Edit: Thanh Hưng
Bất tri bất giác, lễ tình nhân mỗi năm một lần lại đến, đồng thời, cũng là sinh nhật ba mươi mốt tuổi của Phạm Hành Thư.
Sinh nhật của mình nên có tâm tình gì? Vui mừng? Kích động? Mong đợi?
Không, anh chỉ cảm thấy buồn bã.
Này không có gì hay để ăn mừng, chỉ đại biểu anh vừa già đi một tuổi, mà bà xã đây? Hàng năm đều có một tâm nguyện giống nhau, đã cùng bạn gái thân mật lăn vô số lần ở trên giường, nhưng, anh vẫn là chưa cưới được!
Hơn nữa cả ngày tìm khắp nơi không thấy người, anh quả thật buồn bã muốn chết!
Bị Hành Uy kia lôi kéo đi uống rượu với một đống bạn xấu, càng nghĩ càng ấm ức, uống nhiều thêm hai chén, cho đến nửa đêm canh ba mới được thả lại nhà.
Nói đến về nhà, thì càng buồn bực.
Nhà mới sớm đã bố trí tốt, nữ chủ nhân lại chậm chạp không chịu chuyển vào ở với anh, anh chỉ có thể giống như oán phụ, tiếp tục vùi ở trong ổ chó nho nhỏ đang thuê kia.
Ô ô! Trên đời còn có người đàn ông nào thảm hại hơn anh sao? Có phụ nữ mà không cưới được, có nhà mà không thể ở......
Mang theo tâm tình mây đen giăng kín, u ám đến khủng khϊếp về đến trong nhà, phòng ăn có ánh nến chập chờn nhàn nhạt làm anh kinh ngạc tìm kiếm, trong nhà có người sao?
“Hoan nghênh về nhà, thân ái.”
“Cái gì?” Anh sửng sốt, trong ánh nến, người đẹp mang theo nụ cười nhàn nhạt nghênh đón anh, đưa lên bánh ngọt nhỏ nâng niu trong tay: “Mau ước nguyện, thổi nến đi!”
Cho dù sững sờ hơn Cửu Trọng Thiên, nhưng là hai chuyện giống nhau lặp lại trong vòng một ngày vẫn có thể làm việc theo bản năng. Ước nguyện, thổi nến, lập tức vội vàng hỏi ra lời: “Em —— chờ rất lâu rồi sao? Sao không gọi điện thoại cho anh?”
“Cũng may, vốn em tính toán nếu như trước mười hai giờ anh không quay lại sẽ gọi cho anh.”
“Anh gọi điện thoại một ngày, em cũng không mở máy, nếu không anh mới không muốn lêu lổng với Hành Uy bọn họ, bọn họ chỉ biết chọc cười vô lý.” Anh tình nguyện đi cùng cô, coi như không nói câu nào, chỉ cần để cho anh nhẹ nhàng ôm, ỷ lại lẫn nhau là tốt rồi.
Cô cười khẽ: “Là em cố ý, bọn họ cùng anh ba mươi năm, không thể bởi vì có em lập tức đá người nhà đi được! Mình cũng ăn cả chén rồi, cũng không thể ngay cả canh thừa đều không để lại cho người ta, anh chỉ cần phân buổi tối cho em là tốt lắm rồi.”
Ăn hết cả chén? Còn canh thừa? Đây rốt cuộc là cái gì thế?
“Anh còn tưởng rằng em quên.”
Cánh tay ngọc treo lên vai anh, môi mềm khẽ mυ'ŧ anh một hớp: “Đứa ngốc! Làm sao em có thể quên ngày quan trọng như vậy, năm ngoái chúng ta là nhờ ngày này mới quen biết nhau! Năm ngoái, anh nói muốn em cùng anh, vậy năm nay, anh muốn quà tặng sinh nhật kiêm quà lễ tình nhân gì?”
Một tay chạm vào nhẫn cầu hôn trong túi chậm chạp không đưa ra: “Cái gì cũng có thể sao?” Cho dù thừa cơ lường gạt có chút vô sỉ, nhưng là trời thấy, đường cầu hôn của anh biến đổi bất ngờ, đã để cho lương tri của anh từ thiên sứ biến thành ác quỷ rồi.
“Không nhất định, nhưng mà em lại đã làm chủ, giúp anh chọn xong rồi.”
“Chọn xong còn hỏi?” Thật không có thành ý. Anh thất vọng lầu bầu, vẫn còn làm vùng vẫy cuối cùng trước khi chết: “Không thể tự mình lựa chọn sao?”
