Quyển Ni nhìn thấy Trần Linh Giang có hành động vô lể với Đường Vịnh Hi, cô vươn tay định ngăn Trần Linh Giang lại không cho phép cô đυ.ng vào người của chủ nhân.
Hành động của Quyển Ni đã bị ánh mắt sắc bén của Đường Vịnh Hi làm khựng lại.
Quyển Ni đành lặng lẽ lui mình đứng sang một bên, âm thầm quan sát tình hình.
Đường Vịnh Hi thật bức xúc với hạnh động lạnh nhạt vừa rồi của Tần Gia Uy, trong lòng cô đang phẫn nộ nên những gì có liên quan đến anh đều làm cô cảm thấy chướng mắt, luôn cả thuộc hạ của anh.
"Chuyện của tôi không liên quan gì đến cô."
Đường Vịnh Hi quát lên, cô bực bội hắt tay của Trần Linh Giang ra, không để Trần Linh Giang đυ.ng vào người cô.
"Phu nhân, cô đừng làm khó thuộc hạ."
Trần Linh Giang nói với giọng bắt đắc dĩ, cô không dám chặn Đường Vịnh Hi lại sợ mình sẽ mạnh tay làm Đường Vịnh Hi bị thương.
"Tôi không muốn tiếp tục ở lại cái nơi quỷ quái này nữa."
Đường Vịnh Hi nhìn thẳng vào ánh mắt khó xử của Trần Linh Giang nói với giọng căm phẫn, rồi xoay người rời đi.
Mười mấy tên thuộc hạ trên tay cầm súng định xông tới chặn Đường Vịnh Hi và Quyển Ni lại.
Không có sự đồng ý của Tần Gia Uy, kể cả một con ruồi cũng không thể bay khỏi Tần Gia.
Quyển Ni nhìn thấy hành động không biết chết là gì của bọn họ, bàn tay đang đặt bên hông bất giác siết chặt lại thành nắm đắm, cô chuẩn bị ra quyền đánh cho bọn họ một trận tan tành.
Đường Vịnh Hi nhìn thất nét mặt lạnh lùng hiện lên sát khí của Quyển Ni, cô lập tức nháy mắt ra hiệu cho Quyển Ni không được hành động lỗ mãn.
Trần Linh Giang nhìn thấy đám thuộc hạ định ra tay với Đường Vịnh Hi, trong lòng lo lắng sợ họ sẽ làm Đường Vịnh Hi bị thương tới lúc đó Tần Gia sẽ nổi lên một trận cuồng phong bảo táp.
Tuy Tần Gia Uy không nói ra miệng, nhưng cô đã ở bên cạnh anh nhiều năm nên Trần Linh Giang biết hiện tại Đường Vịnh Hi đã chiếm một vị trí cố định trong trái tim anh.
Trần Linh Giang liền nhìn thuộc hạ lắc đầu, ra lệnh cho bọn họ lui xuống nhường đường cho Đường Vịnh Hi.
Trần Linh Giang vội vàng chạy lên lầu báo cáo với Tần Gia Uy, vừa bước vào cửa phòng cô nhìn thấy Tần Gia Uy đang đứng trước quầy bar, nét mặt phiền não cặp mắt thâm thúy nhìn chăm chăm vào chất lỏng màu hổ phách đựng trong ly rượu thủy tinh trên tay.
Tần Gia Uy muốn dùng rượu để làm tâm trí của mình tỉnh táo lại hơn, vừa rồi khi anh ôm Đường Vịnh Hi vào lòng, anh có thể cảm nhận được trái tim của mình đã đập loạn nhịp, phải trái tim của anh đã rung động vì cô.
Tần Gia Uy không muốn tiếp nhận sự thật rằng Đường Vịnh Hi đã dễ dàng thành công chiếm lấy trái tim anh.
Nên khi về tới biệt thự Tần gia, Tần Gia Uy cố tình không quan tâm đến cô, anh nghĩ đó chỉ là cảm xúc nhất thời.
"Lão đại, Phu nhân đã rời khỏi Tần Gia."
