Dựa vào cửa phòng bệnh, cửa cuốn cũng không có hạ xuống. Nhất Hạ xuyên qua lớp kính, nhìn vào bên trong phòng bệnh, hai người đang ở đó khanh khanh ta ta, mày hơi hơi nhăn lại.
“Chúng ta phải đứng ở chỗ này bao lâu?”
Nhất Hạ xoay mặt hỏi A Lộ.
A Lộ chớp mắt, nói: “Ít nhất ba đến năm giờ đi?”
Nhất Hạ chớp mắt, trong lòng có ý tưởng.
Nhất Hạ ghé sát vào A Lộ nói gì đó.
A Lộ nhíu mày, nói: “Không được.”
“Chỉ là trở về một chút.” Nhất Hạ nói.
A Lộ lắc đầu.
Nhất Hạ cầu hắn.
Nói thật nhiều lý do, còn cam đoan.
Dù sao cũng ở chung lâu rồi, cũng coi như quen biết, A Lộ thật ra không có thân thiết gì, cuối cùng: “Hai giờ.”
Nhất Hạ vội gật đầu.
Nhất Hạ vui sướиɠ, không dám cò kè mặc cả.
“Ngươi phải biết rằng, bị A Nhạc phát hiện sẽ có hậu quả gì. Chỉ có hai giờ……” A Lộ cảnh cáo y: “Ngươi không cần hại ta.”
Nhất Hạ cam đoan lần nữa.
A Lộ đi về phía thang máy.
Nhất Hạ vội vã đuổi kịp.
Hai người giữ ở cửa thang máy thân thủ cản Nhất Hạ, bị A Lộ đẩy tay, hai mặt nhìn nhau, mặc kệ.
A Lộ tự mình lái xe đem Nhất Hạ đưa đến tận đầu hẻm.
Hắn dừng xe, hút thuốc, Nhất Hạ ngàn tạ vạn tạ, hướng hàng hiên chạy đi, không nghĩ, về đến trước cửa nhà, thấy cửa không đóng, nghe được bên trong có tiếng, y hơi hơi sửng sốt.
Nhất Hạ vội vàng đẩy cửa đi vào.
Y chạy đến đại sảnh, Cố Gia lúc này đang cưỡi ở trên người Kỷ Hạo, từng đấm từng đấm giáng lên người Kỷ Hạo.
“Cậu làm gì vậy?!”
Nhất Hạ gầm lên xông đến, Cố Gia nghe tiếng sửng sốt, mới vừa quay đầu, bị Kỷ Hạo đẩy ra, đấm một cái.
Kỷ Hạo nắm cổ áo kéo lại Cố Gia, đấm mạnh một cái, Nhất Hạ từ phía sau một phen đem Kỷ Hạo ôm kéo ra, hai người vừa thấy đúng là Nhất Hạ, đều sửng sốt.
“Mấy người làm gì vậy?”
Nhất Hạ tức muốn hộc máu.
“Hai người tranh thủ lúc tôi không ở đây đánh nhau?!”
Tiểu Kỷ Hạo cùng Cố Gia trên mặt đều bị thương.
Nhất Hạ thấy Cố Gia định xông tới, vội vàng xoay người bắt lấy hai tay cậu, đem cậu đẩy ra.
“Hai người sảo cái gì? Còn nhỏ sao? Có cái gì không thể hảo hảo nói chuyện, cũng phải động thủ sao?”
Nhất Hạ tức vô cùng, trừng mắt nhìn hai người trước mắt.
Cố Gia không thể tin được Nhất Hạ thật đúng là đã trở lại, một phen ôm lấy y, Nhất Hạ đẩy tay cậu ra, không nghĩ, Kỷ Hạo xông lên đấm lên mặt Cố Gia.
Cố Gia lảo đảo, hỏa đại, một phen nhéo Kỷ Hạo.
Cố Gia dương tay đấm trúng bụng Kỷ Hạo, lại bổ thêm một cái, đang muốn tát lên mặt Kỷ Hạo, Nhất Hạ gầm lên: “Cố Gia!”
Cố Gia động tác khựng lại.
Nhất Hạ đứng giữa hai người sau đó tách cả hai ra, Nhất Hạ đem Cố Gia đẩy ra khỏi cửa, Cố Gia bị đẩy một cái lảo đảo, vẻ mặt vô tội, đối Nhất Hạ: “Là thằng đó đυ.ng đến tôi trước!”
“Đi ra ngoài!”
Nhất Hạ đem cậu đẩy ra khỏi cửa, Cố Gia tức điên, rống: “Là thằng đó đυ.ng đến tôi trước!”
