Edit:
TịnhThời gian càng ngày càng muộn, quán bar càng ngày càng nhiều người. Lý Tiêu thì có ý muốn về. Còn Chu Dịch Phàm lại hoàn toàn không để ý đến chuyện này. Cậu một mình độc chiếm một góc, giống như không liên quan gì đến thế giới ồn ào bên ngoài kia.
Cậu cầm di động trong tay, lục tìm tin nhắn từ trong thùng rác. Mỗi tin nhắn của Lý Tiêu cậu đều tìm ra, sau đó lại xóa đi từng tin nhắn một. Trước đó cậu để tất cả tin nhắn vào một cái thùng, cậu biết mấy cái tin nhắn đó ở đâu. Giống như sổ đen vậy — thùng rác. Cho nên khi lục tìm hết tin nhắn của Lý Tiêu, cậu không chút nào ngoài ý muốn đọc lại mỗi tin nhắn mà Lý Tiêu đã gửi một lần nữa.
Ngược lại là không cảm giác đặc biệt gì, ít nhất ngay từ đầu nên là như thế này. Chu Dịch Phàm chỉ nhìn một cái, liền không chút do dự xóa đi. Cho đến khi nhìn thấy tin nhắn đầu tiên, nó chính là sự bắt đầu của hiểu lầm này.
“Tôi thích cậu.”
Chu Dịch Phàm ngẩn người nhìn chằm chằm bốn chữ kia một lúc.
Cồn khiến đầu óc cậu trở nên chậm chạp, suy nghĩ ý nghĩa của bốn chữ kia cũng mất mười giây. Mà mười giây này, cậu còn không quên mình phải uống rượu.
Đổi từ tiếng Trung sang tiếng Anh thì là “I love you”, lại đổi tiếng Anh thành tiếng Trung thì có nghĩa là “Tôi yêu cậu” Sau một lúc đổi đi đổi lại “Tôi thích cậu”, Chu Dịch Phàm dường như hiểu được ý nghĩa chân chính của nó. Cậu ngây ngô cười, lẩm bẩm nói: “Tôi cũng thích cậu.”
Sau đó không chút nào ngoài ý muốn, cậu nhớ tới: “Tôi thích cậu” Bốn chữ này cũng không phải là nói với cậu, cũng không dành cho cậu. Nụ cười ngây ngô liền bị thay thế bằng cười khổ.
Chu Dịch Phàm tạm thời bỏ ly rượu trên tay xuống, lần đầu tiên nhắn tin trả lời Lý Tiêu. Đây không phải là chuyện dễ dàng gì, đặc biệt là sau khi đã uống rượu. Rất dễ dàng đánh sai chính tả, rất dễ dàng viết tin nhắn không giống như ý tứ mình muốn biểu đạt.
Chu Dịch Phàm sửa vài lần, mới viết được một tin nhắn tạm ổn. Sau đó cậu lại ngẩn người nhìn tin nhắn mình vừa mới viết. Trong lúc đang suy nghĩ có nên gửi hay không, cậu vô ý
ấn xuống phím gửi đi.
Sau khi âm thanh gửi tin nhắn thành công vang lên, tay Chu Dịch Phàm run lên ném điện thoại lên bàn. Cậu ném thật nhanh, giống như không phải ném điện thoại mà là đang sợ chuột sợ gián vậy.
Chu Dịch Phàm nhìn di động bị mình ném trên bàn, ổn định lại tâm tình đang bị kinh hách
(kinh ngạc+khϊếp sợ). Đang muốn đưa tay cầm lấy di động, di động lại đột nhiên rung lên một chút. Vì thế Chu Dịch Phàm lại lo lắng đề phòng một trận, giống như có tật giật mình vậy.
Là Lý Tiêu gọi, Lý Tiêu gọi điện thoại cho Chu Dịch Phàm. Bởi vì Lý Tiêu nằm trong sổ đen, di động chỉ rung một chút, sau đó tự động cắt. Nhưng Lý Tiêu đặc biệt cố chấp, một lần lại một lần gọi, vì thế di động cũng một lần lại một lần rung lên. Chu Dịch Phàm luống cuống tay chân tắt di động, còn không yên tâm, lại dùng tăm lấy sim ra, lấy sim chuyên dùng để gọi về nhà ra, ném vào ly rượu.
Làm xong mấy chuyện này, Chu Dịch Phàm thở phào một hơi.
Cùng lúc đó, Lý Tiêu phát hiện số điện thoại mình gọi đã tắt máy, lý trí đang ngừng hoạt động đột nhiên chuyển động một chút.
Vừa rồi hắn không ngờ nhận được tin nhắn của nữ thần. Không, chính xác mà nói là hắn cứ nghĩ là nữ thần nhưng thật ra thì không phải mà một em gái nào đó *thầm mến* hắn gửi tin nhắn tới. Em gái nói: “Em không phải cô ấy.” Sau đó còn nói: “Thế nhưng em thích anh.”
