Bối Đạo Nhi Trì

Quyển 2 - Chương 42: 【 Di hồn 】

Trong Thần Điện có thợ thủ công và nhà thiết kế riêng, bởi vì quanh năm có rất nhiều người đến cầu phúc, Karo liền nghĩ ra biện pháp này để thuận tiện, lương cho thợ thủ công và nhà thiết kế đều do gia tộc Hull Nặc chi trả, người đến cầu phúc đều được miễn phí những thứ linh vật tinh xảo này, bên trong còn có pháp lực của Karo, làm thành bùa hộ mệnh.

Mạc Bắc cầm sợi dây chuyền đặc biệt trong tay, nhìn một lúc lâu mới âm thầm tán thưởng. Chế tác cẩn thận như thế, nhìn thế nào cũng không phải là hàng rẻ tiền, huống hồ bên trong còn ẩn chứa linh khí. Vật thế này lại miễn phí tặng người khác… Mạc Bắc ngẩng đầu nhìn thiếu niên đối diện, thảo nào người này còn trẻ mà đã được người dân tôn kính sâu sắc, đúng là tận tâm tận sức bảo hộ mọi người nơi này.

Karo thấy Mạc Bắc nhìn mình chằm chằm, cười, “Thích không?”

Mạc Bắc hơi sững sờ, trong mắt người này có thứ hắn không hiểu được, dường như mang theo chút… Thương hại?

Không đợi hắn trả lời, Karo bỗng dưng đến gần hai bước, xòe tay ra trước mặt hắn. “Làm thêm cho anh một cái, anh xem chút đi, có thích không?”

Mạc Bắc tròn mắt, lúc cúi đầu nhìn liền ngây người. Trên lòng bàn tay Karo là một chiếc vòng tay màu bạc, kiểu dáng đơn giản, nhưng các đường vân được chạm khắc bên trên vô cùng phức tạp, mặt trong còn có vô số văn tự Myanmar, nhưng thứ làm cho Mạc Bắc kinh ngạc chính là ánh sáng của chiếc vòng, xung quanh vòng tay tản ra một vòng ánh sáng màu lam, đến cả làn hơi cũng tản ra man mát, Mạc Bắc chỉ mới nhìn như vậy đã cảm thấy trên người có thêm luồng năng lượng không tầm thường. Hắn phục hồi tinh thần, ngẩng đầu vội vàng lắc đầu với Karo, “Không cần đâu, chiếc vòng này nhìn rất…”

Karo a một tiếng, bỗng nhiên nắm một tay của Mạc Bắc, ngón tay thiếu niên mềm mại, chạm vào cổ tay Mạc Bắc rất nhẹ, Mạc Bắc bất ngờ, liền nhìn thấy Karo đeo vòng tay vào cổ tay hắn, sau đó buông tay ra, cười, “Đã làm rồi, không nhận chẳng phải sẽ phí mất linh lực của tôi sao?”

Mạc Bắc ngẩn người nhìn vòng tay trên cổ tay, đột nhiên cảm thấy toàn thân có năng lượng, đến cả hô hấp cũng thông thuận hơn nhiều, cổ tay được một vòng sáng màu lam bao phủ, rất mát, cũng ấm áp, vô cùng thoải mái. Thậm chí cả trái tim, cũng không khó chịu như thường ngày. Hắn sững sờ ngẩng đầu, thấy Karo mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

“Ngài…”

“Thích không?”

Mạc Bắc mím môi, rốt cuộc gật đầu, “… Cám ơn ngài.”

Karo chợt khẽ giật mình, không biết sao đáy lòng bỗng run một cái. Khi người này nói cảm ơn, hóa ra có vẻ mặt này… Cậu nhìn lướt qua vòng tay trên cổ tay Mạc Bắc, qua một lúc lâu mới mở miệng, “Có một số việc, không nên quá miễn cưỡng.”

Mạc Bắc im lặng, như tự giễu mà rủ mắt cười cười, không nói gì.

