Đại Thúc Phải Gả

Chương 31: Tâm sự

“Bang” một tiếng, một quyển văn kiện trực tiếp quăng trên người Nhất Hạ.

Nhất Hạ bị dọa đến cứng đơ người lại, giương mắt nhìn mụ phù thủy đang đứng trước mặt, trong lòng hoảng hốt, vừa muốn mở miệng, đã bị người ta mắng.

“Ngươi mới tốt nghiệp nhà trẻ sao? Con số Ả Rập cũng không hiểu sao?” Nữ nhân đang giận điên lên vỗ vào tập văn kiện: “Đánh thiếu một con số mà cũng dám đưa cho ta, ngươi bị mù rồi hay là đang muốn hại chết ta?”

Thanh âm nữ nhân thật lớn.

Lớn tiếng đến mức khiến cho lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn lại chỗ này.

Nhất Hạ mở văn kiện ra nhìn một chút, im lặng, giương mắt, hối lỗi kéo kéo khóe miệng, nói: “Ta……”

“Ta cái gì?” Nữ nhân không cho hắn cơ hội nói chuyện, khoanh tay, trừng: “Hoặc là mười phút sau đem văn kiện làm lại đưa lên đây, hoặc là đến văn phòng giám đốc làm việc!”

Nữ nhân nói xong bước đi, nổi giận nện giày cao gót đùng đùng xuống đất.

Thẩm Võ nhìn theo mụ, vẻ mặt khinh thường, thấy mụ đã đi xa, từ vị trí của mình đứng lên.

“Thứ gì, mới từ bệnh viện ra ngoài liền tới ra vẻ.”

“Cái gì? Cái gì?”

Một nữ đồng nghiệp hóng hớt: “Ngươi nói mụ ta lần trước xin nghỉ là do đến bệnh viện?”

“Vào bệnh viện? Không phải là đi làm cái kia cái gì cái gì đi?”

“P A ~” một nữ đồng nghiệp cầm bút ở đồng bên kia mỉm cười xấu xa nói vọng sang: “Nghe là bị người ta đẩy ra đường cái, quả báo a.”

“Ha ha ~”

Lại một nam đồng nghiệp đi tới gia nhập, dựa vào bàn, nói: “Cái tên đẩy người kia thật đúng là tạo phúc nhân loại a ~”

“Muốn chết à! Mụ già kia mà quay trở lại nghe thấy, ngươi liền chờ đợi vì nhân loại hiến thân đi ~”

Trong văn phòng càng ngày càng náo nhiệt, Thẩm Võ thấy Nhất Hạ đầu gục xuống vẻ mặt phiền muộn, mạnh mẽ ấn ót của y một cái, hỏi: “Tối hôm qua xoắn?”

“Ngươi muốn chết có phải hay không?”

Nhất Hạ ngẩng đầu lên.

Đầu thiếu chút nữa đập vào mặt bàn, liếc mắt ngó Thẩm Võ một cái, cuối cùng, thở dài một hơi, sửa lại con số trên máy tính, nhấn nút, đi đến chỗ máy in, tiếp tục phiền muộn.

Thẩm Võ đã nhìn ra.

Nhất Hạ đang rất bực.

Nhưng là không biết vì cái gì, Nhất Hạ hôm nay ra cái dạng này thế nhưng lại mang theo một chút ái muội.

Thẩm Võ tò mò.

Thẩm Võ đi qua, dựa vào bên cạnh y: “Ta nói…… Ngươi có phải hay không gặp được chuyện gì tốt?”

Chuyện tốt?

Hai tròng mắt Nhất Hạ dao động, liếc hướng hắn.

Buổi sáng hôm nay, Nhất Hạ ở trong tay Kỷ Hạo tiết ra.

Nhất Hạ vừa quẫn bách, lại vừa bực, hiện tại chỉ muốn chết đi cho xong.

“Ngươi nhìn xem đuôi mắt ngươi này, hồng hồng……”

“Câm miệng!”

“Không phải nga ~ không tin……” Thẩm Võ bị cắt ngang, không chú ý tới Nhất Hạ sắc mặt biến hóa, kêu một nữ đồng nghiệp, chỉ vào Nhất Hạ, nhìn nữ nhân kia khoa tay múa chân: “Ngươi đến xem, hắn nhìn qua rõ ràng có……”

“Bang!”

Một tiếng động lớn.

Tập tài liệu trên tay Nhất Hạ đập thẳng vào máy in.

Trong văn phòng ánh mắt mọi người đều tập trung tại đó.

Thẩm Võ bị y dọa sợ, hơi sửng sốt.

Nhất Hạ trừng mắt nhìn Thẩm Võ một cái, một lời cũng không nói liền hướng ra ngoài văn phòng bỏ đi.

“A Võ ngươi muốn chết rồi, Nhất Hạ sinh khí.”

Nữ đồng nghiệp thấy chuyện lạ liền hướng Thẩm Võ chỉ chỉ, Thẩm Võ ngơ ngác có điểm hoảng hốt.

Cuối cùng, hắn đi ra bên ngoài vừa kịp nhìn thấy y, chạy nhanh qua.

Nhất Hạ vào WC.

Hắn thấy thực phiền.

Không có tâm trạng công tác, càng không muốn tan tầm.

Sự việc phát sinh vào sáng hôm này là không đúng.

Y không biết về đến nhà làm thế nào đối mặt với Kỷ Hạo.