( Em gái cái đầu anh. Anh mới là em gái. Cả nhà anh đều là em gái =.=!!!)
[thầm mến: yêu thầm, yêu đơn phương =]]]
Không biết vì sao, Lý Tiêu cảm giác mình đã nhất kiến chung tình với em gái này, tuy rằng hắn còn chưa nhìn thấy em ấy. Suy nghĩ một chút mấy tin nhắn tỏ tình quan tâm kia đều gửi sai đối tượng, mà tin nhắn này của em ấy, chắc là cho rằng ngay từ đầu mình thích em ấy, sau này mới phát hiện là hiểu lầm. Em gái nhất định là rất đau lòng. Có thể nổi lên dũng khí cởi bỏ hiểu lầm, em gái này cũng không dễ dàng gì!
Cho nên Lý Tiêu quyết đoán gọi điện thoại, muốn an ủi em gái một chút, hơn nữa nhất định chắc chắn sẽ nhận lời tỏ tình của em gái. Em gái nếu nhận được tin nhắn của hắn chắc cũng thầm mến hắn từ đó, cũng thầm mến được vài tháng. Em gái này cũng có cảm giác bị dày vò khi thầm mến giống Lý Tiêu vậy. Có lẽ nào – em gái này rất có khả năng sẽ là lão bà tương lai của mình,
là đang chờ mình sao?
Ai ngờ em gái lại thẹn thùng mà không nhận điện thoại, cuối cùng thậm chí còn tắt máy.
Có lẽ là vì rất đau lòng, cho rằng mình sẽ không tiếp nhận em ấy cho nên buông tay? Không phải chứ!!!
Lý Tiêu nghiêm túc nhìn chằm chằm di động, nghiêm túc hò hét trong lòng.
Sau đó Lý Tiêu vừa uống rượu vừa nghiêm túc mà bình tĩnh tĩnh nhớ tới số điện thoại của em gái này được tìm thấy trong điện thoại của Chu Dịch Phàm. Chắc là Chu Dịch Phàm biết thân phận thật sự của em gái này. Lý Tiêu quyết định không uống rượu nữa, dù sao cảm giác thất tình đã tan thành mây khói khi hắn biết có một em gái dễ thương đang thầm mến hắn. Bây giờ với hắn mà nói quan trọng nhất là tìm ra em gái dễ thương đang thầm mến hắn là ai?
Lý Tiêu thuộc phái hành động, đầu tiên hắn gọi điện thoại cho Chu Dịch Phàm. Đáng tiếc trước sau như một không có người nghe máy. Tiếp theo Lý Tiêu vén màn, bắt đầu chen ra cửa quán bar. Nếu đã gọi điện thoại không được, có thể về phòng xem Chu Dịch Phàm có ở đó không. Được nghỉ, dù sao Chu Dịch Phàm cũng phải về phòng để thu dọn hành lý đúng không?
Quán bar có rất nhiều người, trên sàn nhảy thì đang nhảy nhót loạn xạ, dưới sàn nhảy thì có người đang nói chuyện với bạn hay là với người xa lạ, loại người nào cũng có. Lý Tiêu nhắm đúng mục tiêu, không chớp mắt xuyên qua đám người lướt qua chướng ngại, sắp tới cửa ra. Hắn không có chú ý tới, có một người lắc lư đứng lên, lắc lư đi, đi cùng đường với hắn……
“Này…… Cẩn thận……”
Lý Tiêu nhất thời không chú ý, va vào người nọ.
Người nọ ngay cả nhìn cũng không nhìn Lý Tiêu, đẩy tay Lý Tiêu đang đỡ ra, lắc lư muốn rời đi. Lại bị Lý Tiêu kéo lại.
Hiển nhiên Lý Tiêu nhận ra người nọ, đang kéo cậu lại, gọi tên cậu: “Chu Dịch Phàm!”
Thật sự là *’Đắc lai toàn bất phí công phu’* a, Lý Tiêu như thế nghĩ, ôm Chu Dịch Phàm ra khỏi quán bar.
( nguyên gốc thành ngữ là “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.”, nghĩa là: đi mòn gót giày thì không tìm được, đến lúc tìm ra thì lại chẳng phí công, ý là lúc dụng tâm dùng sức tìm kiếm thì tìm không được, sau vô tình không để ý thì lại đột nhiên tìm ra.)
Chu Dịch Phàm đầu choáng váng, đối với chuyện đang xảy ra phản ứng chậm chạp. Đứng ở bên ngoài quán bar bị gió thổi qua một cái, cậu rùng mình một cái, tỉnh táo lại một chút. Cậu nghiêng đầu nhìn người đang ôm cậu, nhìn rất lâu.
“Bề ngoài của anh rất giống…… Người nào đó.”
