Bình Viện vào cung còn phải đợi tới lúc Tô Đoạn Không lâm triều xong, nàng không kiên nhẫn đến cực điểm.
Rốt cuộc Tô Đoạn Không cũng bãi triều, Bình Viện lập tức ngênh liễu thượng khứ.
– Đoạn Không, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngươi.
Tô Đoạn Không đã muốn chịu không nổi người nhà họ Bình; đêm qua là Bình Oánh, sáng nay lại là Bình Viện. Hắn lạnh giọng nói:
– Ta đã nói từ hôn, ngươi không có thấy thư ta viết sao?
– Khi ngươi bị thương ta không có tới nhìn là có nguyên nhân. – Bình Viện kêu oan nói. – Ngươi hãy nghe ta nói, sao ta có thể không quan tâm ngươi chứ? Vả lại, ngươi nhìn thấy mặt của ta cũng sẽ nhớ tới Bình Oánh với ngươi cùng một chỗ..
– Ai cho ngươi nói tới cái tên Bình Oánh, ta không muốn nghe thấy cái tên đê tiện đó. – Tô Đoạn Không cực kỳ căm ghét kẻ nào ở trước mặt hắn đề cập tới cái tên này.
– Ta biết trong lòng ngươi vẫn còn thích Bình Oánh. – Bình Viện dậm chân nói. – Bình Oánh là kẻ hạ nhân dâʍ ɭσạи vô sỉ, điều này chúng ta đều biết. Nhưng ta và Bình Oánh có bộ dáng tới bảy phần là giống nhau, có thể nào ngươi lại không đem ta liên tưởng đến hắn, ngươi có thể hảo hảo yêu thương ta sao? Ta tuyệt không giống loại người vô sỉ thấp hèn như hắn, xem thường ngươi là kẻ nghèo kiết xác không xu dính túi.
– Ngươi nói đủ chưa? Ngươi cũng thấp hèn vô sỉ giống như hắn. Vừa thấy ta mất đi vị trí phụ chính liền lập tức kết thân với bọn quan lớn; bây giờ thấy ta lên làm đế vương, lại muốn đến yêu thương nịnh bợ. Bình Viện, ngươi cũng vô sĩ như Bình Oánh. Nếu không phải trước kia cha nương ngươi trợ giúp ta lúc khó khăn thì ta sớm đã cho ngươi hối hận ngàn vạn lần rồi. – Tô Đoạn Không chỉ cần liếc mắt một cái thì có thể nhìn thấu sự đê tiện trong bụng nàng rồi.
Hắn nói khó nghe như vậy, hẳn là muốn không tha cho nàng một đường sống. Bình Viện cong cái miệng lên tựa hồ tức giận mắng ra tiếng; chẳng qua cố kỵ thận phận hiện tại của Tô Đoạn Không nên mới không dám dính vào.
– Cút mau đi! Từ nay về sau không cho phép ngươi bước chân vào hoàng cung nữa. – Tô Đoạn Không không muốn nhiều lời vô nghĩa với nàng.
Lửa giận bốc lên tận đinh đầu nhưng Bình Viện vẫn cố tỉnh táo, đột nhiên bật cười, cười tới mức cao hứng cùng đắc ý.
Tiếng cười quỷ dị của nàng làm cho trong lòng Tô Đoạn Không dâng lên một cảm giác quái dị.
– Có cái gì đáng buồn cười?
– Đáng cười lắm! – Bình Viện vui vẻ nói. – Tô Đoạn Không, cả đời này ngươi vĩnh viễn không biết mình mất đi những gì, cũng không biết được mình đã hận nhầm người nào. Nghĩ tới chuyện đó ta cảm thấy dù ngươi có lên làm hoàng đế thì cũng vĩnh viễn không cứu vãn được sai lầm trước kia. Ta thấy thật có hứng a.
Nghe nàng nói không đầu không đuôi, Tô Đoạn Không lạnh giọng quát hỏi:
– Ngươi đang nói cái gì?
– Ta nói ngươi đánh mất tình yêu đích thực, lại còn hận hắn cả đời. Cứ nghĩ điều này khiến ngươi phải tiếc nuối mãi mãi.. chỉ nghĩ thôi ta đã muốn cười ha ha rồi.
Nghe cái giọng chua ngoa ác độc của nàng, một cỗ điềm xấu lập tức nảy lên trong ngực Tô Đoạn Không.
– Ngươi là có ý tứ gì?
Nếu đã muốn lột trần bộ mặt nhau ra như vậy thì Bình Viện không cần làm bộ nữa. Nàng cười lạnh nói:
– Gia đình ta vốn là hào phú, ngươi chưa bao giờ hoài nghi vì sao lại ở trong một căn nhà rách nát và cho tới bây giờ chưa từng ở chung với chúng ta?
