Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân

Chương 28: Điềm báo

Đợi cho màn biểu diễn kết thúc, bọn họ mỉm cười chậm rãi đi về phía người dẫn chương trình, cô có chút khoa trương nói: "Thật bất ngờ, ba thí sinh này đã đem đến cho chúng ta một sự chấn động quá lớn, mọi người nói, bọn họ hát có hay không?"

Bên dưới cùng đồng loạt nói lớn "Rất hay".

"Vũ đạo cũng vô cùng tốt, xin mời ban giám khảo phía dưới chấm điểm, sau khi màn biểu diễn cuối cùng kết thúc tôi sẽ công bố điểm."

"Cám ơn ban giám khảo, cám ơn MC, cám ơn mọi người." Các chàng trai của TK cúi chào mọi người rồi lui xuống.

Lạc Tử Tinh sớm đã chờ ở phía sau sân khấu, cô nghe thấy những giọng nói phía trước, tim đập loạn xạ trong l*иg ngực, thực sự làm cho cô có cảm giác hận không thể ngay lập tức chạy lên sân khấu ôm bọn họ, bọn họ thật sự quá tuyệt vời, quả thực làm cho cô cảm thấy chấn động.

Mới vừa rồi nhìn trên màn hình TV, cô đã cảm thấy rất xúc động, nếu trực tiếp có mặt ở đó, có khi sẽ đoạt luôn hơi thở của người khác ấy chứ.

Cô tin rằng sau lần biểu diễn này sẽ có rất nhiều người ủng hộ bọn họ.

Tuy rằng rất nhanh bọn họ sẽ có rất nhiều người hâm mộ, khiến cho Lạc Tử Tinh cảm thấy buồn rầu, nhưng cô rất nhanh lại bình thường trở lại, dù sao bọn họ cũng là những viên ngọc sáng, không thể cứ mãi long đong, một ngày nào đó bọn họ sẽ càng có nhiều người hâm mộ, trở nên có tên tuổi, mà Lạc Tử Tinh có thể làm việc cùng họ, đó cũng là vinh dự của cô.

Lúc ba người bọn họ xuất hiện trước mặt Lạc Tử Tinh, cô rốt cuộc nhịn không được, chạy đến trước người Diệp Hiên Nhiễm, ôm chặt lấy cậu: "Các thật sự quá tuyệt vời, mình yêu các cậu!"

Cơ thể ấm áp của Diệp Hiên Nhiễm, còn có vừa rồi nhảy rất hăng hái trên sân khấu, sau khi hít thở, cậu quay về ôm lấy Lạc Tử Tinh, ôm đầu của cô lại khiến mặt cô vùi vào ngực cậu, cúi đầu nở nụ cười: "Ừm."

"Này này, ôm gì mà lâu thế, Tiểu Tinh là của chúng ta!" An Triệt phá hủy “cảnh xuân” kéo Lạc Tử Tinh từ trong lòng Diệp Hiên Nhiễm ra, sau đó ôm cô vào lòng, "Tiểu Tinh cậu đúng là ngôi sao may mắn của bọn mình, vừa rồi một chút lo lắng cũng không có."

"Ừ, vậy là tốt rồi, các cậu quá tuyệt vời." Lạc Tử Tinh là người không có tế bào văn học, kỳ thật là không biết khen ngợi người khác như thế nào, hết lần này đến lần khác đều nói cùng một câu.

Nhưng một câu này còn hơn ngàn vạn lời nói khác.

Sau lại tới Úy Trì An Minh nhẹ nhàng ôm, sau đó mới trở lại hậu trường.

Xung quanh có rất nhiều nhân viên hậu cần nhìn tới, nhìn bọn họ lòng đầy niềm vui, trong lòng cảm khái một câu, tuổi trẻ thật tốt.

Đối với thực tập sinh công ty thật sự là có ưu đãi, ví dụ như bọn học sẽ được phân cho một phòng nghỉ, chờ đến khi công bố kết quả, bằng không chờ bên ngoài hội trường sẽ rất mệt.

Nhưng phòng nghỉ số lượng có hạn, người thì lại quá nhiều, bởi vậy bọn họ phải cùng một nam thí sinh khác dùng chung phòng nghỉ.