“Anh không muốn nhìn một chút sao? Em bảo đảm anh sẽ thích.” Cô giương môi, thần bí nở nụ cười, nhàn nhạt.
“Oh.” Cũng chọn tốt rồi, anh còn có thể nói gì? “Ở nơi nào?”
“Nơi này.” Kéo tay của anh tới, khẽ đặt ở trên bụng bằng phẳng của mình.
“Bên trong?!” Ngốc nghếch sờ soạng hai cái mới lĩnh ngộ: “Em nói là ——” Anh trợn to mắt, giống như dưới tay tùy thời sẽ toát ra quái vật.
“Đã được bệnh viện kiểm tra chứng minh, em mang thai hai tháng.” Ôm tờ giấy, quơ quơ trước mắt anh. Nói cách khác, anh sắp làm cha?!
Quả nhiên là quà tặng rất tốt, đầu óc lập tức trống không, vẻ mặt ngốc trệ.
“Anh nên rất vui vẻ mà hôn em.” Cô chỉ thị, chủ động ngửa đầu dán lên môi của anh.
Cho đến khi cảm thụ nhiệt độ môi mềm, mới chính thức tiêu hóa tin vui này, thật sự có cảm giác làm cha, anh bỗng chốc buộc chặt hai tay, nhiệt liệt điên cuồng.
“Anh thật vui vẻ, Hân Nông!”
“Em biết rõ, bởi vì em cũng thế.” Đây không phải là lần đầu cô mang thai, nhưng lại là lần đầu, có người cùng với cô chia sẻ vui sướиɠ thai nghén một sinh mệnh mới, ở trong vòng tay có lực của anh, lắng nghe nhịp tim mất tốc độ của anh, biết anh cũng giống như cô mong đợi cái sinh mạng nho nhỏ này.
“Ách, còn có một việc, bây giờ nói có thể em sẽ mắng anh tham lam, nhưng ——” Một tay nắm chặt chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ lâu, nhưng vẫn là anh hùng không có đất dụng võ, lúc này anh đã quyết định rồi, đầu có thể rơi máu có thể chảy, cưới không thể không cầu xin!
“Em cũng có chuyện muốn thương lượng với anh.”
“Cái đó chờ một chút á..., chuyện của anh tương đối quan trọng, em để cho anh nói trước, anh đã chịu đủ rồi mỗi lần đều toát ra cái thiên tai nhân họa gì, lần này cho dù như thế nào anh cũng muốn nói ra trước đã——”
“Chúng ta kết hôn đi, Hành Thư.” Cô dịu dàng nói.
“Oh. Đợi lát nữa lại thương lượng, anh muốn nói là —— Cái gì?!” Sau khi hồi phục tinh thần lại, không xác định anh nghe được cái gì: “Em, em lặp lại lần nữa, em mới vừa, em vừa vặn giống như là nói ——”
“Kết hôn đi! Em không muốn ngăn cách hai nơi nữa, em hi vọng mỗi sáng sớm tỉnh lại là có thể gặp lại anh, cho anh nụ hôn chào buổi sáng, giúp anh làm bữa ăn sáng, cho Gâu Gâu ăn, buổi tối, nghe tiếng tim đập của anh mà ngủ, cùng anh đắp chung một cái chăn, còn có —— giúp anh sinh đứa trẻ.”
Được, từ ngữ cầu hôn rất ngọt ngào, anh cảm động đến gần như là muốn khóc.
Khó trách lúc trước anh cầu hôn sẽ toàn quân bị diệt, vừa so sánh với cô, anh quả thật xấu hổ muốn chui xuống đất, kỷ lục tử trận mấy lần trước, cuối cùng bị chết cam tâm nhắm mắt.
“Anh rất muốn đáp ứng em, nhưng mà, như vậy giống như không đúng, không phải như vậy á..., phải là anh cầu hôn em mới đúng, anh đều đã chuẩn bị nói rồi, em thu hồi, mau thu hồi —— ách, giống như cũng không đúng, ý của anh không phải là không đáp ứng, mà là......” Lời nói hoàn toàn không có trình tự, anh thở dài, hoàn toàn đầu hàng với tài ăn nói nát đến hết thuốc chữa của mình.
Cô chỉ là nhíu mày, cười yếu ớt.
Anh suy sụp hai vai, mặt chán nản hỏi: “Em hiểu ý của anh, có đúng hay không?”
“Em hiểu.” Cô thương tiếc khẽ vuốt khuôn mặt thất bại của anh: “Anh cảm thấy chuyện như vậy nên là đàn ông mở miệng, không thể uất ức em tới yêu cầu. Anh muốn cho em hư vinh được cầu hôn cơ bản nhất, có đúng hay không?”