Trước kia hắn cũng có hỏi qua Bình Oánh, câu trả lời của Bình Oánh mặc dù làm cho hắn không tin lắm nhưng lại không có cách nào giải thích được. Dù sao lời y nói cũng hợp tình hợp lý, huống chi Bình Oánh không có lý do gì để lừa hắn.
– Hắn thể nhược nhiều bệnh cho nên phải ở gần nơi có núi non để dưỡng bệnh, không phải sao?
Bình Viện phá lên cười:
– Ha ha… Không phải. Bởi vì khi Bình Oánh sinh ra được thấy tướng số nói hắn là kẻ gây họa cho nhân gian, là một tai ương. Hắn khắc cha khắc mẹ, khắc người thân, khắc bằng hữu; ai dính đến hắn đều có thể mất mạng. Cho nên trên dưới Bình gia ta coi như không có người này, trong gia phả, khi hắn vừa sinh ra liền được viết là hắn đã chết non. Chúng ta đem hắn đến nhà hoang đó tự lực cánh sinh để tránh gây nhiễm uế khí trên người hắn.
Tô Đoạn Không mặt nhăn mày nhíu, đối với chuyện vận mệnh hắn không có tin tưởng, bởi vậy tiểu đạo sĩ Bình Nhi vẫn thường nói mệnh y không tốt nhưng hắn tuyệt không để ý tới.
– Hắn yêu ngươi quá sâu đậm vì thế có lưu lại cho ngươi một bức thư đặt trên bàn. Trong thư viết về chuyện vận mệnh của hắn, nếu ngươi biết được sự thật mà còn cần hắn thì ngươi hãy tới tiểu đình gặp hắn; còn nếu ngươi không cần hắn thì hắn sẽ rời đi.
Mặt Tô Đoạn Không biến sắc không còn tý máu. Nội dung bức thư này so với bức thư mà hắn đọc được khác nhau rất nhiều, bức thư đó căn bản không phải viết như vậy.
– Ngươi nói hưu nói vượn gì đó. Bức thư hắn gửi lại cho ta rõ ràng nói rằng, hắn … hắn chán ghét một kẻ bần cùng như ta, hắn muốn dùng sắc đẹp….
– Dùng sắc đẹp leo lên quyền quý đúng không?
Bình Viện cười lạnh. Đây chính là kiệt tác tuyệt nhất trong đời nàng. Tô Đoạn Không khi đó đối nhân tràn ngập tín nhiệm, không giống hiện nay, trải qua nhiều sóng to gió lớn, hắn đối nhân đã mất đi tín nhiệm.
Bởi vậy hắn chưa từng có hoài nghi về phong thư kia, hơn nữa tư sắc Bình Oánh diễm lệ, nội dung bức thư giả kia thập phần có sức thuyết phục.
Nàng thản nhiên nói ra sự thật mà không hề cảm thấy hổ thẹn chút nào. Nếu nàng không chiếm được thứ gì đó thì một kẻ gây họa như Bình Oánh đừng có mơ tưởng mà chiếm được.
– Ta biết lá thư đó viết cái gì là vì chính ta là người đã bắt chước bút tích của hắn mà viết nó. Ở tiểu đình, Bình Oánh đợi không thấy ngươi nên hắn nghĩ ngươi ghét bỏ một kẻ gây họa như hắn. Từ đó về sau không thấy bóng dáng hắn nữa, có thể đã chết ở một nơi nào đó rồi.
– Ngươi đúng là một nữ nhân độc ác! – Tô Đoạn Không nổi giận gầm lên một tiếng. Hắn hận không thể gϊếŧ nàng ngay lập tức.
Thì ra là nàng nhúng tay vào làm cho hắn và Bình Oánh chia lìa ba năm, đồng thời khiến hắn hận y ba năm trời. Trách không được sáng nay, vẻ mặt Bình Oánh đau khổ mà hỏi hắn có đọc qua bức thư kia không? Y còn rưng rưng nước mắt mà hỏi hắn có cần y hay không?
Trời ơi, hắn đã làm cái gì thế này? Hắn làm y bị tổn thương, thật vất vả khó khăn lắm Bình Oánh mới lấy được dũng khí mà gặp hắn; thế mà… thế mà hắn lại đối y chửi mắng khinh bỉ. Rốt cuộc là hắn đã làm cái gì hả trời?
– Rốt cuộc ngươi không có được Bình Oánh bởi vì hắn không biết đi nơi nào. Nghĩ đến cảnh hắn thủy chung chờ ngươi ở tiểu đình mà ta cũng đã thấy thoải mái rồi. Một kẻ gây họa như hắn mà dám câu dẫn ngươi, thật sự là không biết xấu hổ đến cực điểm.
