Vợ Yêu Của Ông Trùm Mafia

Chương 34: Chúng ta ly hôn

Xe vừa dừng lại trước cửa chính của Tần Gia, Đường Vịnh Hi đã vội vàng mở cửa xe đi thẳng vào trong.

Cô không quan tâm đến những lời chào hỏi của người giúp việc đi một mạch lên phòng.

"

Vịnh Hi........"

Bác Phúc nhìn thấy cô đi vội vàng như vậy, ông buột miệng gọi cô.

Nhưng lời còn chưa nói hết câu đã bị ánh mắt phát ra tia lửa của Tần Gia Uy làm cho khựng lại.

"Bác Phúc!

Bác thật to gan, ai cho phép bác gọi Thiếu Phu nhân như vậy?."

Giọng nói máy móc mang theo sự cảnh cáo của Tần Gia Uy vang lên chất vấn Bác Phúc, ông lập tức cúi đầu trong sự sợ hãi trong lòng không hiểu vì sao hôm nay Thiếu Gia lại giận đến như vậy.

Thường ngày Tần Gia Uy luôn giữ thái độ tôn kính đối với ông, ở Tần Gia Bác Phúc muốn làm gì thì làm

anh sẽ nhắm một mắt mở một mắt không quan tâm.

"Anh làm dữ với Bác Phúc để làm gì?

Là tôi kêu bác ấy gọi tôi như vậy, ba từ Thiếu Phu nhân làm tôi cảm giác chán ghét vô cùng."

Thật sự trong lòng Đường Vịnh Hi không nghĩ vậy, cô chỉ không quen người khác gọi mình là Thiếu Phu nhân.

Nhưng cô cố tình nói ra những lời này để làm tổn thương anh.

Tất cả mọi người đều nín thở rùng mình theo lời nói xấc xược của Đường Vịnh Hi, ánh mắt không tự chủ lén nhìn thiếu gia.

Tần Gia Uy bị lời nói chọc tức của cô làm nộ khí xông thiên, anh nóng giận vươn tay xô mạnh cái bình hoa bên cạnh xuống đất.

"Rầm.........."

Tiếng bình hoa vỡ nát vang lên làm cho mọi người đều kinh hãi, Nhật Trung, Trần Linh Giang, Sam và Doãn Kỳ đứng yên tại cửa không ai dám bước vào trong, họ vừa mới chứng kiến cảnh Tần Gia Uy giận cá chém thớt lấy Bác Phúc ra làm bia trút giận.

Đường Vịnh Hi giật mình với hành động này của anh, cặp mắt hiện lên vẻ khó tin nhìn Tần Gia Uy, cô không ngờ dáng vẻ nổi giận của anh lại đáng sợ đến như vậy.

Ánh mắt thâm sâu của Đường Vịnh Hi bất giác nhìn vào bàn tay bị thương của anh, lúc này vì dằn xuống cơn giận trong lòng nên Tần Gia Uy đã siết chặt bàn tay của mình, hành động này của anh càng khiến bàn tay chảy nhiều máu hơn, nhỏ từng giọt từng giọt xuống sàn nhà đá hoa cương màu trắng, động lại thành một vũng máu màu đỏ chói dưới mặt đất bên cạnh chân anh.

Đường Vịnh Hi cảm giác được trái tim của mình hơi khó chịu, cô cau mày xoay người lại đi lên phòng không muốn nhìn Tần Gia Uy nữa.

Tần Gia Uy càng thêm tức giận với phản ứng thờ ơ này của cô, chẳng lẽ dù anh có vì cô bị thương đi chăng nữa cô cũng sẽ không quan tâm.

Anh với nét mặt hầm hầm bước nhanh lên phòng để lại sau lưng không biết bao nhiêu cặp mắt tò mò nhìn theo bóng lưng cao lớn chứa đựng đằng đằng sát khí của anh.

Vừa bước vào cửa Tần Gia Uy nhìn thấy Đường Vịnh Hi đang thu dọn những đồ quan trọng chuẩn bị rời đi.

"Em định làm gì?."

Tần Gia Uy gằn giọng nói một cách đầy nguy hiểm, cặp mắt sắc bén của Tần Gia Uy đã bị thái độ xem thường của Đường Vịnh Hi làm mờ đi, điều duy nhất còn tồn tại chính là sự vô tình khát máu giống như con sói đang hung hăng rình rập con mồi của mình.

Đường Vịnh Hi bị ánh mắt nhìn chằm chằm của anh làm cô trở nên luống cuống, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra vẻ kiêu ngạo của thường ngày.

"Anh hỏi tôi định làm gì?

Tôi không muốn ở lại nơi này, không muốn ở lại bên cạnh anh.

Tôi không biết anh là loại người gì, chúng ta vừa mới kết hôn được hai tháng, anh liền bị người ta ám sát hai lần."

Vừa nói Đường Vịnh Hi vừa cầm túi sách đi lướt qua anh định rời khỏi.

