Vô Biên Xuân Sắc Lai Thiên Địa

Chương 1

Gió mang theo hương hoa bí ẩn, từng cơn từng cơn nồng nàn đập vào mặt.

Lãnh Lạc miệng ngậm một cọng cỏ, hai tay gối sau ót, ngắm nhìn mây trắng lững thững trôi trên trời, đánh cái thở dài.

Ai dà, nhiều ngày không có người đi đường ngang qua đây, mấy ngày này chật vật muốn chết a.

“Đại ca, đại ca, sinh ý tới, là đại sinh ý tới nha…” Đám tay chân lảo đảo chạy một đường từ dưới chân núi lên, miệng không ngừng hô hoán, mặt mày hưng phấn, giống như bản thân vừa mới đỗ Trạng Nguyên vậy.

Lãnh Lạc vô lực liếc đám tay chân của mình một cái, rề rề ngồi dậy, hừ lạnh một cái: “Gì mà đại sinh ý? Lão tử cảnh cáo mấy người, còn dấu giếm quân tình, đừng trách ta đây đem quân pháp ra xử trí cả đám.”

“Không a, không a, đại ca của ta, lần này thật sự là một con dê béo, hắc hắc…” Tên lâu la cười tươi rói, tuy trong lòng còn đang trợn trừng mắt, nghĩ thầm, thủ lĩnh của ta nha, chúng ta là một đám sơn tặc, thổ phỉ, ngươi cho rằng chính mình đang ở biên cương chỉ huy thiên quân vạn mã sao, còn quân pháp xử trí này nọ.

Lãnh Lạc hừ một tiếng, cuối cùng cũng chịu đứng dậy, lại lẩm bẩm trong miệng: “Lão tử hiện tại đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào về mắt nhìn của đám người các ngươi. Hừ, một đám nhà quê không hiểu sự đời.”

“Dạ, dạ, dạ, chúng ta biết, mắt của bọn này so với đại ca đương nhiên kém xa. Nhưng đại ca của ta a, lần này thực sự không giống, cái kia quả thật là một còn dê béo nha. Đại ca à, chúng ta mau đi a, không thì dê béo sẽ chạy mất đó.”

Quả thật đã nhiều ngày không có khách đi đường ghé qua, cho dù kia không phải dê béo, nhưng gân cốt có cơ hội hoạt động một chút cũng tốt. Lãnh Lạc bẻ bẻ cổ tay, chạy xuống chân núi, vừa đi vừa hỏi đám lâu la: “Trong đám dê béo có con dê cái nào không?”

Chậc chậc, nói về khoản này thực mất mặt nha, hắn đường đường là đương gia độc nhất của Minh Nguyệt sơn trại, vậy mà thậm chí một áp trại phu nhân cũng kiếm không ra. Nếu để tin này truyền ra ngoài, hắn còn đâu mặt mũi đứng giữa đất này. Cho nên mục tiêu lớn lao của Lãnh Lạc là, nhất định nội trong năm nay, phải đặt dấu chấm cho cuộc sống cô đơn lẻ bóng của mình.

“Đại ca a, ta cũng không biết nữa, trong đó có một chiếc xe ngựa, bên trong hẳn là tiểu thư nhà nào đó, hắc hắc…” Đám lâu la cười gian trá, trong lòng trộm khinh bỉ mơ mộng của thủ lĩnh nhà mình.

“Rất tốt, tiểu thư nhà tham quan ô lại, cường hào ác bá, thân sĩ vô đức. Ha ha ha, dù sao cũng là tiểu thư khuê các thông tri đạt lý, ha ha ha…” Lãnh Lạc ngửa mặt lên trời cười dài, khuôn mặt tuấn tú không chút nào thích hợp với thân phận thổ phỉ vì hưng phấn mà ửng đó, xoa xoa hai tay, cười ha hả: “Cũng không có thương thiên hại lý, lại xinh đẹp như hoa, hắc hắc, quả nhiên lão thiên đối với ta không tệ nha.”

Đám lâu la đi theo rất muốn nhắc nhở thủ lĩnh nhà mình đang còn đang hí hửng, người trong xe ngựa còn chưa chắc chắn có phải tiểu thư hay không a. Bất quá, nhìn đến gương mặt tươi cười hứng khởi của Lãnh Lạc, bọn họ quyết định tốt nhất không nên dội gáo nước lạnh này xuống đầu vị nhà mình.



Mộ Dung Minh Giản hiện tại rất buồn bực, là vô cùng buồn bực mới đúng.

Thật sự kiểu nào cũng không nghĩ tới, chuyện mất thể diện nhất trên đời lại phát sinh trên người y.

