây, không phải một sớm một chiều là được.” Dung Tịch vùi gương mặt vào cần cổ hắn, nhẹ nhàng thở dài, “Hiện tại xác thực quá yếu, phải cố khôi phục một chút mới được.”
Giải Ý hôn hôn mặt y, tay chậm rãi sờ qua sờ lại trên người y, cúi đầu nói: “Rất kỳ quái, cảm giác sờ cũng giông giống trước đây.”
Dung Tịch biết hắn đang an ủi mình, nhưng bị đôi tay linh xảo của hắn sờ tới sờ lui như thế, cảm giác bản thân cũng giống y như trước, nhiệt huyết sôi trào, lửa du͙© vọиɠ rất nhanh liền bốc cháy. Y nhịn một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nặng nề mà áp vào môi Giải Ý, hai tay thành thạo mơn trớn thân thể hắn.
Y quen thuộc với Giải Ý hơn Giải Ý quen thuộc với y nhiều lắm, rất nhanh Giải Ý đã bị thế tiến công ôn nhu của
y khiến ra rên thành tiếng. Dung Tịch ồ ồ thở hổn hển, chỉ cảm thấy cả người nóng hổi, muốn ngừng mà không được. Y ngẩng đầu nhìn, nhẹ giọng: “Hiện tại thân thể ngươi không tốt …….”
Không đợi y nói xong, Giải Ý đã mạnh bạo kéo y lại gần hơn, thuần thục cởi dục bào trên người y, cắn răng nói: “Nếu ngươi không làm được, để ta thượng ngươi.”
Dung Tịch cười ra tiếng, ghé vào tai hắn ôn nhu nói: “Ta đi tìm đồ một chút, nếu không ta sợ khống chế không được, làm ngươi bị thương.”
Giải Ý hai hàng lông mày nhíu lại, liền thả tay, trong lòng không khỏi có chút hiếu kỳ. Y đến Thượng Hải trên cơ bản đều là cùng mình một chỗ, lúc nào đi mua KY (2)? Dung Tịch động tác rất nhanh, xuống giường liền đi tới phòng tắm. Giải Ý thuận lợi cởi y phục ra, thì đã thấy y cầm một chai sữa tắm đi ra, không khỏi ách nhiên thất tiếu. Dung Tịch cũng hài lòng mà cười, lại có chút ngượng ngùng, trực tiếp lên giường đè lấy hắn.
Đây là lần đầu tiên bọn họ làʍ t̠ìиɦ sau khi trải qua sinh ly tử biệt, hai người đều rất kích động. Ngón tay Dung Tịch vói vào trong, Giải Ý hít vào một hơi thật sâu, nương theo một tia đau đớn mà lành lạnh, sóng triều sung sướиɠ bắt đầu ùa tới. Hắn vòng tay qua vai Dung Tịch, nói một cách đứt quãng: “Được…được rồi….có thể rồi….. Đến đây đi ………. Ngươi tới ………”
Dung Tịch cũng thực sự nhịn không nổi nữa. Y nỗ lực khống chế hưng phấn, cẩn cẩn dực dực đem du͙© vọиɠ như lửa của mình đẩy mạnh vào. Thân thể chặt chẽ cùng nóng ấm bao lấy y, khiến y hầu như không khống chế được nữa. Y ngừng một chút, thở thật sâu, lúc này mới đẩy vào tận cùng. Giải Ý chỉ cảm thấy một tiếng “Oanh ” vang lên, một ngọn đại hỏa bốc cháy trong thân thể. Hai tay của hắn vô ý thức mà nắm chặt drap giường, thắt lưng cong lên, muốn giảm bớt kí©ɧ ŧɧí©ɧ cường liệt chợt tới ấy. Dung Tịch cúi người hôn hắn, cố sức, chậm rãi mà tiến vào, lực đạo dần dần tăng mạnh. Hiện tại thân thể y trẻ hơn nhiều so với trước đây, trùng kích tạo ra cho Giải Ý cũng lớn hơn, Giải Ý buông drap giường, ôm chặt lấy vai lưng y, tại từng đợt sóng triều dâng lên mà rêи ɾỉ không ngừng.