Đúng, chính là như vậy!
Anh thở ra: “Vậy làm lại một lần!” Anh vội vàng móc chiếc nhẫn ra tiến tới trước mặt cô: “Hân Nông, em muốn gả cho anh không?”
Vẫn là dở như vậy, liên miên bất tận.
Cô cố làm bộ dáng suy tư nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Nói một chút gả cho anh có ích lợi gì?”
“Anh sẽ giao toàn bộ tài sản cho em trông nom. Còn nữa..., lời em nói, anh sẽ nghe, anh cũng sẽ giúp em thông bồn cầu, sửa ống nước, đổi bóng đèn, hơn nữa, thể lực của anh rất tốt, em muốn đi bất kỳ nơi nào, anh đều có thể cõng em đi!”
“Còn gì nữa không?”
“Anh sẽ là một người cha tốt.”
“È hèm!”
“Còn nữa..., còn có ——” Quả nhiên, nói không được hai câu lại bí từ rồi: “Em chờ một chút!”
Anh bắt đầu kiểm tra toàn bộ, không đầu không đuôi vòng tới vòng lui trong phòng, Dương Hân Nông không hiểu hỏi: “Anh tìm cái gì?”
Anh gấp đến độ mồ hôi lạnh cũng đổ ra: “Chính là cái đó, lần trước chúng ta đi mua thẻ màu.”
“Thật sự trúng?” Anh nói tài vận của anh không tệ, cô vốn đang nửa tin nửa ngờ đấy.
“Ừ.”
“Bao nhiêu?”
“Hai trăm đồng.”
Dương Hân Nông đang chuẩn bị giúp anh tìm thiếu chút nữa ngã quỵ: “Hai trăm đồng mà thôi, anh làm gì mà giống như là tìm hai tỷ vậy!” Chịu thua anh! Cô thật sự rất muốn nói cho anh biết: cầu xin anh đừng, khá lắm hai trăm đồng, em cho anh!
“Bởi vì em nói, trúng sẽ gả cho anh mà! Em lại không chỉ rõ nhất định phải trúng bao nhiêu.” Vẻ mặt anh nghiêm túc, cô đoán, cho dù có người cầm hai tỷ tới đổi tấm thẻ màu với anh, sợ rằng kẻ ngu này còn không chịu!
Ấm áp cảm động tràn đầy trong ngực, cô ngăn cản Phạm Hành Thư chuẩn bị làm đợt tìm tòi thứ hai: “Không cần tìm, em đáp ứng gả cho anh.”
Không đáp ứng cũng không được rồi, sợ anh phá hủy phòng ốc, chỉ vì tìm ra tấm thẻ màu chỉ giá trị hai trăm đồng.
“Có thật không?” Anh cẩn thận từng li từng tí xác nhận, đợi cô gật đầu, anh đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của cô, lại nói: “Vậy anh có thể gọi em là bà xã có đúng hay không?”
“Đúng nha, ông xã.” Cô ngọt ngào, hôn anh một cái.
Thật tốt, cuối cùng annh cũng có bà xã rồi......
Anh ôm eo nhỏ nhắn: “Bà xã, anh có thể hỏi em một vấn đề không? Điều kiện của Quan Thừa Dĩnh tốt hơn anh rất nhiều, hơn nữa cũng rất yêu em, anh trừ một lòng ra, không có gì cả, cái gì cũng không thể cùng so với anh ta, nhưng là tại sao —— sự lựa chọn của em sẽ là anh?”
Đủ rồi, một lòng cũng rất đủ rồi.
Cô dựa vào vai anh, chỉ ra trời sao ngoài cửa sổ: “Chúng ta gặp nhau tại ngày Ngưu Lang Chức Nữ trùng phùng, nhưng mà anh biết, hai ngôi sao kia đâu là Ngưu Lang, đâu là Chức Nữ không?”
Anh lắc đầu: “Không biết.” Cũng không nghiên cứu qua, trong tế bào của anh không có thiên phú phong hoa tuyết nguyệt.
Cô không ngại cười khẽ: “Vậy anh có biết hay không, Chức Nữ là người con gái Thiên Trửu yêu quý nhất, tại sao nàng sẽ vứt bỏ Thiên Đình tốt đẹp cùng với ba nghìn sủng ái, cùng một Ngưu Lang không có tiền không có công việc, điều kiện thật ra thì chưa ra hình dáng gì ở chung một chỗ, giúp anh ta may quần vá áo, cùng anh ta chịu khổ chịu tội?”