Kể từ khi Ma Cung xưng danh tới nay, Bách Hoa Lâm cũng theo đó vùng dậy, bất quá vì Bách Hoa Lâm chỉ nhằm vào mỗi Ma Cung, cho nên những phương diện khác đều hành sự vô cùng thần bí, cho nên nhiều người vẫn không hề biết đến giáo phái này.

Nhưng trong lòng Lục đại Cung chủ của Ma Cung bao gồm cả Tây Môn Đoạt Hồng, cũng không hề dám khinh thường kẻ thù Bách Hoa Lâm không chút danh tiếng kia.

Trên thực tế, trong các thế lực cường đại của giang hồ, cũng chỉ có Bách Hoa Lâm được bọn họ đặt vào mắt. Nghe đâu cũng vì một chút gút mắt tình cảm nào đó, cho nên thời điểm Ma Cung được sáng lập, Bách Hoa Lâm liền đem Ma Cung trở thành tử địch.

Nhưng kể từ khi thế hệ Ma Cung Cung chủ hiện tại đi ngược lại di huấn của tổ tiên, dần dần dành được chỗ đứng trong chốn giang hồ, chưa một ai trong số họ phải chịu thất bại trong những lần giao thủ cùng Bách Hoa Lâm. Thật không nghĩ tới, hôm nay bản thân y lại bị ngã ngựa.

Nghĩ đến đó, Mộ Dung Minh Giản không nhịn được lại thấy ảo não. Bản thân nắm giữ vùng Tây Nam, mà trong tất cả các Ma Cung Cung chủ, khu vực quản lý của y vốn là vùng đất rộng nhất. Lại thêm võ công cao, thủ đoạn sắc bén, hết thảy đều hơn người, vậy mà y lại là người đầu tiên ăn buồn bực trên tay Bách Hoa Lâm.

Thật tình, gọi là ăn buồn bực, cũng chẳng phải sự vụ gì quá trọng yếu, chỉ là thời điểm y dùng cơm trong tửu lâu, nhất thời khinh suất, để cho nữ nhân Bách Hoa Lâm kia đắc thủ hạ dược lên mình. Bất quá, y kịp thời phát giác, cho nên dùng nội công bức ra hơn nửa lượng độc trong người, tuy rằng hiện tại nội công có chút phân tán, nhưng bản thân vẫn đủ năng lực đem đám Bách Hoa Lâm đánh cho tan tác, rồi mới lên mã xa nghênh ngang rời đ.

Nhưng giữa đường, lượng độc còn sót lại trong cơ thể kiểu nào cũng không bức ra hết được, hiện tại đang tập trung ở huyết quản. Mộ Dung Minh Gian vốn ở Tây Nam, cùng Miêu Cương Động chủ là hảo bằng hữu, cho nên tương đối am hiểu cách dùng độc. Sau khi thử nhiều cách, y phát hiện độc tính bất quá chỉ ảnh hưởng một chút đến nội lực, sau khoảng ba đến năm ngày, dược hiệu sẽ hoàn toàn rút đi.

Chính vì bản chất độc như vậy, vô sắc vô vị, khiến cho người ta buông lỏng phòng bị. Bằng không, chỉ cần độc tính lợi hại hơn chút ít, dù không am hiểu dụng độc nhất trong số Lục Đại Ma Cung Cung chủ như Tư Không Lãm Nguyệt, cũng có thể nhận biết.

Chỉ là, lúc ấy, Mộ Dung Minh Gian vốn không nghĩ tới Bách Hoa Lâm sẽ cho nữ phẫn nam trang, giả dạng thành một hoa đán xướng kịch, cố ý ở trên sân khấu của tửu lâu biểu diễn. Một màn vô cùng dụng công như vậy, y mới không nghĩ tới nam tử hoa đán kia cứ từng bước từng bước tiếp cận mình.

Mộ Dung Minh Giản vẫn rất tò mò loại nam nhân như thế nào mới nguyện ý phẫn nữ trang diễn kịch mua vui cho thiên hạ. Đối với y, đây vốn là chuyện tình tự bán rẻ tôn nghiêm, không một nam nhân nào sẽ nguyện ý làm.

Chính vì hiếu kỳ trong lòng, y suýt chút nữa bỏ mạng. Thật ra nếu xem xét lại, này căn bản không phải chuyện quá mức to tát, dù sao Bách Hoa Lâm cùng Ma Cung đã từng giao thủ qua vài lần, toàn bộ đều thua, coi như lần này an ủi bọn họ bằng chút thắng lợi nho nhỏ đi? Kẻ thông minh chu toàn đến đâu, rốt cuộc cũng có lúc sơ sẩy, huống gì thực lực Bách Hoa Lâm so với Ma Cung cũng không quá mức thua kém.