Bọn họ vừa mới tới phòng nghỉ đã được sắp xếp, liền nhìn thấy một nam sinh vẻ mặt u ám đẩy cửa bước vào, lúc nhìn thấy bọn họ, trên mặt xẹt qua một tia ghen ghét và tức giận.

Trong lòng Lạc Tử Tinh căng thẳng, đây là chuyện gì vậy?

Nhưng rất nhanh Lạc Tử Tinh đã biết nguyên nhân, vì nam sinh này là thí sinh biểu diễn ngay sau TK, cũng là thực tập sinh của Tinh Nghệ.

Nguyên nhân là vì TK quá xuất sắc, khiến cho nam sinh này dù cũng rất giỏi, nhưng hào quang hoàn toàn bị lu mờ, sắc mặt rất khó coi, bởi vậy lúc nhìn thấy bọn họ mới lộ ra vẻ mặt như vậy.

Nói thực ra, Lạc Tử Tinh cũng không hề cảm thấy có gì phải áy náy, bởi vì thứ tự cuộc thi là do bốc thăm quyết định, rất công bằng. Hơn nữa, nếu cậu ta thật sự có tài, như vậy hẳn là không ngại cạnh tranh mới đúng, bởi vậy Lạc Tử Tinh cũng không để tâm, mà đang rất mong chờ kết quả cuộc thi.

Như Lạc Tử Tinh suy đoán, thì thành tích của TK sẽ vươn lên dẫn đầu, đạt được hạng nhất trong vòng loại, trực tiếp thăng cấp.

Lúc người dẫn chương trình công bố kết quả, Lạc Tử Tinh vui mừng đến nỗi nhảy cẫng lên, quả thực so với TK còn phấn khích hơn. Những nhân viên hậu cần xung quanh nhìn thấy, cười trêu ghẹo vài câu, Lạc Tử Tinh mới cảm thấy mình quá phấn khích.

Tối hôm ấy, Lạc Tử Tinh liền quyết định khao cả ba, cô kỳ thực muốn đem mọi tài nghệ của mình phát huy hết, với sự trợ giúp của Diệp Hiên Nhiễm, làm ra một bàn thức ăn ngon.

"Khụ khụ." Ngón tay thon dài của Diệp Hiên Nhiễm nhéo nhéo yết hầu, khẽ ho vài tiếng.

Lạc Tử Tinh rất cẩn thận liền phát hiện cậu không khỏe, nhíu mày hơi lo lắng nhìn cậu: "Nhiễm, cậu làm sao vậy, tối nay đã ho khan mấy lần rồi."

"Không có việc gì, có lẽ do mấy ngày này luyện tập nhiều quá, nên cổ họng hơi khô." Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Hiên Nhiễm nhìn Lạc Tử Tinh, "Không cần lo lắng, Tiểu Tinh."

Nhưng Lạc Tử Tinh vẫn chưa yên tâm: "Mình đã chuẩn bị trà sâm cho các cậu, chẳng lẽ không uống sao?"

Để dự phòng bọn họ phải dùng tới cổ họng quá nhiều, Lạc Tử Tinh vẫn luôn chuẩn bị gì đó để họ có thể chăm sóc cổ họng.

"Thật sự không có việc gì." Diệp Hiên Nhiễm thoáng nở nụ cười.

Lạc Tử Tinh nhìn kỹ cậu, xác định cậu không có gì bất thường, mới hơi yên tâm, nhưng vẫn dặn dò: "Nếu có gì không ổn, nhất định phải nói cho mình biết, biết không?"

" Mình biết rồi." Diệp Hiên Nhiễm cười xoa đầu Lạc Tử Tinh.

Tiến vào cuộc thi tiếp theo, lần thi tới của TK là nửa tháng sau, lúc này bọn họ lại phải tiếp tục tập luyện, nhưng bọn họ rất ăn ý, một bài hát không cần phải tập luyện quá lâu mà vẫn có thể biểu diễn rất tuyệt.

Tối hôm đó, từ sớm Lạc Tử Tinh đã ngồi trước TV, bởi vì bình thường cô không hay xem TV, nhưng hôm nay tự nhiên lại có biểu hiện bất thường như vậy khiến Lạc Văn Viễn chú ý: "Tiểu Tinh hôm nay sao lại xem TV."

"Bởi vì hôm nay có màn biểu diễn của bọn họ, sau khi biên tập lại thì sẽ được phát sóng." Lạc Tử Tinh cười tủm tỉm.