***

Sau khi Mạc Bắc đi, Karo nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn thật lâu, mãi đến khi không còn nhìn thấy mới thôi, quay người đi lên lầu. Mới đi được nửa đường, bị Da Mỗ chặn lại, biểu lộ đối phương như không ủng hộ, lời nói cũng có chút trách cứ, “Thiếu gia, chiếc vòng tay kia sao cậu có thể tùy tiện cho người ngoài? Hai ngày nay cậu đã hao phí rất nhiều năng lượng rồi…”

Karo dừng chân, nhìn thoáng qua căn phòng của mình, sau đó yên lặng nâng tay phải lên, xốc tay áo. Trên cổ tay, một chiếc vòng màu bạc lẳng lặng tản ra ánh sáng mềm mại, giống như đúc với chiếc vòng vừa rồi của Mạc Bắc. Karo nhìn cổ tay mình chốc lát, cuối cùng thả tay xuống, Cậu cũng không biết vì sao, đối với người kia, hay nói là, đối với linh hồn kia, có thứ cảm giác đau lòng vô thức. Từ lần đầu tiên cảm nhận được tâm tình khổ sở mãnh liệt đó, cậu liền vô pháp bỏ mặc nó, thà để hao tổn hơn phân nửa linh lực, cũng muốn cứu hắn trở về.

Nếu như người tên Mạc Bắc kia có thể sống tốt, có phải nó… Sẽ không còn tâm tình bi thương như vậy nữa?

Karo tỉnh táo lại, nhìn Da Mỗ cười nói, “Không việc gì, dù sao, cũng phải lập khế ước, lập cùng ai cũng không có gì khác biệt.”

“Sao nói vậy được…”

Karo lắc đầu, không giải thích thêm nhấc chân bước đi, Da Mỗ ở phía sau nhìn chằm chằm vào cổ tay cậu một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Karo quay lại phòng mình, cởϊ áσ choàng Tế Tự ra, nằm ngã xuống giường, hôm nay sử dụng quá nhiều linh lực rồi, thân thể hơi mệt mỏi, nhớ đến cổ tay Mạc Bắc khi đeo chiếc vòng kia, cậu ngây ra một lúc, rốt cuộc cong miệng cười.

‘Hắn… Đến, đúng không?’

Karo kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về cái bàn bên cạnh, trên cái giá có để một chai nhỏ, bên trong là làn khí di chuyển lên xuống.

Karo ngồi dậy, lấy chai tới, gõ vách bình cười nói, “Không được phép đi cướp thể xác của người khác, biết chưa?”

Làn khi kia nằm xuống, qua một lúc lâu mới có giọng nói hơi chút khó chịu, ‘Không phải của người khác…’

“Ta biết, là quá khứ của ngươi, đúng chứ?” Karo vừa nằm xuống, nâng cái chai lên cao, lắc qua lắc lại như muốn chọc nó.

‘Đừng, chóng mặt…’

Karo cười ha hả, ngừng tay, để cái chai bên cạnh gối đầu, nghiêng người nhìn nó, “Tại sao muốn trọng sinh?”

‘…’ Tử hồn im lặng, đang lúc Karo định buông tha cho câu trả lời của nó, thanh âm kia lại vang lên, ‘Không muốn gặp lại người kia.’

“Hạng Ý sao?” Karo nhìn nó chằm chằm, đột nhiên hỏi.

Linh hồn kia như run lên, không trả lời.

Karo lại mở miệng, như đang suy nghĩ, nhíu mày, tựa như nghĩ thông suốt rồi, lông mày chậm rãi giãn ra, “Ta có thể cho ngươi sống lại, nhưng mà, là một thân phận khác.”

Linh hồn sững sờ, ‘Có ý gì?’

“Không làm Mạc Bắc nữa, là một người bình thường, được chứ?”

Bình thường, người bình thường?

Làn khí ngây người thật lâu, lắc tới lắc lui tựa như bất an, ‘Đó không phải là sẽ chiếm thể xác của người khác sao? Không cần, ta như vậy, cũng rất tốt.’

Không có thể xác, không thể hoạt động, vĩnh viễn ở trong một chiếc bình nho nhỏ, mà cũng tốt sao?

Karo nhìn nó, bất giác nắm chặt cái chai, muốn làm nó ấm, “Yên tâm, sẽ không cướp thân thể của người sống.”

Vừa mới chết, linh hồn vừa rời khỏi thể xác, vẫn có thể dùng được. Karo nghĩ vậy, híp mắt vuốt ve cái chai.

‘…’ Linh hồn rất yên lặng, rất lâu không lên tiếng.

“Sao thế?”

‘Tại sao… Ngươi luôn đối xử tốt với ta như vậy?’

Luôn? Karo không rõ ý của nó, nhưng vẫn trả lời, “Không biết, nhìn ngươi như vậy, ta hơi đau lòng.”