Nhất Hạ “phanh” một tiếng đem cửa đóng lại.
Cơ hồ ngay lập tức, y bị Kỷ Hạo từ phía sau gắt gao ôm chặt.
Nhất Hạ tránh ra quay người lại, còn không kịp giáo huấn, đã bị Kỷ Hạo hôn mạnh lên.
Nụ hôn này mang theo tìm tòi nghiên cứu, mang theo hối hận, mυ'ŧ thật sâu, tựa như muốn đem linh hồn Nhất Hạ hút vào người.
Nhất Hạ bị cậu chắn trước mặt, bị cậu gắt gao ôm lấy, muốn giãy giụa, trên mặt đột nhiên có cảm giác, làm Nhất Hạ sửng sốt.
Nhất Hạ trên mặt có nước mắt.
Nói đúng ra, là Kỷ Hạo rơi lệ.
Nhất Hạ luống cuống.
Nhất Hạ sờ tay lên mặt cậu, Nhất Hạ tránh khỏi nụ hôn của cậu, hỏi: “Làm sao vậy? A? Thương nào? Đau ở đâu?”
Nhất Hạ sờ soạng lên người Kỷ Hạo.
Kỷ Hạo khóc rất đáng thương.
Khuôn mặt trẻ con tràn ngập hối hận cùng bàng hoàng, Nhất Hạ nhìn thấy trong lòng thẳng phát đau.
“Thực xin lỗi……”
Cậu cảm thấy, cậu khi đó hẳn nên hạ ngoan tay.
Nếu Cổ Nhạc chết rồi, sẽ không phát sinh sự việc sau đó.
Kỷ Hạo ôm chặt Nhất Hạ.
Nhất Hạ nghe vậy trong lòng hơi hơi kinh ngạc, nghĩ đến Kỷ Hạo khả năng sớm đã biết trong khoảng thời gian này mình ở đâu, nước mắt tràn lên hốc mắt, Nhất Hạ không nói gì, cũng ôm chặt cậu.
Nhất Hạ bị Kỷ Hạo ôm trở lại trong phòng.
Kỷ Hạo trút bỏ quần áo y, thấy y trên người không có dấu vết bị ngược đãi qua, mới thở dài nhẹ nhõm.
Kỷ Hạo khẩn trương làm Nhất Hạ thực ấm áp.
Nhất Hạ lau khô nước mắt trên mặt cậu, nhỏ giọng an ủi, cậu ngước mắt đối diện đôi mắt Nhất Hạ, hôn lên Nhất Hạ, Nhất Hạ cũng không có kháng cự.
Kỷ Hạo đem Nhất từng chút từng chút hôn Nhất Hạ, cuối cùng, ôn nhu: “Anh, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau được không?”
Kỷ Hạo cảm giác được, Nhất Hạ rõ ràng cứng đờ.
“Anh?”
“Chúng ta là anh em.”
Nhất Hạ thấp giọng cự tuyệt, kéo lấy quần áo bị ném ở một bên muốn mặc vào, lại bị Kỷ Hạo ngăn lại.
“Anh, nếu không phải anh em, anh nhất định sẽ không cần em.” Kỷ Hạo nói câu này thật sự khẳng định.
Bởi vì, mỗi khi Nhất Hạ dùng lý do như vậy cự tuyệt, cậu liền xúc động muốn đem hết thảy sự tình nói cho y.
Nhưng là cậu hiểu cá tính Nhất Hạ.
Nếu không phải anh em, đừng nói đυ.ng vào, Nhất Hạ về sau sẽ không muốn nhìn cậu thêm một lần nào nữa.
“Anh, chúng ta cho dù ở bên nhau, cũng có thể có được con của chúng ta……” Kỷ Hạo hôn lên khóe miệng Nhất Hạ, ôn nhu: “…… Nhà của chúng ta, chúng ta cái gì cũng sẽ không thiếu.”
Lực chú ý của Nhất Hạ đặt lên tay Kỷ Hạo.
Y bị Kỷ Hạo xoa đến nhũn ra nóng lên, thân thủ đè lại tay Kỷ Hạo, đối Kỷ Hạo: “Đừng nói nữa……”
“Là thật sự.” Kỷ Hạo hôn y.
Nửa mang bá đạo, rồi lại có điểm cầu xin.
Kỷ Hạo ở trên vai, xương quai xanh lưu lại hồng ấn, ôn nhu: “Em nguyện ý chứng minh cho anh xem……”
Cậu đem Nhất Hạ ôm lên đặt lên eo mình.
Muốn để Nhất Hạ tự mình đến.