"Hôm đó, chẳng lẽ con không xem trực tiếp ở trường quay sao?" Lạc Văn Viễn tò mò.

Lạc Tử Tinh gật đầu: "Mặc dù đã xem rồi, nhưng sau khi biên tập lại sẽ không giống với lúc đó."

Lạc Văn Viễn cũng cảm thấy thú vị, dùng tay đẩy bánh xe lăn tới bên cạnh Lạc Tử Tinh: "Trước giờ vẫn chưa được xem ba cậu ấy biểu diễn, bây giờ có thể xem cùng với con."

"Được ạ." Lạc Tử Tinh thấy chương trình vẫn chưa phát sóng, liền chạy vào bếp rửa sạch hoa quả rồi đem ra: "Ba, bọn họ thất sự rất giỏi."

Lạc Văn Viễn cười nhìn Lạc Tử Tinh: "Ừm, ba tin các cậu ấy rất giỏi."

Sau khi biên tập lại, quả nhiên đặc sắc hơn rất nhiều. Mặc dù Tinh Nghệ đối với TK có chút bất mãn, nhưng trong cuộc thi này cũng không hề chèn ép bọn họ, ngược lại đem toàn bộ những phần đặc sắc của bọn họ trình chiếu lại. Mặc dù Lạc Tử Tinh ở phía sau hậu trường đã xem qua một lần, nhưng nhịn không được vẫn phải cảm thán, bọn họ rất sự rất đẹp.

Nhưng Lạc Tử Tinh rất nhảy cảm nhận ra một điều, đó là biểu cảm của Diệp Hiên Nhiễm lúc hát nốt cao, chân mày có nhíu lại một chút, trong lòng Lạc Tử Tinh lập tức nói ra.

Vì trời sinh Diệp Hiên Nhiễm có chất giọng tốt, giọng hát của cậu du dương, nên những nốt cao đối với cậu không thành vấn đề, vì vậy phong thái khi hát của cậu rất tuyệt, hoàn toàn không giống với những người khác, phải cố hết sức nhíu chặt mày, há to mồm.

Cho nên lúc Lạc Tử Tinh thấy Diệp Hiên Nhiễm nhíu mày, trong lòng liền biết cổ họng của cậu không được thoải mái.

Nhớ đến mấy hôm trước cậu vẫn còn ho khan, Lạc Tử Tinh rất lo lắng, lấy điện thoại di động nhắn tin cho Diệp Hiên Nhiễm.

Lạc tử Tinh: Cổ họng của cậu đã đỡ hơn chưa, mình vừa mới xem tivi, thấy cậu nhíu mày lúc lên giọng.

Diệp Hiên Nhiễm rất nhanh đã trả lời lại: Bây giờ đã đỡ nhiều rồi, Tiểu Tinh cậu đang xem TV sao, bọn mình cũng đang xem.

Lạc tử Tinh cười, trả lời lại: Các cũng đang xem à...... Các cậu rất tuyệt, những người khác đều không bằng các cậu.

Diệp Hiên Nhiễm: Cám ơn.

Sau đó cả hai bắt đầu bật QQ(*) lên nói chuyện, kế đến là phân tích những thí sinh khác, người nào thật sự có thực lực, người nào không cần phải bận tâm, rất nhanh chương trình đã kết thúc.

(*) QQ: Là mạng xã hội ở Trung Quốc cũng giống như Facebook,

Yahoo Message, Skype,... ở Việt Nam vậy. Ở Trung Quốc họ không sử dụng (hoặc có thể nói là bị cấm) các mạng xã hội như ở Việt Nam mà chỉ dùng QQ, WeChat, Weibo,… Đây là do chính sách giới hạn thông tin và ưu đãi dành cho các nhà phát triển phần mềm của Trung Quốc.

Lạc Văn Viễn vẫn còn đang nghĩ ngợi, cười nói với Lạc Tử Tinh: "Các cậu ấy thật sự rất giỏi, rất có tư chất, điều này làm cho ba nhớ lại quãng thời gian mình còn biểu diễn trên sân khấu, cũng từng có tuổi trẻ cuồng nhiệt như vậy."

