Ngày hôm sau Nhất Hạ không nói chuyện với Cổ Nhạc.
Y nấu xong canh liền trực tiếp đặt lên bàn di dộng, bàn bị đẩy đến trước mặt Cổ Nhạc, Cổ Nhạc liếc về phía Nhất Hạ, Nhất Hạ đem hết thảy đều làm tốt, lần nữa quay trở về sô pha.
A Lộ nhìn Nhất Hạ, lại nhìn Cổ Nhạc.
Canh này ngày thường đều là Nhất Hạ ngồi trong lòng ngực Cổ Nhạc đút cho Cổ Nhạc uống, hôm nay không khí không đúng, việc diễn ra cũng không đúng, A Lộ muốn không khí hòa hoãn một chút, không nghĩ, mới vừa há miệng, Cổ Nhạc vung tay, toàn bộ chén canh bay ra ngoài, hất văng lên tường kêu choang một tiếng, canh rải đầy đất.
Nhất Hạ cùng A Lộ đều bị dọa sợ.
Cổ Nhạc giận dữ liếc Nhất Hạ, mở miệng: “Cút!”
Nhất Hạ ngẩn ra.
Y đứng lên, thấy A Lộ bước nhanh đi ra ngoài, lúc này mới phát hiện nguyên lai người Cổ Nhạc nói không phải mình.
Y mím môi định một lần nữa ngồi xuống, nhưng nhìn sắc mặt Cổ Nhạc, Nhất Hạ lại không dám ngồi xuống.
Nhất Hạ đem chén canh nhặt lên.
Thảm bị dơ, Nhất Hạ không biết nên làm thế nào cho tốt, ngẩng đầu thấy Cổ Nhạc đứng trước mặt mình, sửng sốt.
Nhất Hạ đứng dậy, bị Cổ Nhạc kéo lấy đẩy ngã lên giường.
Nhất Hạ kinh hoàng, bị hắn trèo lên ngăn chận, Cổ Nhạc từ trên cao nhìn xuống, âm u hỏi: “Anh rốt cuộc có gì bất mãn?”
Nhất Hạ khẩn trương lắc đầu.
Nhất Hạ định lùi lại, tay lại sờ đến tạp chí, Nhất Hạ liếc bìa mặt một cái, nhìn đến ảnh chụp nữ nhân buổi chiều ngày hôm qua tới đây, vội vàng rút tay về.
Cổ Nhạc trong mắt hiện lên một tia gì đó.
Hắn áp lại muốn hôn Nhất Hạ, lại bị Nhất Hạ quay mặt đi tránh thoát.
Cổ Nhạc liếc bìa tạp chí một cái, hỏi Nhất Hạ: “Anh để ý?”
“Không có.” Nhất Hạ lập tức phủ nhận.
Nhất Hạ còn muốn lui, Cổ Nhạc lại rời khỏi y, đứng lên.
“Tôi không có……” Nhất Hạ lắc đầu giải thích, từ bên kia xuống giường.
Cổ Nhạc gắt gao nhìn chằm chằm y, cuối cùng, khóe miệng xinh đẹp hơi hơi giương lên.
Cổ Nhạc há miệng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động rất lớn.
Cổ Nhạc cả kinh, dựa tường xuyên thấu qua cửa kính thoáng nhìn ra bên ngoài, lập tức nhằm vào Nhất Hạ, một phen đem Nhất Hạ đẩy về phía cửa sổ.
Nhất Hạ phản ứng không kịp, bị đẩy một cái lảo đảo.
Cửa sổ bị mở ra, bức màn bị gió thổi bay lên, cửa phòng bệnh bị người dùng chân đá văng, nguyên bản nam nhân canh giữ ở cửa thang máy bị đánh ngã ra trước cửa, Nhất Hạ thấy Kỷ Hạo vẻ mặt đầy lệ khí giơ súng hướng bọn họ đi tới, giật mình.
“Kỷ Hạo……”
Nhất Hạ còn không có tới kịp hỏi đã bị Cổ Nhạc bóp cổ đẩy ra ngoài cửa sổ.
Nhất Hạ mất đi trọng tâm, hai chân thiếu chút nữa treo lên không, chỉ nghe Cổ Nhạc đối Kỷ Hạo hung tợn kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Tới rồi hả! Mày dám nổ súng tao cho hắn ta thành người bay!”
Hàn khí hung ác, chạy dọc theo sống lưng.
Nhất Hạ kinh hãi, khủng hoảng bắt lấy tay Cổ Nhạc, Cổ Nhạc theo bản năng phản ứng nhìn về phía y, đột nhiên một tiếng súng vang, Cổ Nhạc chợt lóe, Nhất Hạ chỉ cảm thấy Cổ Nhạc lấy tay đẩy, y bị văng ra ngoài.
Cổ Nhạc cùng Kỷ Hạo đều giật mình.
Cổ Nhạc phản ứng đầu tiên muốn kéo lấy Nhất Hạ, không nghĩ nghìn cân treo sợi tóc, Nhất Hạ bị người từ trên trời giáng xuống ôm chặt.