Nhưng Mộ Dung Minh Giản quả thật nuốt không trôi cục tức này, ngồi trong mã xa lạnh mặt, suy nghĩ cách lôi ra ánh sáng phân đàn của Bách Hoa Lâm tại phụ cận này, sau đó dạy dỗ cho đám nữ nhân kia một bài học đích đáng. Hừ, Bách Hoa Lâm giỏi nhất là dùng độc, vậy y tốt nhất nên đem các nàng ra thử độc là tốt nhất, ăn miếng trả miếng thôi mà.

Vừa nghĩ đến đây, từ bên ngoài liền truyền đến tiếng rống lớn: “Đứng lại, đường này do lão tử mở, cây cũng nhờ lão tử trồng, muốn đi qua đây, phải đển lại bạc trên người.”

Mặt Mộ Dung Minh Giản lại càng đen hơn. Y thầm nghĩ đến câu nói, hổ lạc bình dương bị khuyển khi, không nghĩ đến chính mình hôm nay vừa vặn đυ.ng phải sơn tặc nha. Bản thân đường đường là Cung chủ Ma Cung Minh Giản, nếu không cho đám thổ phỉ đần độn này nếm thử chút lợi hại, hỏi y sau này còn đâu mặt mũi gặp đám huynh đệ nhà mình đây.

Nghĩ đến đó, khóe miệng liền nhếch thành cái cười lạnh, Mộ Dung Minh Giản thản nhiên bước xuống mã xa. Phải rồi, y cũng muốn nhìn thử mặt mũi đám thổ phỉ có mắt như mù kia, xem thử là loại ba đầu sáu tay phương nào? Cả gan dám chọc đến Minh Giản Cung chủ đại danh đỉnh đỉnh.

Đập vào mắt y là một gương mặt xinh đẹp, thanh tú, mái tóc đen nhánh được tùy tiện búi lại, phần tóc còn lại xõa tung, đặc biệt là hai lọn buông xuống trước ngực, làm nổi bật lên gương mặt tinh xảo, trắng nõn trơn láng như ngọc.

Mộ Dung Minh Giản khẽ nhíu mày, tự hỏi đối phương là loại nhân vật gì? Kiểu nào cũng không giống sơn tặc, chẳng lẻ vị kia là tiểu bạch kiểm bị bắt lên núi làm luyến sủng? Ai cha, đáng thương làm sao, loại khí chất như thế rõ ràng phải là công tử phú quý, hiện tại lại phải mặc lên y phục vải thô, còn đứng giữa một đám thổ phỉ thô kệch.

Cho nên, Mộ Dung Minh Giản không khỏi tiếp tục đánh giá Lãnh Lạc mấy bận nữa. Sau một hồi, phát hiện Lãnh Lạc đang lộ ra vài phần e sợ, bản thân không biết vì lý do gì, lương tâm sớm bị cẩu tha mất vào đúng thời khắc này lại trồi lên, trong đầu xuất hiện ý nghĩ: Dù sao cũng thật đáng thương, thôi thì nhân hôm nay, đem hắn cứu ra a.

Ánh mắt bắn thẳng về phía đám nam nhân thô kệch, không biết vừa nãy là ai hô lên nhỉ? Hừ hừ, thật không nghĩ đến, sơn đại vương còn đích thân lên tiếng, phong thái coi bộ cũng bình dị gần gũi đi?

Cát Tam nuốt xuống ngụm nước bọt, quay đầu nhìn Lãnh Lạc không ngừng lùi ra sau lưng mình. Gã thầm nhủ trong bụng, thủ lĩnh của ta a, chuyện cần làm ta đã làm rồi, huynh còn dán sát vào làm gì? Huynh không phải muốn ta gánh luôn cái chức đương gia chứ? Không được đâu a, đại ca ngươi là loại quỷ hẹp hòi, một khi thật sự tin ta soán quyền của mình, ta đây không phải sẽ ăn khổ sao.

“Trong các ngươi, ai là trại chủ?” Mộ Dung Minh Giản nheo mắt, ánh nhìn đôi khi sẽ làm như vô tình rơi trên người Lãnh Lạc, rất có ý tứ. Mà đôi đồng tử to tròn liền lập tức né đi, cảm giác có chút đáng yêu, tựa như thỏ con, lặng lẽ rút vào một góc an toàn.

Mộ Dung Minh Giản trong lòng ít nhiều có phần tức giận, thầm nghĩ nhóc kia thật không có mắt nhìn người. Đám người kia là thổ phỉ đó, y làm muốn cứu hắn khỏi hố lửa, thật là đến cả ân nhân hay cừu nhân cũng không phân biệt được sao?