Đau lòng? Làn khí ngây người, dần dần lơ lửng, bay ở giữa không trung một lúc lâu, cuối cùng mới chậm chạp nói. ‘…Ừ.’

Karo cảm thấy đáy lòng thật vui vẻ, không biết sao, chưa bao giờ cảm thấy có cảm giác mềm mại trôi nổi trong lòng như vậy, cậu ngồi dậy, cười nói, “Linh hồn có thể ảnh hưởng đến thân thế đấy, ta sẽ tìm một người có nét giống, đến lúc đó cho ngươi nhập vào, qua một thời gian, từ từ sẽ có ngoại hình giống như trước.”

Tử hồn kia như mỉm cười, ‘Ta không quan tâm việc đó…’

Karo nhớ lại gương mặt tuyệt đẹp của Mạc Bắc, cười haha, bỗng nhiên túm lấy miệng bình lắc lư trái phải, “Vậy ngươi chờ một thời gian, ta sẽ nhanh chóng tìm thân thể phù hợp.”

‘A… A…’ Bị lắc đến choáng váng, thanh âm cũng chao đảo.

Karo giỡn đủ rồi, ngừng tay đặt nó bên cạnh gối, “Nghỉ ngơi chút đi, ngày mai dẫn người đi phơi nắng.”

Cuối cùng không choáng nữa, tử hồn kia nghỉ ngơi một lúc, khẽ ừ một tiếng.

Karo liếc mắt, nằm xuống, nhìn nó một hồi lâu, mới nhắm mắt chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

***

Mạc Bắc đi ra khỏi Thần Điện vẫn cảm thấy có chút mơ màng, vòng tay trên cổ tay rất ấm áp, nhưng làn khí này khiến hắn cảm thấy kỳ lạ, tựa như trong người được tiếp thêm cái gì đó, lặng lẽ không một tiếng động, cũng không phải khó chịu gì, mà trái lại, khắp toàn thân đều trở nên nhẹ nhõm khoan khoái, thật lâu rồi không có thư thái như vậy, hắn hơi chút khó tin.

Trách không được gia tộc Hull Nặc được người dân tôn kính đến mức độ đó, vòng tay này đã gần như muốn chữa luôn bệnh tim của hắn, quá thần kỳ.

Hít thở, Mạc Bắc lấy chiếc dây chuyền ở trong túi áo ra nhìn, vậy có phải khi Hạng Ý đeo thứ này lên, cũng sẽ có cảm giác này? Cảm giác ấm áp, thoải mái. Nghĩ đến đây, hắn không kìm được cười tươi, hi vọng… Người nọ sẽ thích.

Khi Mạc Bắc trở về Hạng gia trời đã tối sẫm, hắn lên lầu liền phát hiện Hạng Ý vẫn chưa về nhà, đứa nhỏ này từ sáng sớm đã chạy mất, cũng không biết đang làm gì, hắn đi đến trước cửa sổ, theo bản năng nhìn về phía vườn hoa hồng, vừa nhìn qua lập tức ngẩn người, trước ngôi mộ cạnh vườn hồng có hai người đang ngồi, Hạng Khôn và Mạc Lẫm, không biết đang nói gì. Hạng Khôn ngồi dựa vào bia mộ, thì thầm nói chuyện, Mạc Lẫm ngồi ôm đầu gối ở bên cạnh gã, nhìn chằm chằm vào gương mặt Hạng Khôn, bộ dáng trầm lặng.

Mạc Bắc nhìn một lúc, lặng lẽ khép rèm.

Khoảng thời gian Mạc Lẫm nằm vùng tại Đằng Lăng, hắn tận mắt chứng kiến một thiếu niên luôn luôn lạnh lùng dần bỏ xuống lớp vỏ phòng bị theo thời gian. Khi đó, cha mẹ bọn hắn vừa mới mất, bọn hắn phải trốn đông chạy tây một thời gian dài, người đòi nợ của Hoắc gia cho rằng bọn hắn không còn chỗ dựa, tìm cách muốn đem Mạc Lẫm đi bán lấy tiền, cũng là khi đó, Mạc Bắc tận mắt thấy Mạc Lẫm gϊếŧ người, giơ tay chém xuống, cả người đẫm máu, bắt đầu từ đó, ca ca của hắn không còn biết tươi cười là gì, đôi mắt đen thẳm chỉ còn hận thù và lạnh lẽo. Nhưng trốn chạy lâu như vậy, cuối cùng vẫn bị bức đến đường cùng, đêm Mạc Lẫm bị bắt đi, Mạc Bắc được cẩn thận che giấu ở dưới sàn nhà, nghe tiếng gió rít lạnh ngoài cửa sổ, cả người co rúm, gần như đợi chờ trong tuyệt vọng. Nhưng ngày hôm sau, Mạc Lẫm đã trở về, mang theo mùi máu tanh khắp người, cùng với một người đàn ông xa lạ ở đằng sau.