Y liều mạng rửa mặt, nghe thấy có tiếng người, ngẩng mặt lên nhìn, là Thẩm Võ đi vào, lau mặt, hướng WC kế bên bước tới.

Nhất Hạ bị Thẩm Võ ngăn chặn.

Thẩm Võ thấy y cổ áo ướt sũng, biết y trong lòng khẳng định có tâm sự, rất lo lắng, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Ta không có việc gì.”

Nhất Hạ kỳ thật chỉ muốn ở một mình nơi yên ắng một chút.

Nhưng mà y thấy Thẩm Võ vẫn bám lấy mình, trong lòng thở dài một hơi, lại đi đến trước gương.

“Có tâm sự gì phiền lòng ngươi nói ra cho ta a!” Thẩm Võ có chút bất mãn, lại có điểm lo lắng, oán trách: “Che che dấu dấu, tàng che đậy dịch, ngươi không coi ta là anh em a?”

Đôi mắt Nhất Hạ khẽ ngước lên.

Chính là lời vừa tới cổ họng, lại nói không ra.

Có thể nói cái gì bây giờ?

Nói cho hắn là em trai của mình luôn tìm mình quấy rối tìиɧ ɖu͙©, xuất ngôn cuồng loạn sao?

Nhất Hạ mí mắt rũ xuống.

Bọt nước tại vòi chảy ngưng kết lại, nhỏ thành giọt xuống bồn rửa tay.

Thẩm Võ thấy y vẻ mặt phức tạp, nghĩ nghĩ, dường như đoán được cái gì, thử hỏi: “Có phải bởi vì Kỷ Hạo hay không?”

Nhất Hạ hai tròng mắt lại nâng lên.

Hai mắt xuyên qua tấm gương nhìn Thẩm Võ đứng ở phía sau mình, Nhất Hạ trên mặt hiện ra một tia bất lực, bất quá, đó cũng chỉ trong một cái chớp mắt, bất lực hóa thành bất đắc dĩ, Nhất Hạ gật gật đầu.

“Ta thật sự không biết nên dạy thằng nhóc đó như thế nào cho tốt……”

Nhất Hạ thanh âm thực vô lực, thậm chí làm người nghe có cảm giác muốn khóc.

Năm đó là Nhất Hạ đem Kỷ Hạo đưa cho người khác.

Kỷ Hạo có thể trở về nhận tổ quy tông, điều này, Nhất Hạ từng cho rằng là trời cao ban ân.

Nhưng một thời gian sau đó, Nhất Hạ phát hiện sự thật cùng suy nghĩ không giống nhau.

Kỷ Hạo tuy rằng không thừa nhận chính mình là GAY.

Hơn nữa là luôn đối với y động tay động chân.

Hôm nay sự quá khác người.

Hai anh em thế nhưng lại xảy ra chuyện như vậy……

Đã chạm vào điểm mấu chốt của Nhất Hạ.

“Hắn lại làm cái gì?”

Nhất Hạ không nói gì.

Thẩm Võ thấy y trầm mặc, nhíu mày, nói: “Nhất Hạ, ngươi có suy xét qua hay không việc đem hắn quay trở về.”

Những lời này của Thẩm Võ làm Nhất Hạ sửng sốt.

Nhất Hạ lần thứ ba nâng lên đôi mắt, còn quay đầu lại, nhìn về phía Thẩm Võ.

“Hắn là em trai ngươi không sai. Nhưng là, các ngươi không cần phải luôn ở bên nhau. Hắn khả năng thích hợp với sinh hoạt bên kia hơn, ngươi đem hắn đưa trở về, tết nhất nghỉ lễ thì bay qua đó thăm hắn, cũng coi như giống nhau.”

Nhất Hạ nghe được muốn đưa Kỷ Hạo đi, trong lòng liền cảm thấy không tình nguyện, có điểm hoảng, vô thố: “Kỳ thật không nhất định phải như vậy. Kỳ thật…… Kỳ thật……”

Y miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: “Tình huống kỳ thật còn không đến mức m như vậy đâu! Hắn lại không phải không nghe lời…… Hắn chỉ là…… Chỉ là……”

Nhất Hạ nâng lên đôi mắt, cùng Thẩm Võ đối mặt, nói không được nữa.

Cuối cùng, Nhất Hạ lắc đầu.

Nhất Hạ không đồng ý tiễn Kỷ Hạo đi.

Nhất Hạ năm đó thân thủ đem tiểu Kỷ Hạo đưa cho người khác.

Sự thật tàn nhẫn như vậy, Nhất Hạ không có cách nào làm lại lần thứ hai.

Kỷ Hạo như bây giờ, là do y sai.

Nhất Hạ cảm thấy, nếu như năm đó mình không đem Kỷ Hạo đưa ra, Kỷ Hạo sẽ không đến nỗi nam nữ cũng chẳng phân biệt, không phải là cái dạng này.

Chuyện này, làm y cảm thấy mình không phải là bậc phụ huynh tốt.

Nhất Hạ áy náy làm Thẩm Võ cảm thấy thực vô lực.

Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Võ cũng không có biện pháp làm gì.

Thẩm Võ hướng lên vai Nhất Hạ vỗ một cái, an ủi y một chút, trầm mặc.

Nhất Hạ buổi trưa không cùng Thẩm Võ ăn cơm.

Y muốn một mình yên lặng một chút, một mình một người, đi dạo trên phố.

Không lâu, một đôi giày da tinh xảo xuất hiện ở trước mắt y.

Nhất Hạ ngẩng đầu, nhìn đến người chặn đường đi của mình, ngẩn ra.