Tốc độ cực nhanh, Nhất Hạ bị đoạt lôi ra ngoài cửa sổ, dây thừng mượt mà đi xuống, Cổ Nhạc cúi xuống nhìn thấy, hai chân Cố Gia bám tường từng chút trượt xuống, một viên đạn bay lên đánh vỡ cửa kính, trượt vào trong nhà.
Cổ Nhạc chớp mắt, quay người lại muốn đuổi theo, cả kinh, tránh thoát được viên đạn.
Hắn muốn đuổi ra bên ngoài, cầm lấy bình thủy ném về phía Kỷ Hạo, Kỷ Hạo tránh được, bị hắn nhanh chóng đánh úp lại, một quyền đem Kỷ Hạo đánh ngã xuống đất.
Súng ống rời tay, Cổ Nhạc vừa thấy, sửa lại phương hướng, lập tức đi nhặt.
Kỷ Hạo thấy Cổ Nhạc vọt tới đoạt súng, không kịp nhặt, vung chân đá văng khẩu súng Cổ Nhạc thiếu chút nữa chạm vào được.
Súng bay vào phòng tắm, hai người đều tranh nhau đi nhặt, cuối cùng nhào vào nhau đánh đấm.
Một phen ác đấu, Kỷ Hạo bị Cổ Nhạc lấy thể trọng ném đập người vào bồn tắm. Nảy sinh ác độc muốn gϊếŧ người.
Kỷ Hạo bị quăng ngã, đầu đập mạnh vào thành bồn tắm.
Cổ Nhạc lửa giận đốt đỏ hai mắt, người tràn ngập sát khí, thở gấp, lạnh lùng nhìn xuống, cuối cùng, nắm tóc Kỷ Hạo đem Kỷ Hạo nhấc lên, trào phúng: “Tranh, tranh, tranh, mày cái gì cũng tới tranh với tao! Khi còn nhỏ mẹ mày muốn đưa mày lên thiên đường liền đẩy mẹ con tao xuống địa ngục, thời điểm mày được người ta coi như sao sáng trăng tỏ trên trời tao lại phải tranh thức ăn với chó ở ngoài đường, lúc mày khinh thường lời khen tặng của người khác tao lại ở nơi cầu vượt quỳ cầu nhân gia bố thí! Mày có biết tao có bao nhiêu hận mày hay không? Mày cho rằng mày có cha mày che chở, tao cũng không dám động đến mày? Mày cho rằng mày lấy khẩu súng tới thăm hỏi tao, tao liền sợ mày? Thiên chân đúng không? Tự phụ đúng không? Tao hôm nay liền mở to hai mắt nhìn xem, mày chết rồi, lão già kia làm gì tao!”
Cổ Nhạc một phen đem Kỷ Hạo vẫn đang choáng váng ấn vào bồn nước còn đầy lông gà do Nhất Hạ vặt lông còn chưa kịp dọn sạch.
Trong bồn tắm, Kỷ Hạo liều mạng giãy giụa.
Cổ bị bóp chặt, đầu đau, Kỷ Hạo không thể cố sức, liều mạng đẩy tay Cổ Nhạc ra, ở trong nước vùng vẫy không thở được.
Cổ Nhạc gắt gao đem đầu cậu càng nhấn xuống.
Tay bị Kỷ Hạo cào cấu, máu tản ra bồn nước, hắn cũng không nói đau, cắn răng liều mạng đem Kỷ Hạo nhấn mạnh vào trong bồn.
Gáy Cổ Nhạc đột nhiên bị vật cứng đập vào.
Hắn ngẩn ra xoay mặt, họng súng đen tuyền đang ở khoảng cách cực gần chiếu vào hắn.
Phòng tắm dần bị một đám người mặc tây trang đen chiếm cứ, cầm súng chĩa vào đầu hắn, muốn hắn lập tức đứng lên.
Cổ Nhạc buông lỏng tay.
Kỷ Hạo từ trong nước tránh ra, mềm oặt ngã xuống đất.
Trung Lương nhận được điện thoại từ bệnh viện lập tức chạy đến cứu người bước nhanh chân tiến vào, nhìn đến thảm trạng Kỷ Hạo, kinh ngạc một phen, nhíu mày, một cái tát quăng lên mặt Cổ Nhạc.
Sức lực quá lớn, Cổ Nhạc bị tát ngã xuống một bên.
Không ai để ý tới Cổ Nhạc bị thương thế nào.
Kỷ Hạo được người nhanh chóng khiêng ra ngoài.
Đám người mặc tây trang nhanh chóng biến mất.
Cổ Nhạc khóe miệng bị tát đến đổ máu, trên mặt dấu tay rõ ràng, ẩn nhẫn, nghiêng đầu liếc xuống mặt đất.
Một trận tĩnh lặng, hắn tiện tay quét rớt toàn bộ đồ vật gần đó.
Trên tay máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn nhà màu xám, hắn ngồi dưới đất, cắn chặt môi, đôi mắt chứa hận, nước mắt đảo quanh hốc mắt, thật lâu, vẫn chưa rơi xuống……