Hôm nay chương trình học hơi nhiều, có giờ thanh nhạc và vũ đạo, trong giờ vũ đạo, động tác của công tử Úy Trì An Minh thậm chí còn chưa phối hợp được, bởi vậy khi nhảy vô cùng kỳ quái, Lạc Tử Tinh vốn định ôn bài trong khi bọn họ luyện tập, nhưng mà xem Úy Trì An Minh nhảy, cô cứ cười không ngừng, làm cho hiệu suất ôn tập giảm đi rất nhiều.
Cuối cùng thầy giáo dạy vũ đạo cũng không biết làm thế nào nữa đành bảo Diệp Hiên Nhiễm và An Triệt đi nghỉ ngơi, để Úy Trì An Minh luyện tập một mình.
Đợi đến khi Úy Trì An Minh luyện tập thành thục, thời gian cũng không còn nhiều nữa.
Cuộc sống của Lạc Tử Tinh cứ trôi qua như vậy, bọn họ giống như những viên ngọc vừa dược phát hiện và khai thác, trải qua sự mài giũa lâu dài, nay đã biến thành viên ngọc lộng lẫy loá mắt, nhưng một cuộc điện thoại đột ngột lại khiến Lạc Tử Tinh có chút khủng hoảng.
"Tiểu Tinh, cháu có thể đến bệnh viện xem một chút giúp dì được không, An Triệt bị thương, dì đang chạy về, Hiên Nhiễm đã qua đó rồi, cháu xem giúp cô tình hình thế nào." Giọng nói của dì Lâm Mộng có vẻ rất sốt ruột.
"Được, cháu đã biết." Lạc Tử Tinh lập tức đáp ứng.
Sau khi cúp điện thoại, Lạc Tử Tinh lập tức cầm áo khoác lên đi ra ngoài, nghe thấy tiếng động Lạc Văn Viễn ở trong phòng hỏi: "Tiểu Tinh, sao vậy?"
Lạc Tử Tinh trả lời lớn tiếng: "Ba ba, An Triệt bị thương, ở bệnh viện, con đi qua bệnh viện nhìn xem."
Cửa mở, Lạc Văn Viễn đẩy xe lăn đi ra: "Vậy con đi đường cẩn thận."
"Vâng ạ."
Trong lòng Lạc Tử Tinh vô cùng sốt ruột, bởi vì bọn họ ở chung bao nhiêu ngày nay, rất nhanh đã trở thành bạn tốt, tuy rằng tính khí An Triệt hơi quái dị một ít, thích dở trò tắc quái, nhưng đối với bạn bè lại rất tốt, rất có tình nghĩa.
Nhưng mà khi Lạc Tử Tinh vội vàng chạy đến cửa phòng bệnh, lại nghe thấy bên trong hình như có tiếng cãi nhau.
"An Triệt, cậu không còn là trẻ con nữa, cũng không phải chỉ có một mình, khi cậu đua xe có nghĩ tới, nếu cậu xảy ra chuyện, TK sẽ ra sao hay không? Lần này may cánh tay chỉ bị xước da, còn lần sau thì sao, chúng ta vẫn đang là thực tập sinh, chẳng lẽ cậu muốn làm thực tập sinh cả đời sao?" Tiếng nói của Diệp Hiên Nhiễm đè nén tức giận khiến Lạc Tử Tinh ghi nhớ trong lòng.
Cô biết Diệp Hiên Nhiễm có tình yêu âm nhạc mãnh liệt, bởi vì mỗi khi cậu ấy cầm lấy micro, ánh mắt luôn tỏa sáng khác thường, tuy rằng sau này Lạc Tử Tinh biết được gia đình anh có điều kiện rất tốt, nhưng mà nếu nói về tình yêu âm nhạc, Úy Trì An Minh và An Triệt đều kém xa cậu ấy.
"Nhiễm, tớ không chịu nổi việc ngày ngày bị quản lý." Giọng nói của An Triệt có vẻ lười biếng, giống như ngày thường trêu đùa người khác vậy, lần này cũng giống thế, là đang cố ý chọc giận người, "Cậu cũng không phải không biết tính cách của tớ, tớ mà không có xe máy, cũng giống như cậu không có âm nhạc vậy, sẽ khó chịu, sẽ phát điên, huống hồ tớ gia nhập TK, vốn chỉ là chơi đùa mà thôi."
"Cái gì gọi là chơi đùa?" Diệp Hiên Nhiễm vô cùng khϊếp sợ cậu ta vậy mà lại nói như thế, trong khoảng thời gian ngắn, không biết phải phản bác như thế nào, chỉ có thể tỏ vẻ bình tĩnh, không nói được lời nào.
Trong phòng bệnh an tĩnh lại, yên lặng đến mức có chút đáng sợ, Lạc Tử Tinh đẩy cửa phòng ra, nhìn vào bên trong.
Hai người con trai ưu tú đang giằng co giống như Sở Hán đang chiến tranh, trên khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ của Diệp Hiên Nhiễm không có biểu cảm, duy chỉ có ánh mắt là toát ra lửa giận khiến Lạc Tử Tinh hiểu rõ giờ phút này trong lòng cậu ấy nhất định không bình tĩnh.
An Triệt nằm trên giường bệnh, cánh tay băng một lớp băng gạc màu trắng, khuôn mặt cũng không có biểu cảm, nhưng mà khi nhìn thấy Lạc Tử Tinh, biểu cảm cũng hơi dịu lại, lên tiếng chào hỏi.
Lạc Tử Tinh thở dài, hai cậu thiếu niên quật cường này thật là, quay đầu nói với An Triệt: "An Triệt, cậu đừng nói đùa nữa, TK là một chỉnh thể, thiếu ai cũng không hoàn chỉnh, An Triệt, về sau này đừng nói như vậy nữa được không?"
"Diệp Hiên Nhiễm, mình tin tưởng rằng qua nhiều ngày như vậy cậu cũng nhìn ra được, khi luyện tập An Triệt vô cùng nỗ lực, cậu ấy rất thông minh, động tác vũ đạo, kiến thức thanh nhạc, học một lần là biết, nhưng mà cậu ấy vẫn lần lượt luyện tập cùng các cậu, cho tới bây giờ đều không nói gì. Cho nên, cậu ấy nói như vậy, chỉ là vì giận cậu thôi, cậu không cần để bụng.”
"Tiểu Tinh, không cần nói nữa." An Triệt cúi đầu, sợi tóc trước trán che dấu vẻ mặt của cậu, "Vừa rồi không phải là tớ đang nói đùa, lại càng không phải đang giận dỗi, tớ gia nhập TK, mục đích ban đầu vốn đã không phải vậy."
"Vậy thì vì sao?" Lạc Tử Tinh không hiểu.
"Bởi vì tớ thật sự rất cô đơn, bởi vì mỗi ngày sau khi về nhà tớ không muốn đối mặt với một căn nhà trống rỗng không có người ở."
Diệp Hiên Nhiễm đè nén tức giận, đột nhiên xoay người, đi nhanh ra ngoài.