Bất quá, nói cũng kỳ quái, đường đường là Ma Cung Cung chủ, thế nhưng y lại không cách nào nhận ra đâu là thủ lĩnh của đám thổ phỉ. Theo lẽ mà nói, sơn trại dù lớn hay nhỏ, chỉ cần là kẻ nắm quyền thủ lĩnh, hiển nhiên sẽ lộ ra uy nghiêm của kẻ đứng đầu. Dù sao cũng là thổ phỉ, nếu không có uy nghiêm làm sao sai sử được đám thủ hạ dưới tay mình. Nhưng với đám người kia, y lại không cách nào nhìn ra được đâu là tên cầm đầu.

Nghe được thanh âm lạnh như băng của Mộ Dung Minh Giản, Cát Tam không tự chủ mà rụt đầu lại, quay nhìn Lãnh Lạc ở sau lưng, nghĩ thầm, đại ca ngươi còn đợi gì a? Hiện tại không phải là lúc đại ca nên ra tay sao, bình thường kiểu gì huynh cũng muốn lộ mặt nha, sau đó còn lớn lối cười ha hả, dùng ngôn từ hạ lưu chèn ép người ta? Huynh bây giờ lui về sau làm chi? Hôm nay khí thế sao yếu quá a?

Cát Tam kiểu gì cũng nghĩ không ra câu trả lời. Mắt thấy gã không ngừng lùi theo mình, Lãnh Lạc khổ không nói nên lời.

Vừa trông thấy Mộ Dung Minh Giản, hắn liền biết bọn họ lần này đυ.ng đến một khối sắt. So với lần đánh cướp đυ.ng phải thư sinh và tên cao thủ võ lâm, đối phương xem chừng còn phiền toái hơn. Bởi vì bản thân cao thủ phải bảo vệ cho cả thư sinh kia, mà người này lại không giống vậy. Không có thứ gì giữ được tầm nhìn của y, cho nên hắn và đám lâu la nhất định biến thành nơi trút giận của đối phương rồi.

“Nhất định là tên khó xơi, nghĩ biện pháp để các huynh đệ rút lui đi.” Lãnh Lạc chỉ hận không thể đem đầu Cát Tam đá thẳng ra trước. Còn không thấy ánh mắt sát tinh kia nhìn chằm chằm hắn sao? Cái đầu này còn cố quay lại, không sợ tên ôn thần kia biết được hắn là thủ lĩnh sao?

Xui xẻo, nhất định là bị vận xui ám rồi, liên tiếp đυ.ng phải mấy tên khó chơi, thủ hạ đầu gỗ còn ngu ngu ngơ ngơ, ngay cả năng lực nhận biết nguy hiểm cũng không có. Lãnh Lạc không ngừng rên rĩ trong lòng.

Kẻ khó chơi? Cát Tam vừa nghe đến ba chữ kia, sắc mặt lập tức trắng bệch. Mỗi lần đánh cướp, chỉ cần thủ lĩnh phun ra chữ kia, bình thường bọn họ sẽ không có kết quả tốt. Gặp kẻ hảo tâm, phất tay coi như

đυ.ng phải ruồi nhặng, cuối cùng cả bọn lủi thủi rút đi. Nhưng nếu đυ.ng phải loại tính tình không tốt, một bữa no đòn không có gì là lạ.

Lấy hết can đảm quay nhìn lại, phát hiện biểu tình Mộ Dung Minh Giản tựa như đã mất hết can đảm. Thật là, nào có thổ phỉ nào phải uất ức như bọn họ không. Liếc sang tên thủ lĩnh tiểu nhân sợ chết nhà mình, Cát Tam cà lăm phun ra một cậu: “Ta… Ta chính là trại chủ, ngươi… Ngươi muốn thế nào?”

Này… Này thật sự là thổ phỉ sao, chẳng khác gì khất cái a? Sao có thể vô năng đến mức độ này. Mộ Dung Minh Giản vừa bực mình vừa buồn cười, bất quá gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, hai tay ôm trước ngực, khí định thần nhàn nói: “Thật sao? Được lắm, lưu lại một cánh tay của ngươi, chuyện ngày hôm nay ta sẽ coi như chưa từng phát sinh. Còn có…”

“Không, ta không phải trại chủ nha, đại ca ta mới là trại chủ.” Mộ Dung Minh Giản còn chưa kịp nói hết, Cát Tam liền rống lên.

Mặc dù trước đây đã từng chịu đòn, nhưng đây là lần đầu tiên gã nghe đến chuyện còn phải lưu lại một cánh tay… Yêu cầu quá mức độc ác. Theo như chuyện xưa trong lời kể của thủ lĩnh nhà mình, những kẻ thường nói như vậy, nhất định là loại cao thủ hàng đầu, bọn họ hoàn toàn không có sức chống đỡ. Cho nên, Cát Tam không chút do dự, lập tức phản chủ tự động đầu hàng. Dù sao, thủ lĩnh so với cánh tay, tay chân nguyên vẹn vẫn quan trọng hơn.