Dung Tịch cũng càng ngày càng kích động, dưới một đợt trùng kích kịch liệt y ôm chặt lấy hắn, tự mình thuận thế chuyển hướng đặt hắn lên người một phần, nắm cả hắn thắt lưng hắn, để hắn nặng nề hạ xuống người mình. Đây là tư thế là bọn họ chưa từng nếm thử bao giờ, Giải Ý chỉ cảm thấy lợi kiếm cắm vào thân thể như vô hạn, xuyên qua ngũ tạng lục phủ, xông thẳng lêи đỉиɦ đầu. Hắn không phòng bị, ngửa đầu gọi ra tiếng. Dung Tịch hôn chiếc cổ thon dài của hắn, hai tay hữu lực mà nắm thắt lưng hắn, duy trì luật động, tiết tấu càng lúc càng nhanh. Bắt đầu Giải Ý còn muốn phối hợp một chút, đến sau lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hỗn loạn ý thức, hoàn toàn không thể tự chủ, chỉ có thể quàng qua vai y, miễn cưỡng bảo trì thăng bằng dưới cao trào phô thiên cái địa.
Dung Tịch nhìn gương mặt như ngọc của hắn hơi hơi nổi lên một tầng ửng đỏ, nhìn đôi mắt trong suốt của hắn ẩn ẩn vài phần yếu đuối bất lực, nghe hắn nỗ lực khống chế lại nhịn không được mà rêи ɾỉ, chỉ cảm thấy cảm xúc dâng trào, không thể đình chỉ. Y mạnh mẽ động thân, một lần nữa đặt Giải Ý lại ở trên giường, cắn răng hung hăng xông tới, dưới sự kinh luyên kịch liệt như núi lửa bạo phát, y phóng xuất ra toàn bộ nhiệt tình.
Giải Ý chỉ cảm thấy trước mắt trận trận biến đen, trong đầu sao Kim bay loạn, nửa ngày vẫn không quay hồn về. Dung Tịch ôm hắn, cùng hắn thở hổn hển kịch liệt, khoái trá mà hưởng thụ dư vị cao trào.
Qua thật lâu, hai người mới bình tĩnh trở lại. Giọng Giải Ý đã trở nên khàn khàn, nhẹ nhàng nói: “Ngươi lợi hại như vậy,có lẽ đừng rèn đúc nữa.”
Dung Tịch cười ra tiếng, sau đó kéo hắn dậy, cùng nhau vào phòng tắm tắm rửa.
Giải Ý lười biếng để y phục vụ, thỉnh thoảng nhẹ nhàng mà hôn y một cái. Dung Tịch rất hài lòng đáp lại, cẩn thận tỉ mỉ thay hắn chuẩn bị tốt tất cả rồi săn sóc nói: “Ngươi đi ngủ trước đi, ta ra ngay.”
Giải Ý gật đầu, cầm khăn tắm đi ra. Đợi Dung Tịch tắm xong, hắn đã ngủ say trên giường. Dung Tịch nhẹ nhàng không tiếng động nằm bên người hắn, yêu quý chạm nhẹ vào môi hắn. Giải Ý không mở mắt, rất tự nhiên đưa tay cầm tay y, rồi ngủ say.
Lần này chẳng khác gì những buổi tối mà họ từng trải qua bên nhau, Dung Tịch nhìn gương mặt như hài tử của hắn, nhịn không được hôn hôn vai hắn, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà ngủ.
______________
(1) Thụ tiểu tường tân họa bất cổ, tất thị nội vụ nội vụ phủ: cây con, tường mới, tranh không cổ, tất là phủ nội vụ.
(2) KY: một nhãn hiệu thuốc bôi trơn