Bàn tay mang găng tay bằng da đang chảy máu của Tần Gia Uy chụp lấy cổ tay của Đường Vịnh Hi kéo cô lại, vì hành động bất thình lình này của anh làm Đường Vịnh Hi mất thăng bằng ngã vào lòng anh.

Ánh mắt sắc bén của Đường Vịnh Hi không thể nào rời khỏi bàn tay đầy máu của anh, lúc này vì dùng sức cầm chặt tay cô nên chảy rất nhiều máu.

"Muốn ở hay đi, không đến phiên em quyết định.

Trừ phi tôi cho phép em đi, bằng không cả đời này em cũng phải ở lại Tần Gia, ở lại bên cạnh tôi."

Lời nói bá đạo của Tần Gia Uy làm Đường Vịnh Hi không biết phải làm sao.

Cô ngước mặt lên nhìn thẳng vào ánh mắt điên cuồng mang theo sự ngạo mạn của Tần Gia Uy.

Đường Vịnh Hi kinh ngạc khi cô nhìn thấy dáng vẻ oai vệ ngông cuồng hiện tại của anh, nhìn vào thần sắc của Tần Gia Uy trên người anh tỏa ra khí chất của một thủ lĩnh, lời nói của anh chính là thánh chỉ từ trước tới giờ không một ai dám làm trái, chỉ riêng một mình Đường Vịnh Hi là ngoại lệ.

"Chúng ta ly hôn."

"Ha ha ha......."

Tần Gia Uy cười một cách đầy nguy hiểm anh đặt khuôn mặt ma quỷ của mình sát vào mặt cô nói với giọng lạnh như băng.

"Ly hôn?

Em đừng hồng.

Cả đời này tôi sẽ không ly hôn.

Em chỉ có thể làm vợ của Tần Gia Uy tôi."

Đường Vịnh Hi nghe Tần Gia Uy nói ra những lời ngông cuồng này trong lòng càng hiện lên nỗi bất an, đúng vậy với thế lực của anh nếu anh không chịu ly hôn thì dù cô có muốn cũng không thể.

Lúc này trong lòng Đường Vịnh Hi thầm nghĩ Tần Gia Uy là loại người chịu mềm không chịu cứng, muốn anh đồng ý ly hôn cô phải nói chuyện một cách tử tế.

"Gia Uy với dung mạo quyền lực cùng với tài sản đồ sộ của anh,

thiếu gì phụ nữ muốn dâng mình làm Tần Phu nhân.

Anh cần gì phải tốn công phí sức trên một người phụ nữ, không có gì gọi là đặc sắc như tôi."

Trái tim băng lạnh của Tần Gia Uy cảm giác ấm áp hẳn lên khi anh nghe được hai từ Gia Uy thật ngọt ngào thốt ra từ miệng của Đường Vịnh Hi.

"Nếu Đường Vịnh Hi em không có gì gọi là đặc sắc, thì trên thế giới này không có người phụ nữ nào được gọi là đặc sắc cả."

Tuy trong lòng Tần Gia Uy nghĩ vậy nhưng ngòai mặt anh vẫn tỏ ra thái độ kiên định cứng như núi Thái Sơn.

Đường Vịnh Hi nhìn thấy Tần Gia Uy nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng cô bối rối lập tức rút tay khỏi bàn tay đang chảy máu của anh.

Do dự một chút Đường Vịnh Hi vươn tay cầm cái cà vạt đang treo trong tủ áo bên cạnh, tay còn lại cô cầm lấy bàn tay bị thương của Tần Gia Uy băng lại vết thương cho anh.

Hành động này của Đường Vịnh Hi làm cả hai trong lòng đều kinh ngạc, Đường Vịnh Hi không biết vì sao mình lại quan tâm đến Tần Gia Uy, cô chỉ biết khi nhìn thấy máu từ vết thương của anh nhuộm đỏ cổ tay của cô trong lòng cô cảm giác đau như dao cắt.

Tần Gia Uy nghi ngờ anh nheo cặp mắt sắc bén của mình lại nhìn Đường Vịnh Hi bằng ánh mắt thăm dò, trong lòng Tần Gia Uy thầm nghĩ không biết Đường Vịnh Hi đang muốn giở trò gì.

Sau khi băng bó qua loa vết thương cho anh, Đường Vịnh Hi ngước khuôn mặt dịu dàng nhìn anh cất giọng khe kẽ.

"Tần Gia Uy tôi không có cảm giác với anh, tôi không yêu anh.

Sao anh phải cố chấp đến như vậy?."

Tần Gia Uy không hề để lời nói của Đường Vịnh Hi vào tai, chỉ duy nhất câu "Tôi không yêu anh" của cô khiến cơn điên tiết trong lòng Tần Gia Uy xông đến tận đỉnh đầu, bàn tay mạnh mẽ của anh đột nhiên vươn tới túm lấy cổ tay của Đường Vịnh Hi làm cô nhíu mày vì đau đớn.