Lãnh Lạc chỉ hận không thể một cước đá chết Cát Tam. Hắn biết đám thủ hạ nhà mình vốn là đám chết nhát, chỉ không nghĩ tới lại chết nhát đến trình độ này, trong thời điểm mấu chốt cả thủ lĩnh hắn cũng dám bán đứng.

Hung hăng trợn mắt nhìn Cát Tam, thầm nói trong bụng, ngươi chờ đó cho ta, xem lúc trở về như thế nào thu thập ngươi, không để ngươi ăn khổ vài bận lão tử không phải thủ lĩnh sơn trại Minh Nguyệt.

Cát Tam làm như không nhìn thấy ánh mắt gϊếŧ người của thủ lĩnh nhà mình, cúi nhìn chằm chằm mũi chân mình, thầm nói trong bụng, ngài trước đem ôn thần kia tiễn đi trước đã, bằng không khó nói đại ca ngươi có thể toàn mạng trở lại thu thập ta nha.

Lãnh Lạc chán nản, lại không thể làm gì khác ngoài việc thu hết can đảm lộ diện, hướng Mộ Dung Minh Giản ôm quyền cười một cái. Dù rằng nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, nhưng theo độ cong của khóe miệng, này đích thực là cười a.

“Cái kia… Đại hiệp, chúng ta trước đây không thù không án, bọn này cũng chỉ là ra ngoài kiếm miệng ăn, không cẩn thận rơi vào tay ngài đây, cái kia… Là chúng ta có mắt như mù không nhìn thấy thái sơn, ở đây chặn đường ngài là không đúng, chúng ta lập tức rời đi, ngài có thể tiếp tục đi đường của mình, sẽ không… Quấy rầy…”

Dứt lời, Lãnh Lạc lập tức quay đầu. Nói giỡn, vị đại hiệp kia ánh mắt đăm đăm, hiện tại còn đợi gì nữa mà không chạy. Cho nên, đám lâu la mắt thấy thủ lĩnh nhà mình xung phong chạy trước, cũng lục tục nối gót đuổi theo.

Mộ Dung Minh Giản có chút ngây ngẩn, kiểu nào cũng không nghĩ tới, thiếu niên xinh đẹp, thanh tú kia cư nhiên là thủ lĩnh đám sơn tặc này. Nhìn theo những thân ảnh vội vã rút vào trong núi, y ngơ ngác hồi lâu, cuối cùng khóe miệng bất giác kéo thành nụ cười.

“Giang Lai, đám sơn tặc này có chút thú vị nha. Chúng ta tới, thuận tiện hỏi thăm bọn họ một chút về chuyện của Bách Hoa Lâm.” Hồi sau, Mộ Dung Minh Giản thủ lại nét cười, hướng thị vệ kiêm phu xe của y ra lệnh.

“Bọn họ biết sao?” Giang Lai có chút không tin tưởng nhìn Cung chủ nhà mình: “Cung chủ, ngài xe, bọn họ quần áo rách rưới, lam lũ, xưng là thổ phỉ, nhưng thuộc hạ xem cũng chẳng khác gì một đám khất cái. Thứ như bọn họ, thật có thể cùng Bách Hoa Lâm liên hệ gì đó sao? Càng đừng nói đến từ trong miệng bọn họ thăm dò ra tin tức quan trọng của phân đàn Bách Hoa Lâm ở đây.”

Mộ Dung Minh Giản thở dài, thị vệ này của hắn cái dù cũng tốt, thừa trung thành, võ công cũng cao cường, chỉ tội mỗi cái quá ngốc. Ở tửu lâu, nếu cậu ta không ngồi ngốc ngoài mã xa, y chưa chắc đã bị kẻ xấu đánh lén thành công. Hơn nữa, tên nhóc này cũng không hiểu được tâm tư của chủ nhân lúc này, thành thật phân tích tình hình, y thật sự nhịn đủ rồi.

“Ta nói thú vị là thú vị. Nhanh, chúng ta đi.” Mộ Dung Minh Giản đen mặt, gầm nhẹ. Nhìn Cung chủ nhà mình chuẩn bị phát hỏa, Giang Lai mặc dù ủy khuất không biết chính mình sai chỗ nào, đành phải vội vàng nghe lệnh, điều khiển cỗ mã xa hướng đường núi mà đi. Không có biện pháp a, chính mình chỉ là một thị vệ nho nhỏ thôi.