Giọng nói nghiêm túc mang theo phần sợ sệt của Trần Linh Giang vang lên làm Tần Gia Uy tức đến khuôn mặt cũng trở nên tái xanh, anh giận dữ siết chặt ly rượu trong tay mình.
Đường Vịnh Hi là người đầu tiên, to gan dám hành động láo xược như vậy.
Tần Gia Uy ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên anh đặt ly rượu lại trên quầy bar, bước đi thận trọng đến cánh cửa bằng kính sát mặt đất.
Anh thản nhiên vươn tay mở cửa bước ra ngoài ban công, cặp mắt sắc bén nhìn ra màn đêm tĩnh mịch, một luồng gió biển lạnh thấu xương thổi thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng chứa đựng sự tà mị của anh.
Tần Gia Uy bực tức nhíu mày, cặp
mắt ngông cuồng nhìn theo bóng lưng mỏng manh của Đường Vịnh Hi.
Anh nhìn thấy cô đi gần đến cổng lớn, một tay vén váy cưới tay còn lại che phía trước để làm giảm bớt cơn gió lạnh thổi thẳng vào ngực cô.
Đường Vịnh Hi không cho phép Quyển Ni đi theo bên cạnh, vì cô tin chắc Tần Gia Uy đang ở từ xa quan sát nhất cử nhất động của cô.
Quyển Ni đành nghe theo mệnh lệnh của Đường Vịnh Hi giữ một khỏang cách cố định.
Nhìn thấy cô đang giận dữ cố chịu đựng cơn gió lạnh rét bên ngoài, không biết vì sao trong lòng anh lại cảm thấy xót xa.
Anh định mặc kệ, cô muốn làm gì đi đâu không liên quan gì đến anh.
Đứng quan sát một lúc Tần Gia Uy nhìn thấy Đường Vịnh Hi vừa bước ra khỏi cổng biệt thự, vì ngoài trời tối đen như mực chỉ nhờ những tia sáng lim dim từ trong ánh đèn của biệt thự dội ra ngoài, nên Đường Vịnh Hi nhìn không rõ phía trước cô vô tình vấp phải một hòn đá ngã xuống mặt đất.
Trần Linh Giang không ngờ Tần Gia Uy lại khẩn trương đến Đường Vịnh Hi như vậy, vừa nhìn thấy cô bị ngã xuống anh liền vội vàng xoay người lại đuổi theo cô.
Khi Tần Gia Uy đuổi tới sau lưng của Đường Vịnh Hi, anh nghe cô tức giận mắng chửi.
"Tần Gia Uy chết tiệt.
Tần Gia Uy xấu xa, anh nghĩ mình là ai? lại đối xử với tôi như vậy.
Anh nghĩ tôi muốn lấy anh sao?
Anh đừng có mơ!
Dù sau này tôi có yêu gà hay yêu vịt, cũng sẽ không yêu anh."
Đường Vịnh Hi biết Tần Gia Uy đang đứng phía sau, cô giả vờ không biết sự hiện diện của anh.
Đường Vịnh Hi tỏ ra giận dữ mắng vài câu, sau đó không suy nghĩ dùng tay đánh mạnh xuống mặt đất để trút giận.
"Ahhhhh........đau quá.....thật là xui xẻo."
Đường Vịnh Hi đau đớn kêu lên, cô đưa tay lên trước mặt để xem bàn tay của mình có bị thương không.
Tần Gia Uy đứng sau lưng cô, anh thu hết hành động trẻ con này của cô vào ánh mắt nghiêm nghị của mình.
"Người xui xẻo chính là tôi chứ không phải em."
Nói xông anh đã bá đạo khom người bế Đường Vịnh Hi lên, bàn tay cường tráng mang găng tay bằng da ôm chặt Đường Vịnh Hi vào lòng.
"Ahhhhhhhh.......
Anh làm gì vậy?
Thả tôi xuống."
Đường Vịnh Hi không ngừng vùng vẫy trong lòng anh, cô hốt hoảng kêu lên.
"Em có tin, em còn cựa quậy nữa....
Tôi sẽ lập tức quăng em xuống biển."