(Dùng cách xưng hô anh-tôi là vì Chu Dịch Phàm không biết người trước mắt là ai)
Chu Dịch Phàm nhìn mặt Lý Tiêu, đưa ra kết luận như vậy.
Lý Tiêu nghiêm túc nhìn Chu Dịch Phàm, nghiêm túc suy nghĩ một chút ý nghĩa trong lời nói của Chu Dịch Phàm.
“Ai?”
Lý Tiêu hỏi.
Chu Dịch Phàm cười rộ lên, chủ động bám lấy cổ Lý Tiêu, nhéo nhéo má Lý Tiêu.
“Không nói cho anh.”
Chu Dịch Phàm đến gần Lý Tiêu, nhẹ nhàng nói bên tai. Giống như đang câu dẫn vậy,
thậm chí cậu còn thổi vào tai Lý Tiêu một hơi.
Lý Tiêu nhíu nhíu mày, đối với hơi thở bên tai có chút không thích ứng. Bất quá hắn không có đẩy Chu Dịch Phàm ra, ngược lại ôm chặt hơn, khiến Chu Dịch Phàm dính chặt vào hơn — hắn phải bắt Chu Dịch Phàm lại, chờ Chu Dịch Phàm tỉnh rượu, là có thể hỏi ra em gái thầm mến hắn mà hắn chưa biết đó là ai.
Chu Dịch Phàm bởi vì Lý Tiêu động tác thở nhẹ một tiếng, ánh mắt say mê nhìn Lý Tiêu, ý cười càng tăng thêm: “Chỉ có một điểm không giống.”
Lý Tiêu nhìn chằm chằm Chu Dịch Phàm cười, nghĩ Chu Dịch Phàm cười rộ lên còn rất dễ nhìn, so với nữ thần còn đẹp hơn. Chỉ là Chu Dịch Phàm bình thường không hay cười, thỉnh thoảng cười nhẹ cũng chỉ lướt qua, căn bản nhìn không đủ. Lần này ngược lại là được nhìn thỏa thích. Đồng thời, đầu Lý Tiêu cũng nghiêm túc tiến hành phân tích với Chu Dịch Phàm: Nếu hỏi Chu Dịch Phàm là: “Không giống chỗ nào?” Nhất định Chu Dịch Phàm sẽ trả lời: “Không nói cho anh.” Sau đó lại thổi vào tai hắn một cái.
“Không giống chỗ nào?”
Trong lòng Lý Tiêu đột nhiên có chút chờ mong Chu Dịch Phàm lại gần sát.
Chu Dịch Phàm quả nhiên kề sát, nhưng mà không có thổi vào tai hắn, mà là ghé sát vào mặt hắn. Chu Dịch Phàm quan sát mặt hắn, nhìn, nhìn rất lâu, Lý Tiêu cũng ôm cậu đi cũng khá xa rồi.
“Hắn thích cười, ha ha……”
Cuối cùng Chu Dịch Phàm cũng nói ra điểm không giống.
Tiếp theo giống như Lý Tiêu mong muốn, đến gần bên tai hắn, cười khanh khách nói: “Hắn không có soái như anh!”
Nói xong còn hôn Lý Tiêu một cái.
Lý Tiêu bị Chu Dịch Phàm đột nhiên khích lệ lấy lòng, uống rượu thật thần kì có thể biến khuôn mặt than của cậu thành khóe miệng khẽ nhếch. Nhưng vì tránh cho Chu Dịch Phàm quá mức nhiệt tình hôn hắn lần nữa, hắn hơi chút kéo khoảng cách hai người ra một chút.
(←. ←!thích mà còn giả bộ kìa)
Chu Dịch Phàm lại bất mãn, dùng sức dán vào Lý Tiêu. Hai người dưới tác dụng của cồn, đi không vững lắm. Lý Tiêu lại ôm Chu Dịch Phàm một lần nữa, còn muốn kéo khoảng cách ra, Chu Dịch Phàm lại không phối hợp, dưới chân nhất thời không ổn, Chu Dịch Phàm mất cân bằng, sắp ngã xuống. Lý Tiêu muốn giữ chặt Chu Dịch Phàm, ngược lại bị Chu Dịch Phàm kéo theo cùng nhau mất cân bằng.
(Té lần 2 @@)
Lý Tiêu nhanh tay lẹ mắt, gần như xuất phát từ bản năng, ngay khi Chu Dịch Phàm vừa ngã xuống đã bảo vệ cậu, chủ động làm cái đệm thịt người. May mà mặt đường bằng phẳng, trái lại khi ngã xuống cũng không đau. Đương nhiên cũng có khả năng là vì bị cồn làm tê liệt, khiến Lý Tiêu không có cảm giác đau.
Chu Dịch Phàm ghé vào trong lòng Lý Tiêu, ngẩng đầu nhìn Lý Tiêu cười đến vô tâm vô phế. Chỉ là cười không được bao lâu, liền cười không nổi – cậu muốn nôn.