“Cung chủ, ngựa của chúng ta mặc dù là bảo mã, có thể đi đường núi, nhưng vạn nhất gặp phải cầu treo thì tính sao bây giờ? Hai ta có thể dùng khinh công bay qua, nhưng mã xa hẳn là không thể bay qua nha.” Thấy sắc mặt Cung chủ nhà mình cuối cùng cũng hòa hoãn một chút, Giang Lai lại nhìn không được nói ra lo lắng trong lòng.

“Sợ cái gì, loại thổ phỉ này, ngươi còn kỳ vọng bọn họ sẽ dựng sơn trại ở khu vực có độ khó cao như cầu treo này nọ sao?” Mộ Dung Minh Giản bĩu môi khinh thường. Ha hả, nghĩ đến cái vị thủ lĩnh đám sơn tặc thanh tú kia, cùng với bộ dáng tiểu nhân của tên thủ hạ, tâm tình y thế nhưng vô cùng tốt, lại mong chờ nhìn xem vẻ mặt của đối phương trong lần gặp mặt sắp tới đây.



“Đại ca… Đại ca a…”

Lâm Lãn vọt vào trong đại sảnh, mà nơi gọi là đại sảnh, chẳng qua chỉ là một gian tiểu ốc rộng rãi thoáng mát hơn một chút so với nhưng nơi khác. Bắt gặp Lãnh Lạc đang nhàn nhã uống trà, trong bụng thầm than, đại ca ngài còn tâm tư ngồi đây thưởng trà, sát tinh đã muốn đánh tới cửa rồi a.

“Có chuyện gì không thể từ từ nói sao, biết đại gia ta vừa qua một phen kinh hách không hả?”

Lãnh Lạc trợn mắt bắn phá người đối diện, động tác uống trà (tự bản thân cho là) ưu nhã. Hừ, cái tên Cát Tam t*ng trùng thượng não, vậy mà dám đem lão tử đẩy ra trước, phải nghĩ cách làm sao phạt tên kia mới được. Hay là bắt rắn thả vào phòng tên kia a? Hoặc bỏ vào trong giày đối phương vào con côn trùng béo tốt nha?

“Dê béo… Là dê béo tới…” Lâm Lãn nhớ đến hai vị ôn thần chính mình vừa nhìn thấy, tim không khỏi muốn vọt ra ngoài ***g ngực. Trong nhất thời không biết diễn tả thế nào, cho nên lời gã thành công khiến cho Lãnh Lạc phun sạch nước trong miệng ra.

“Ngày hôm nay, không cho phép ở bên tai lão tử nói đến hai chữ dê béo, biết không hả?”

Lãnh Lạc bắt lấy một bên tai Lâm Lãn rống to: “Mụ nội các ngươi dám xúi bậy lão tử, bảo gì mà dưới chân núi có dê béo này nọ, kết quả chẳng thấy dê béo đâu, ngược lại còn đυ.ng trúng ôn thần. Nếu không phải lão tử chớp được thời cơ, ánh mắt chuẩn xác, hỏi xem các ngươi bây giờ còn toàn mạng không? Hiện tại còn…”

Lời còn chưa nói xong bất ngờ dừng lại, tư thế kéo lỗ tai của Lâm Lãn cũng chết lặng, Lãnh Lạc ngơ ngác nhìn Mộ Dung Minh Giản nhàn nhã đạp cửa tiến vào đại sảnh. Mà Lâm Lãn còn chưa biết sát tinh đã vào đến cửa, vẫn luôn miệng hô to gọi nhỏ: “Đại ca, ta biết sai rồi mà. Không phải dê béo, mà là ôn thần. Ngài trước thả tai ta ra đã, đau lắm a…”

Lãnh Lạc hồi hồn, vội vảng thả lỗ tai của Lâm Lãn ra, dùng hết sức nuốt xuống ngụm nước bọt, lắp bắp nói: “Đại… Đại hiệp, thật là… Thật đúng lúc nha, ta biết, ngài là… Đi ngang qua đây, nghĩ… Nghĩ muốn ghé vào uống chén nước đi? Lâm Lãn, còn không mau rót cho đại hiệp chén nước, thật là mắt mù mà.”

Mộ Dung Minh Giản nhìn vẻ mặt Lãnh Lạc, trong bụng đã cười đến thắt ruột. Quả nhiên, quyết định của y quá là sáng suốt, thủ lĩnh đám thổ phỉ này một chút cũng không khiến mình thất vọng mà.

Từ từ tiến lại gần Lãnh Lạc, nhìn gương mặt trắng nõn của đối phương trong nháy mắt đẫm một tầng mồ hôi, y chợt cảm giác người này so với hỏa hầu không mấy khác biệt nha. Thôi thì, diễn cũng diễn xong rồi, không nên đem người ta hù đến bất tỉnh, như vậy sẽ chẳng còn thú vị nữa.