Lạc Tử Tinh cất di động, nhìn vẻ mặt cô đơn của Lạc Văn Viễn đang nhớ về quá khứ, trong lòng có chút buồn bã, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại: "Đáng tiếc lúc ấy con vẫn chưa được sinh ra, bằng không đã có thể nhìn thấy phong độ lúc ấy của ba."

Lúc Lạc Văn Viễn còn trẻ đã tham gia một ban nhạc, đồng thời thu âm cho một công ty, nhưng đúng ngay lúc bọn họ chuẩn bị phát hành album đâu tiên, thì Lạc Văn Viễn bị tai nạn giao thông, từ đó tiền đồ biến mất, cũng không thể lưu lại ấn tượng gì.

Nhưng đã qua nhiều năm như vậy, Lạc Văn Viễn đã sớm thông suốt, mỗi người có số mệnh của mình, cho dù ông không có cách nào chấp nhận nó. Có lúc ông sẽ kể cho Lạc Tử Tinh nghe về năm đó của ông, mà Lạc Tử Tinh vẫn luôn chăm chú lắng nghe.

Ở lần thi lên lớp trước, Lạc Tử Tinh tiến hành bắt chước cuộc thi một lần, vì nguyên nhân là trong thời gian này cô vẫn luôn cùng với TK luyện tập, thành tích của cô có hơi kém đi, nhưng cũng không quá tệ, vì vậy giáo viên chủ nhiệm cũng không thể làm gì cô, chỉ là vẫn giống như cũ nhắc nhở cô vài câu sau đó bỏ qua.

Sau thời gian chuẩn bị thì ngày kỷ niệm thành lập Trường Trung học Hoa Anh cũng sắp diễn ra, trước kì thi lên lớp ba ngày, bọn họ cũng không thêm vào nhiều bài hát, mà quyết định hát ca khúc đã biểu diễn ở vòng loại.

Sau khi tiết nục trình diễn ở vòng loại được phát sóng, TK cũng dần dần được nhiều người biết đến, nhiều nhất là các nữ sinh trung học, Lạc Tử Tinh thường thấy các cô tụ năm tụ bảy bàn về TK, nói Diệp Hiên Nhiễm đẹp trai bao nhiêu, Úy Trì An Minh phong độ cỡ nào, An Triệt thì tinh quái ra sao, mỗi khi Lạc Tử Tinh nghe được đều cảm thấy tự hào.

Lạc Tử Tinh cùng TK luyện tập ba ca khúc, nhưng tình trạng cổ họng của Diệp Hiên Nhiễm lại làm mọi người lo lắng, bởi vì lúc hát những nốt cao, hơi của cậu rõ ràng không đủ, hơn nữa còn có vẻ hơi khó khăn.

"Nhiễm, không thể cứ để như vậy được, chúng ta nên đi bệnh viện thôi, nếu không mình sẽ nói với dì Mộng." Lạc Tử Tinh rất kiên định.

Diệp Hiên Nhiễm cũng không từ chối nữa, thời gian gần đây, cổ họng của cậu quả thực rất khó chịu, bởi vậy chỉ ba ngày sau khi biểu diễn, liền cùng với Lạc Tử Tinh đến bệnh viện.

Sau khi chẩn đoán xong, vị bác sĩ mặc áo blouse nhìn kỹ tấm phim chụp, nói: "Không phát hiện vấn đề gì, chẳng qua là do cường độ sử dụng quá nhiều, nếu không yên tâm, có thể làm kiểm tra bệnh lý, nhưng đợi có kết quả thì khá lâu, cần mất một thời gian."

Sau khi Lạc Tử Tinh và Diệp Hiên Nhiễm thương lượng một chút, nói với bác sĩ: "Chúng cháu sẽ làm một cái."

"Ừm, vậy các cháu đi đóng phí trước, sau đó đi tới lầu 3 ở phía Đông."

"Được a, cảm ơn bác sĩ."

Lạc Tử Tinh gọi điện thoại cho Lâm Mộng, kể lại tình trạng của Diệp Hiên Nhiễm, Lâm Mộng biết được chuyện Lạc Tử Tinh kiên quyết đưa cậu đi khám, liền khen cô, mấy ngày này bà phải đi công tác, không có cách nào để quay về, nhưng sau khi biết chuyện này, sẽ lập tức trở về.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Lạc Tử Tinh không kiềm lòng được ôm Diệp Hiên Nhiễm: "Sẽ không có việc gì đâu."