Đó là lần đầu Mạc Bắc gặp Hạng Khôn, vóc dáng cao lớn, rất thích cười, đôi lúc não sẽ bị phẳng, thích kể chuyện cười, thường xuyên có bộ dáng ngây ngốc. Hạng Khôn nhặt hai người bọn hắn về, đó là khoảng thời gian vui sướиɠ nhất trong đời. Khi ấy thế giới xung quanh rất sạch sẽ, hắn ở bên cạnh anh trai duy nhất của mình, còn có một người đàn ông yêu thương bọn hắn như cha đẻ, và cả… Người phụ nữ luôn chọc ghẹo bọn hắn, nhưng lại không để bất cứ kẻ nào ăn hϊếp anh em hắn.

Mạc Bắc đứng dựa vào tường, mơ màng nhớ đến Lê Lê tỷ, người kia mãi mãi ở trong lòng Hạng Khôn, cũng đã ở trước mặt bọn hắn mà chịu đau đớn bén nhọn.

“Các người… Chạy đi, càng xa càng… Tốt, đừng quay lại, vĩnh viễn… Vĩnh viễn đừng quay lại,”

Vệt máu chảy dọc theo khóe miệng của y, thấm ướt cổ áo Hạng Khôn,

“Hạng Khôn… Ngu ngốc, khóc, khóc cái gì mà khóc, Đại lão gia mà…”

Y cười cười, cố hết sức mở to mắt, dùng chút sức lực cuối cùng nắm chặt lấy cánh tay đang ôm mình,

“Đừng báo thù, không được… Báo thù cho em, các anh đấu không lại… Sống thật tốt, sống cho tốt… Sống…”

Mấy câu nói đó, ngắn ngủn, ngắt quãng vài lần, nhưng quanh quẩn trong tâm trí bọn họ hơn mười năm, không có cách nào quên được, căn bản không quên được. Là hai anh em bọn hắn đã hại chết y, người đó vẫn luôn cười ha hả, thích trêu đùa bọn hắn, dỗ dành bọn hắn, cứ như vậy mà vĩnh viễn nhắm mắt ngay trước mặt bọn hắn.

Thù hận có gì tốt, khiến cho một người sống trong đau khổ cả ngày, không còn nhìn thấy ánh sáng mặt trời, không còn có được hi vọng. Bọn hắn đều biết, nhưng cuối cùng vẫn phải đi trên con đường này.

Hoắc gia nợ hai anh em bọn hắn ba mạng người, ba, mẹ, Lê Lê tỷ. Trừ khi chết, bọn hắn tuyệt đối sẽ không ngừng lại con đường báo thù này. Thế nhưng…

Mạc Bắc chậm rãi đến bên giường, thân thể ngã xuống, ngu ngơ nhìn trần nhà.

Lấp di lương tâm, thù đã báo, mọi thứ đều bình ổn lại, nhưng trong thâm tâm món nợ kia vẫn tiếp tục dằn xéo linh hồn, rốt cuộc không dứt được.

Mạc Bắc nghiêng đầu nhìn về túi vải bên giường, ngây người một lúc, ngồi dậy, đi đến trước bàn mở ra một trang giấy.

Nếu như có thể làm lại, hắn sẽ không lựa chọn con đường nằm vùng tại Hoắc gia này, thà tự tay mình gϊếŧ chết Hoắc Kiêu và Hoắc Lam, cũng không muốn gặp phải người kia nữa. Nếu như có thể làm lại, hắn không muốn có bất kỳ liên quan nào đến cuộc sống của Hạng Ý nữa.

Có lẽ, Mạc Lẫm cũng từng nghĩ như vậy…

Mạc Bắc cầm lấy bút, viết từng chữ, theo cử động của ngòi bút trái tim như có như không mà đập từng nhịp, đến khi viết xong chữ cuối cùng, hắn đặt bút xuống, nhìn túi vải bên cạnh, đưa tay đặt lên trang giấy.