Nhất Hạ biết cậu muốn làm gì, luống cuống một phen, muốn tránh ra, nhưng là sờ đến nước mắt còn sót lại trên má cậu, Nhất Hạ mềm lòng giúp cậu lau đi, an ủi, tùy ý để cậu hôn sâu. Nhất Hạ chỉ cho phép cậu làm một lần.
Làm một lần là làm, làm hai lần cũng là làm, Nhất Hạ rất rõ ràng hai người bọn họ quan hệ đã không thể quay về lúc trước, cho nên xong việc cũng không nghĩ nhiều.
Nhất Hạ nói với cậu A Lộ đang ở dưới chờ mình.
Nhất Hạ nói với cậu thật lâu, cũng khuyên cậu thật lâu, sau đó Nhất Hạ tắm sạch sẽ, trước khi đi hôn lên khuôn mặt tuấn lãng của cậu một cái, không cho Kỷ Hạo tiễn, tự mình đi ra.
Nhất Hạ cũng không có đi.
Nhất Hạ từ phía dưới chậu hoa lấy ra chìa khóa nhà Cố Gia, vào nhà.
Nhất Hạ định xin lỗi Cố Gia, thấy Cố Gia ở trong phòng bếp nấu trứng gà, y đứng bên cạnh Cố Gia, nói: “Thực xin lỗi.”
Cố Gia liếc y.
Trên mặt đầy vết thương.
Nhất Hạ thân thủ sờ mặt cậu muốn nhìn một chút, Cố Gia lại tránh đi, hướng tủ lạnh đi đến.
“Tên tiểu tử nhà anh là thứ gì ấy.”
Rõ ràng biết Nhất Hạ ở đâu, lại sống chết cũng không chịu nói cho hắn.
Nhất Hạ mày nhăn lại.
Nhất Hạ há miệng định quát bảo cậu câm miệng thôi mắng chửi người khác, nhưng là không ngờ, Cố Gia từ tủ lạnh lấy ra một thứ, đưa đến trước mặt Nhất Hạ: “Hương dụ vị, muốn hay không?”
Nhất Hạ sửng sốt.
Nhất Hạ nhìn trên tay Cố Gia, là một ống kem ngọt.
Loại ống kem ngọt này bán từ rất nhiều năm trước rồi.
Hương vị, là hương vị được bán nhiều nhất.
Nhất Hạ mày dần dần nhăn lại.
Hiện tại rất ít người trẻ tuổi ăn cái này.
Bởi vì, thời điểm này đồ ăn rất đa dạng, đây là thứ đồ ăn vặt từ rất xưa giờ đã không còn ai ăn đến.
Y thực nghiêm túc nhìn Cố Gia.
“Làm gì?” Cố Gia chớp mắt.
Nhất Hạ lắc đầu, tiếp nhận ống kem.
Nhất Hạ nhìn thời gian bỏ đi, vừa mới ra khỏi phòng bếp, đột nhiên bị nhấc lên không, bị Cố Gia ôm vào trong phòng.
“Cậu làm gì?”
Quần áo Nhất Hạ bị kéo ra, Cố Gia nhìn đến hồng ấn trên người y, sắc mặt biến đổi.
“Anh có cảm thấy một chút nào thẹn lòng hay không? Hắn là em trai anh a!”
Cố Gia tức chết rồi.
Tuy rằng Cố Gia biết Kỷ Hạo không phải em trai Nhất Hạ, nhưng là ở trong thế giới mà Nhất Hạ nhận thức, Kỷ Hạo chính là em trai y.
Nhất Hạ kéo lại quần áo, nhàn nhạt: “Không liên quan đến cậu.”
“Nói cc!” Cố Gia giận đến không nhịn được, lớn tiếng, rống: “Lão bà của ta bị người làm, ngươi nói không liên quan chuyện của ta!”
Nhất Hạ chớp mắt, một cái tát quăng lên mặt Cố Gia.
Sức lực không phải rất lớn.
Nhưng là Cố Gia lại bị chọc giận.
“Cố Gia?!”
Nhất Hạ bị áp lên giường.
Quần bị xé đi, đôi tay Nhất Hạ bị dây lưng quấn chặt.
Nhất Hạ kinh hoàng.
“Cố Gia…… Cố Gia! Cố Gia!!”
Nhất Hạ bị mạnh mẽ tiến vào.
Đau, khắp toàn thân.
Bởi vì vừa mới cùng Kỷ Hạo làm, Nhất Hạ dưới thân cho dù không được khuếch trương, cũng không chảy máu.
Nhưng là Cố Gia không có hoàn toàn đi vào.
Nhất Hạ khóc đến hảo thảm.
