Kí hợp đồng xong, anh lấy cớ công ty có việc đột xuất rồi lôi cô xềnh xệch ra khỏi nhà hàng, hung dữ nhét cô vào trong xe.
“Này, anh bị điên hả, tôi còn chưa ăn xong!”
Cô hét toáng lên giống như mình đang bị anh bắt cóc vậy.
Mà người qua đường đi qua cũng tưởng là anh bắt cóc cô thật.
“Nhìn kìa, sao lại có người mặt dày thế không biết, ban ngày ban mặt dám bắt cóc con gái người ta giữa đường thế kia!”
“Trông mặt mũi sáng sủa bảnh bao thế kia, không ngờ lại là tên bắt cóc phụ nữ!”
“Mấy thằng nhãi con, ỷ mình là con nhà giàu, đúng là coi trời bằng vung!”
“Mấy thằng này đáng phải tử hình! Các ông các bà, còn không mau đi cứu con bé!”
Tự nhiên trở thành tâm điểm dư luận, anh phát cáu, cũng bắt chước bộ dạng của cô hét ầm lên: “Con vợ mất nết này, ban ngày ban mặt dám công khai nɠɵạı ŧìиɧ, chồng bắt gian tại trận mà vẫn còn chối hả?”
“Ồ, thì ra là cô gái này nɠɵạı ŧìиɧ sao?”
“Chậc chậc, chồng đẹp trai cao ráo thế kia mà lại…”
“Trông ngoan hiền thế kia mà lại đi nɠɵạı ŧìиɧ, đúng thật là…”
“Ài, tội nghiệp anh chồng kia quá…”
“…”
“Không, không phải, tôi không phải vợ anh ta đâu…” – Cô nước mắt lưng tròng, oán hận lườm anh cháy mắt.
“Khụ, về nhà thôi vợ yêu, anh sẽ sẵn sàng tha thứ cho em.”
Dứt lời, không cho cô cơ hội biện hộ, tống cô lên xe, phóng mất hút.
…
“Này, cô giận tôi đó hả?”
“…”
“Cũng tại cô, mồm miệng gì mà như cái loa, làm mọi người đều tưởng tôi là thằng bắt cóc phụ nữ!”
“…”
“Tóm lại cô muốn cái gì?”
“…”
“Cái mồm máy của cô đâu rồi hả?”
“…”
“Đi ăn đi, tôi bao!”
“Ok sếp! Tôi đi liền!”