Quả nhiên anh nghiêm túc suy tư một lát: “Tại sao?”
“Đứa ngốc! Cũng bởi vì anh ta có một trái tim chân thật! Anh ta để cho cô ấy cảm nhận được tình cảm chân thành, trân quý chốn nhân gian, cho nên cam tâm vì anh ta mà dừng lại. Có lúc, điều phụ nữ muốn không nhất định là sơn trân hải vị, mỹ chui hoa phục, mà là một người đàn ông coi như chỉ có một chén cơm, cũng sẽ nguyện ý chia cho cô ấy nửa bát, cam khổ cùng nhau, đã hiểu chưa?”
“Hiểu!” Tơ hồng nhân duyên của nguyệt lão rất kỳ diệu, không tới giấy phút cuối cùng, anh vĩnh viễn không biết người cùng buộc chung một sợi tơ hồng với anh là ai, giống như anh, cho tới bây giờ cũng không dám xa cầu anh có thể cưới được một bà xã xinh đẹp, hiền tuệ, mà lại thông minh hơn người, nhưng, cô thật sự chính là chung tình với anh.
“Anh đột nhiên nhớ tới, em cũng từng giúp anh sắp xếp xong mọi chuyện, sau đó len lén rời đi, giống như Chức Nữ trở lại thế giới của cô ấy. Nhưng là anh có đuổi theo, khi đó anh tự nói với mình, bất luận bao lâu, anh đều sẽ luôn luôn tìm em, cho đến khi tìm được em mới thôi ——”
“Đúng vậy, cho nên người phụ nữ này là anh nên được. Chỉ là đầu tiên nói trước, em không phải muốn một năm một lần.”
“Anh cũng vậy không cần. Anh muốn mỗi ngày ôm em, còn có Bảo Bảo, ngủ chung.” Anh ha ha cười khúc khích, một tay phủ lên bụng vẫn còn bằng phẳng của cô: “Bảo Bảo, con phải ngoan ngoãn, cha và mẹ đều sẽ chờ con!”
Người cha ngây thơ đáng yêu này.
“Anh hy vọng là con trai hay con gái?”
“Con gái.” Anh ngay cả do dự cũng không có: “Anh hi vọng là một bé gái vừa thông minh vừa đáng yêu giống như Bái Bái, đứa trẻ này hãy để họ Dương theo em, hơn nữa bất kể là nam là nữ, cũng gọi là gọi Du Nhiên, nhũ danh gọi là Du Du......”
“Không cần chứ?!” Giống như tên thuốc mỡ, con gái lớn lên sẽ liều chết với anh.
“Em đừng ngắt lời anh!” Anh cáu kỉnh trừng cô.
“Được được được! Anh nói anh nói.” Cô buồn cười đầu hàng.
Anh lần nữa lộ ra nụ cười, hài lòng tiếp tục: “Bởi vì nha, anh hi vọng con bé có thể ôm trong ngực lòng tự nhiên tự tại đối mặt với vui vẻ và khốn cảnh trong đời; nếu như sinh xong một thai này em không muốn sinh nữa thì thôi, nếu như còn muốn sinh, sau đó thai tiếp theo lại vẫn là nữ, vậy thì lấy một chữ cái bên trong tên của em, gọi là Hân Hân tốt lắm, bởi vì em mang thai sinh chúng rất vất vả......”
Cô cười yếu ớt không nói, nhìn vẻ mặt tỏa sáng của anh, nghe anh thao thao bất tuyệt phác hoạ chính là viễn cảnh tương lai tốt đẹp, ấm áp mất đi đã lâu lần nữa quay lại trong lòng, nó gọi là —— hạnh phúc.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi mang thai, mỗi lần đi khám thai, Phạm Hành Thư cũng sẽ kiên trì đi cùng cô, các bác sĩ điều trị và chăm sóc thỉnh thoảng tán gẫu đôi câu với cô, tất cả đều hâm mộ cô có một người chồng thương yêu như thế.
Đây cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được vui sướиɠ tự nhiên vì mang thai, được Phạm Hành Thư coi như đứa trẻ mà chăm sóc, cưng trong lòng bàn tay, lúc trước có thai Bái Bái thì chỉ có một mình cô, phải bôn ba vì cuộc sống, hoàn toàn không đi khám thai, sau khi sinh ra phát hiện đứa con nít này không khỏe mạnh thì hoàn toàn không có bất kỳ tâm tư chuẩn bị nào.