Cố Gia thấy Nhất Hạ như vậy, vội vàng lui, đem Nhất Hạ lôi kéo, ngồi dậy.
“Đừng khóc, đừng khóc.”
Thấy Nhất Hạ như vậy, Cố Gia hối hận.
“Tôi xin lỗi được không? Tôi quỳ giặt quần áo cho anh?” Cố Gia ít khi tâm phiền ý loạn, giúp y lau nước mắt, nói: “Đừng khóc, đừng khóc.”
Nhất Hạ mấy ngày này tích không ít oán.
Công việc không có.
Hai anh em còn làm với nhau.
Hơn nữa, còn chọc phiền toái nhiều như vậy người.
Nhất Hạ bạo phát.
Bởi vì, y không biết……
“…… Làm sao bây giờ?…… Làm sao bây giờ?” Nhất Hạ khóc lóc.
Y cảm thấy mình thực có lỗi với cha mẹ, cảm thấy ý nghĩa sống đều không còn nữa.
Cố Gia hoàn toàn luống cuống tay chân.
Hắn đem Nhất Hạ bảo hộ trong ngực, cuối cùng, bực thật sự, mắng: “Anh không muốn anh lại làm?”
Nhất Hạ lắc đầu.
Nhất Hạ nước mắt rơi đầy, lại nói không nên lời.
“Anh thích hắn, đúng không?” Cố Gia thấy y như vậy, trong lòng đột nhiên có ý tưởng này, thật không dễ chịu.
Nhất Hạ tựa như bị chọc trúng tâm sự.
Nhất Hạ định rời đi, lại bị Cố Gia bắt lấy.
Cố Gia thực nghiêm túc, tức giận nhìn y: “Anh yêu em trai mình đúng hay không?”
Bằng không Nhất Hạ không có khả năng thống khổ như vậy.
Bằng không, hắn sẽ không luôn ở trong cảm giác bồi hồi cùng với nhớ mong vì bị vứt bỏ.
Mặt Nhất Hạ chôn ở trên ngực Cố Gia.
Cố Gia lớn như vậy, lần đầu tiên, trong lòng khó chịu đến nhường này.
Cái loại cảm giác này khiến hắn không thể phát giận, lại làm hắn phát điên, làm hắn phẫn nộ.
Cố Gia muốn Nhất Hạ nhìn hắn.
Cố Gia bức Nhất Hạ nhìn hắn.
Cố Gia đối Nhất Hạ nói: “Anh nghe, hai người như vậy là không đúng, hai người cứ như vậy phát triển, xuống hoàng tuyền, anh lấy mặt mũi thế nào đi gặp cha mẹ, còn có người chung quanh, nếu đã biết, anh cùng hắn cả cuộc đời sẽ bị phá hủy.”
Cố Gia đối tạo áp lực Nhất Hạ. Cố Gia đang nói dối.
Nhưng Cố Gia quản không được nhiều như vậy.
Bởi vì Kỷ Hạo đã bá chiếm vị trí trong lòng Nhất Hạ, hắn không làm như vậy, hắn sẽ không có được Nhất Hạ.
“Cùng tôi ở bên nhau được không?”
Cố Gia nói chọc đến Nhất Hạ cứng đờ.
“Tôi mang anh đi, rời xa hắn……” Cố Gia cố gắng thuyết phục: “Như vậy hắn về sau có thể tự mình sinh hoạt, anh cũng có thể giải thoát khỏi loại quan hệ không bình thường này, thế nào?”
Nhất Hạ ở trong mắt Cố Gia thấy được thích.
Nhất Hạ trong lòng thấp thỏm, nghĩ nghĩ, nói: “Chính là……”
“Hắn vẫn còn có người thân khác!” Cố Gia đánh gãy lời nói của Nhất Hạ, đánh gãy “chính là” của y, nói: “Không giống anh, anh hiểu không?”
“Hắn rời khỏi anh sẽ không chết, sẽ không có chuyện không ai chiếu cố, hắn chỉ là trở về đoạn thời gian trước khi hắn gặp mặt anh, sau đó tiếp tục đọc sách, đi làm, sau đó kết hôn, sinh con, anh hiểu không?”
Cố Gia nói làm Nhất Hạ dao động.
Nhất Hạ đột nhiên cảm thấy, cái này, có lẽ là phương pháp giải quyết vấn đề.
Nhưng Nhất Hạ không có lập tức trả lời cậu.
Bởi vì, muốn cùng Cố Gia ở bên nhau……
Nhất Hạ lau nước mắt, nhàn nhạt: “Để tôi suy nghĩ một chút……”