Cho nên, y khẽ ho khan một tiếng, thản nhiên nói: “Vừa nãy ngươi gọi ta là gì? Ôn thần đòi mạng? Ừm, nói cho ngươi biết, ta không thích loại xưng hô này.”

“A, không… Không buồn cười sao? Vậy cũng có lý, ôn thần sao có thể bộc lộ được uy phong sấm rền của đại hiệp nha?” Lãnh Lạc ha ha cười: “Kia… Không bằng gọi là Diêm Vương đi, Diêm Vương đứng đầu Địa ngục. Đại hiệp… Đại hiệp ngài đối với xưng hô này… Có hài lòng hay không?”

Đao đâu? Đao của mình đâu nhỉ? Lãnh Lạc vừa nói, ánh mắt lại di chuyển khắp xung quanh, sau đó dừng lại trên một cây đao treo trên tường. Trong lòng chợt ảo não, hắn thầm nghĩ, sớm biết thế, chính mình nên tùy thân mang theo đao kia, vô sự lại treo trên tường làm gì a. Muốn đánh lạc hướng phòng tuyến của vị tổ tông này, hẳn sẽ rất khó khăn đây.

Ánh mắt Mộ Dung Minh Giản cũng đồng thời nhìn xuống loan đao đeo bên hông mình, ánh bạc của vỏ đao mơ hồ phát sáng thu hút ánh mắt của Lãnh Lạc.

Thần a, này hẳn là bạc tinh khiết đi? Oa, không nghĩ đến lại đem bạc làm vỏ đao, thật sự là kẻ có tiền mà, khắp bề mặt còn khảm gì đó, chẳng lẽ chính là mã não, ngọc thạch trong truyền thuyết sao? Oa oa oa, thật không hỗ danh dê béo mà, lần này mắt nhìn của đám tiểu tử kia kỳ thực vô cùng chính xác a.

Chỉ tiếc, này không phải là dê béo, mà là hổ mập. Bản thân đứng trước y chẳng qua chỉ là cừu non đói cơm, còn chẳng đủ cho người ta nhét kẽ răng nữa là.

Lãnh Lạc đau xót, thầm trách lão thiên thật sự thất đức mà. Vất vả lắm mới gặp được miếng mồi ngon như thế, kết quả hóa ra chỉ là trăng trong nước, hoa trong giếng.

“Ngươi có hứng thú với thanh đao này sao?” Thanh âm nhàn nhạt một lần nữa vang lên, khiến Lãnh Lạc không nhịn được toàn thân run rẩy. Hắn một lần nữa nhận thức rõ ràng tình huống trước mặt, hổ mập thì có mập thật, nhưng hắn kiểu gì cũng không dám nhúc nhích, thật sự là chuyện tàn nhẫn khiến người ta phải hộc máu mà.

Bất quá, nhìn kỹ Mộ Dung Minh Giản, hắn lại có cảm giác đối phương không phải đặc biệt tìm đến mình gây phiền toái nha. Dù sao người ta cũng là đại hiệp, sao có thể so đo với đám tép riu như hắn. Trong nhất thời, Lãnh Lạc không phân rõ được dụng ý của Mộ Dung Minh Giản. Mà càng không rõ, trong lòng lại càng thêm sợ hãi.

Lâm Lãn bưng nước tiến vào, vừa mới đặt xuống bàn lập tức muốn thoát ra ngoài. Bất quá, trong chớp mắt, cánh tay gã bị thủ lĩnh nhà mình tóm được. Run rẩy hết ngước mắt nhìn thoáng qua Mộ Dung Minh Giản, lại quay sang Lãnh Lạc, tên nhát gan này cố gắng thấp giọng nói: “Đại… Thủ lĩnh à, ta có việc phải làm, ngươi còn phân phó gì nữa không… Này… Lát nói sau.”

“Việc của ngươi hiện tại, hẳn nên tùy thời hầu hạ ở đây a.” Lãnh Lạc khẽ nghiến răng khen khét. Đám thủ hạ này thật sự không nghĩa khí, còn chưa nhìn ra thủ lĩnh nhà mình đang cheo leo giữa làn ranh sinh tử hay sao? Bọn họ là mưu đồ nhúng chân hắn xuống dầu sao, hừ, không có cửa đâu.

Mộ Dung Minh Giản hết nhìn Lãnh Lạc giữa chặt không buông cánh tay Lâm Lãn, rồi chuyển sang nét cười cứng ngắc trên mặt đối phương, không khỏi xì cười thành tiếng, chỉ tay vào Lâm Lãn nói: “Ngươi ra ngoài đi, ta muốn cùng đương gia các ngươi nói vài lời.”