Lúc này mang thai, cô lại không dám phớt lờ, mỗi lần đi khám thai, bác sĩ đều nói cho cô biết, Bảo Bảo ở trong bụng của cô rất khỏe mạnh, lúc này cô mới thở phào một hơi.
Suốt quá trình mang thai, Phạm Hành Thư một đường làm bạn với cô, cùng cảm thụ niềm vui sướиɠ khi Bảo Bảo lớn lên, mỗi khi biết Bảo Bảo ở trong bụng của cô lại lớn hơn một chút, anh sẽ vui vẻ kích động thật lâu, cho nên mỗi lần đi khám thai, cho dù anh có chuyện cũng sẽ cố ý bỏ thời gian ra, kiên trì trước mặt sau lưng, không để cho anh đi cùng anh còn có thể cáu kỉnh, bởi vì cô tước đoạt quyền lợi yêu thương của cha đối với con gái, chồng săn sóc vợ.
Đúng vậy, con gái! Thật làm cho anh đợi được rồi, cái thai trong bụng của cô này, là một đứa bé gái.
Biết được thì anh vui vẻ cả đêm không ngủ được, giống như uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dây dưa náo cô suốt đêm, sau cùng vẫn là cô nói cho anh biết: “Phụ nữ có thai phải duy trì giấc ngủ đầy đủ.” Anh mới để cô đi ngủ, tự mình nhìn chòng chọc bụng của cô cười khúc khích cả đêm.
Khi người khác hỏi anh tại sao cao hứng khi có con gái như vậy, anh chung quy trả lời: “Con gái tốt! Tôi thích con gái xinh đẹp, đáng yêu giống Hân Nông.”
Chuyện anh thường làm nhất, chính là nằm ở trên bụng của cô nói chuyện với con gái, nói cho nó biết, cha hôm nay lại mua thứ gì cho nó, muốn nó ngoan ngoãn, đợi nó ra ngoài là có thể thấy được.
Ngay từ lúc khám thai lần trước, trước khi biết giới tính Bảo Bảo, anh đã dính vào trên bụng của cô, nói với cô: “Anh nghe thấy trái tim của Bảo Bảo đập! Nó nói, nó rất khỏe mạnh, muốn chúng ta đừng lo lắng, anh còn cảm thấy, nó đang chào hỏi chúng ta, nói cho chúng ta biết, nó thật cao hứng khi là con gái của chúng ta, nó sẽ ngoan ngoãn, không gây sự.”
Quả nhiên, tất cả giống như lời anh nói, đứa nhỏ này rất khéo léo, không làm cho cô chịu quá nhiều khổ, gần như ngay cả nôn nghén cũng không có.
Mười tháng sau, cô ở bệnh viện thuận lợi sinh hạ một đứa bé gái khỏe mạnh.
Khéo chính là, Dương Bái Nhiên qua đời vào đúng ngày này năm ngoái, mà Dương Du Nhiên, ở cách năm cùng một ngày đó ra đời, đêm nay, trăng sao đầy trời, sáng chói giống như đêm đó.
Hai tay Phạm Hành Thư ôm con gái vừa ra đời, cảm động đến khó nói lên lời, khẽ hôn lên trán cô bé, ở đáy lòng thì thầm: Con gái yêu quý, cha chưa từng quên lời hứa của cha.
Mỗi khi y tá muốn ôm đứa trẻ đi vào để Dương Hân Nông cho bú sữa mẹ thì anh luôn luôn yêu thích không buông tay, ôm đến y tad muốn nổi giận, mới tâm bất cam tình bất nguyện để cho cô ấy ôm trở về giường trẻ sơ sinh.
Có lúc, anh sẽ nhỏ giọng, lẩm bẩm nói nhỏ với con gái: “Tiểu Du Du, con phải ngoan ngoãn, mau mau lớn lên, cha chờ con đi chơi bóng rổ.”
Dương Hân Nông nhìn lại bọn họ, ánh mắt mềm mại: “Anh nghĩ Bái Bái quay lại làm con gái chúng ta sao?”
“Làm sao em biết?” Anh kinh ngạc mở to mắt: “Anh rõ ràng chưa nói mà!”
“Anh biểu hiện rõ ràng như vậy, ai không đoán ra?”
“Oh.” Anh sờ sờ lỗ mũi, cũng biết không thể gạt được cô chuyện gì.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa chớp rắc vào bên trong phòng, tầm mắt cô bay đến trên gương mặt điềm tĩnh của đứa nhỏ, ở đáy lòng nhàn nhạt thở dài ——
Hoan nghênh trở lại, con gái yêu quý.
—— Hết trọn bộ ——