***

Hạng Ý phát hiện đàn em đúng thật là một đám phiền phức, từ nhỏ đến lớn số lần cậu chơi bóng thắng dùng đầu ngón tay cộng với ngón chân cũng đếm không xuể, lần này chỉ là thắng một trận đấu nhỏ, bọn điên này lại muốn phải làm tiệc ăn mừng…

Nhìn một đám ngu ngốc uống đến ngã trái lăn phải, lần đầu tiên Hạng Ý ca thán một trăm lẻ một thứ tiếng, cậu đúng là động kinh mới đi thu nhận mấy tên ngu ngốc mất mặt này. Trong lòng thầm khinh thường mà hừ hừ, bên cạnh chợt có một người nhào qua, Hạng Ý trừng mắt một cái, dùng mũi ngửi cũng biết tên đần này là ai, quả nhiên, âm giọng cao chót vót lại kêu gào lên, “Đại ca đại ca, hôm nay chơi vui không?”

“Cũng tạm.” Thuận miệng đáp một câu, chẳng muốn nhiều lời.

Ô Lỗ Cáp gãi đầu cười hặc hặc, Hạng Ý nói cũng tạm, có nghĩa là rất hài lòng, hắn gần như nhìn thấu hết tính nết của người này rồi, nói thẳng ra là, người này vốn không quen, luôn nghiêm mặt làm bộ lạnh lùng, thật ra rất dễ mềm lòng, làm người cũng có nghĩa, ở bên cạnh lâu Ô Lỗ Cáp càng ngày càng thấy Hạng Ý như vậy, nhịn không được lại sáp gần thêm một hai li, cười ngây ngô, “Đại ca đại ca đại ca.”

Tiểu tử thúi này không thể gọi một lần à?! Hạng Ý hừ lạnh một tiếng, “Lại gì!”

“Hehe, đại ca, chúng ta sắp lên đại học…, anh định thi đại học nào?”

Hạng Ý nghe vậy liền sững sờ, cậu đúng thật vẫn chưa nghĩ đến chuyện này, chẳng qua, có lẽ cậu sẽ chọn học chuyên ngành vi tính, vì phải liên hệ với Sở Mặc, với lại bây giờ ở thế giới mạng ảo Hạng Ý cũng coi như là một hacker nổi tiếng rồi. Đại học nào à, thật sự chưa cân nhắc. Cậu suy nghĩ một chút, nhìn sang ánh mắt khao khát của đối phương đang nhìn mình, hận không thể đạp một cước.

“Chưa tính, hỏi cái này làm gì.”

Ô Lỗ Cáp vẫy đuôi mong chờ, “Đi theo anh tiếp, lên đại học cũng theo anh!”

Hạng Ý ngẩn người, nói không cảm động là nói dối, người này, là thật tâm tôn thờ cậu. Trước đó vài ngày còn muốn vẽ một cái hoa văn hình con rắn giống cậu lên trên trán, bị cậu tàn bạo đạp vài phát mới thôi, nhưng cậu gánh không nổi người này.

Ô Lỗ Cáp cười hì hì nhìn cậu, khuôn mặt rất đáng yêu, nhưng em bé, tuy đôi lúc rất vô sỉ…

Hạng Ý thở dài một tiếng, “Đợi tôi nghĩ kỹ sẽ nói cho cậu.”

“Được được!” Ô Lỗ Cáp bắt tay áo, “Đại ca học ở trên trường quá là đỉnh, từ hôm nay Ô Lỗ Cáp này sẽ bắt đầu gặm sách vở, cố gắng đuổi theo anh!”

Khóe miệng Hạng Ý giật giật, nhịn không được lại liếc.

Đang chơi đùa vui vẻ với mọi người, điện thoại bỗng reo lên, hai mắt Hạng Ý tối sầm, vẫy tay hướng Ô Lỗ Cáp, cậu đi đến một chỗ dưới bóng râm, lúc này mới nhận điện thoại, dãy số rất lạ, không biết là ai.

“Alo.”

“Ca? Ca! Em là Tiểu Lê!” Hạng Ý bất ngờ, nhíu mày, Hạng Lê? Gọi cậu làm gì?

Giọng Hạng Lê bên kia có hơi run, dường như rất gấp, giống như đang hoảng hốt chạy, “Ca, anh thấy Nhan Lập Khả đâu không? Em ấy.. Đi ra ngoài từ chiều đến giờ chưa về, gọi cũng không bắt máy… Em, em tìm không thấy…”