“Đừng… Không nên a, nơi này đều là huynh đệ của ta, có lời gì nói trước mặt bọn họ cũng được nha.” Lãnh Lạc kêu to. Nhưng còn chưa kịp dứt lời, Lâm Lãn đã thoát khỏi tay hắn, nhanh như chớp chạy về hướng cửa, hoàn toàn không bị mấy lời chân tình có toan tính của thủ lĩnh nhà mình đánh động.

“Ngươi sợ cái gì, ta cũng đâu phải muốn mạng ngươi nha.” Mộ Dung Minh Giản vừa bực mình vừa buồn cười, đi thẳng đến một cái ghế rồi ngồi xuống, sau đó chỉ chỉ cái ở đối diện, hướng Lãnh Lạc nói: “Ngươi ngồi đi, ta thật sự có chuyện muốn thương lượng với ngươi.”

Lãnh Lạc nơm nớp lo sự ngồi xuống, trong lòng lại tức muốn hộc máu. Trong lòng thầm nghĩ, lão tử đường đường là sơn trại đại vương a, đại hiệp ngài như thế nào so với chủ nhân ta đây còn thoải mái hơn. Bất quá, hắn chỉ dám nói thầm trong bụng, ngoài miệng lại chẳng dám phun a. Không có khả năng, chính mình vốn là loại tiểu nhân điển hình nha, mà tiểu nhân thì đương nhiên sợ chết lắm. Tự an ủi bản thân, trong nhất thời, tâm tình dần kéo lại chút bình ổn, chỉ cần Mộ Dung Minh Giản không phải đến báo thù, mọi chuyện đều có thể thương lượng tốt nha.

“Đại hiệp, không biết ngài cần chúng tiểu nhân ra sức chuyện gì, cái này… Khó được dịp tự ngài mở lời, chúng ta đương nhiên sẽ dốc sức giúp ngài hoàn thành. Nhưng đại hiệp ngài cũng thấy rồi đó, chỗ chúng ta là núi thấp miếu nhỏ, cũng ít người qua lại, hiếm lắm mới có mở cửa đón khách một lần. Chỗ này dù có đào hết lên, chỉ sợ vẫn không cách nào sánh với thanh đao bạc của ngài…”

Lãnh Lạc nói luôn miệng. Chờ hắn nói xong, Mộ Dung Minh Giản mới cười ha hả, tiếp lời: “Ngươi yên tâm đi, ta tới không phải vì muốn tiền của các người. Đứng bảo phá trại các ngươi gì đó, ngay cả Kim Loan điện của Hoàng đế, cũng chẳng là gì trong mắt ta nha.”

“Không cần bạc? Nếu đã không phải chuyện tiền nong liền dễ nói rồi.” Lãnh Lạc thở phào nhẹ nhõm, gương mặt thanh tú cười như hoa nở, trong lòng lại thầm mắng: “Mẹ ôi, không cần bạc lại chẳng nói sớm, hại lão tử lãng phí một phen nước bọt. Thứ đồ tâm tư vặn vẹo, nhất định là thích nhìn bộ dáng hèn mọn cầu xin của kẻ khác đi?”

Thật ra, hắn vốn oan uổng Mộ Dung Minh Giản rồi. Ma Cung Cung chủ y cũng được dạy cách ăn nói, kiêng kị nhất là dài dòng văn tự. Lúc này, nếu đổi lại là kẻ khác ngồi trước mặt Mộ Dung Minh Giản, chỉ sợ đối phương chưa kịp nói xong hai câu đã bị ném đi.

Nhưng Mộ Dung Minh Giản lại hết sức thích thú theo dõi bộ dạng càm ràm này của Lãnh Lạc. Y biết, cái tên thổ phỉ tuy lớn lên xinh đẹp thanh tú này, nhưng đích thị là một tên tiểu nhân, sợ chết, lại vô cùng yêu tiền.

Dù là vậy, mặc kệ trước đây bản thân y xem thường nhất là loại người này, nhưng nhìn đến bộ dạng Lãnh Lạc như con khổng tước che trước hang ổ của mình, trong lòng liền thấy phi thường vui vẻ, cho nên không chút buồn chán ngồi lại xem đối phương biểu diễn.

“Ta tới đây, là muốn tránh họa.” Mộ Dung Minh Giản qua hồi lâu mới chậm rãi phun ra mục đích của chuyến viếng thăm lần này. Bản thân cũng đoán trước được phản ứng của Lãnh Lạc, nhất định tên thủ lĩnh thổ phỉ này sẽ không làm y thất vọng nha.