– Thị vệ đâu, đem nàng ta đuổi ra khỏi cung. Kẻ nào để cho nàng đi vào, ta gϊếŧ kẻ đó! – hạ lệnh xong hắn quay sang nhìn Bình Viện, lạnh lùng nói. – Ta cảnh cáo ngươi, ta là nghĩ tới cha mẹ ngươi nên mới tha ngươi lần này. Lần sau, nếu ngươi còn dám tiến cung, để cho ta nhìn thấy ngươi thì ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi.
Tô Đoạn Không không thèm để ý tới nàng ở phía sau ngửa mặt cười ha hả, cước bộ hối hả, lớn tiếng gọi tổng quản.
Kỳ thực Bình Oánh không có mất tích, Bình Viện đắc ý như vậy vì nghĩ Bình Oánh đã mất tích rồi, nhất định Tô Đoạn Không sẽ không tìm thấy hắn nữa. Nhưng nàng lại không biết, từ đêm qua tới sáng nay, Bình Oánh đã từng nằm trong lòng ngực Tô Đoạn Không, và được hắn yêu thương.
– Tổng quản đâu? Tổng quản, ngươi ở đâu?
Tổng quản vừa nghe thấy tiếng rống to của Tô Đoạn Không lập tức trán toát mồ hôi mà chạy đến:
– Bẩm, có chuyện gì vậy, hoàng thượng?
– Bình Oánh đâu? Hắn đâu rồi?
– Bình Oánh …. Là ai? – tổng quản vắt óc ra suy nghĩ cũng không nghĩ ra được là ai có cái tên này, hậu cung không có và những người mà lão biết cũng không có.
– Chính là người mà sáng nay ta lệnh cho ngươi đem hắn từ tẩm cung đuổi ra ngoài. Hắn đã đi đâu? Mau, ta muốn tới đó đón hắn.
– Hoàng thượng, người hồi tâm chuyển ý rồi sao?
Tổng quản mừng ra mặt, may mắn là hoàng thượng nghĩ lại, bằng không, chỉ nghĩ tới biểu tình sầu khổ của tiểu đạo sĩ thôi, lão đã lo lắng không ngừng.
Xem ra tiểu đạo sĩ này đối với hoàng thượng thực sự là một mảnh tình si, lão cũng hận không thể nói hoàng thượng đối hắn hảo một chút.
– Hôm qua nô tài thấy sắc mặt tiểu đạo sĩ vô cùng u ám, nô tài nhìn mà đau lòng. Nô tài nghĩ hắn đối với hoàng thượng thật sự là cái chân tình mãnh liệt..
– Tiểu đạo sĩ? – Tô Đoạn Không đột ngột dừng lại cước bộ, cảm thấy thật kỳ quái.
– Dạ, đúng vậy, Hoàng thượng! Hắn chính là người mà hoàng thượng gọi là Bình Nhi. Bộ dáng hắn đẹp như thiên tiên, nô tài không hiểu vì sao hắn lại có những hành động kỳ quặc như vậy. Hắn nói, sư phụ hắn dặn mỹ mạo kia sẽ mang họa vào thân nên đưa cho hắn một lọ dược kỳ lạ, mỗi lần bôi lên mặt liền trở nên xấu xí vô cùng. Hắn còn nói cái gì mà mệnh hắn không tốt.. lúc hoàng thượng bị ngã ngựa đều là do hắn làm hại… Thật không biết là hắn suy nghĩ cái gì nữa.
Tô Đoạn Không sực nhớ, Bình Nhi cũng từng đề cập với hắn về một người mà y yêu thương nhưng sau khi biết được mệnh của y liền tránh mặt không gặp.
Bọn họ là bị Bình Viện lập mưu khiến chia xa.. vậy mà, y vẫn còn thương tâm nghĩ rằng mình không cần y.
Thì ra hắn chính là người mà Bình Oánh yêu thương; trách không được càng ở chung với y thì bản thân đối với y càng nhung nhớ không thôi, càng làm cho hắn thích.. Cho dù lên làm hoàng thượng, hắn vẫn luôn nhớ đến y.
– Thì ra Bình Nhi chính là Bình Oánh. Vậy hắn còn ở trong phủ phụ chính không? – Tô Đoạn Không khẩn trương hỏi. Bọn họ đã bị tách rời ba năm trời, hắn không bao giờ… không bao giờ để cho y rời đi nữa.
– Có lẽ là đã rời đi. Nhưng sau khi hoàng thượng đuổi hắn ra khỏi cung, hắn thất hồn lạc phách, nô tài có sai một thị vệ tiễn hắn trở về, không biết là đã về tới chưa?
– Lập tức chuẩn bị xa ngựa. Ta muốn đón hắn tiến cung.
– Dạ! Hoàng thượng!
Tổng quản cười đến toa toét. Nếu một người si tình đối với hoàng thượng như vậy mà không được sủng hạnh thì tiểu đạo sĩ thật đáng thương.
…
Bình Oánh một bên sắp xếp lại tư trang, một bên khóc nức nở.
Tâm tình y thật sự bi thương, mỗi lần xếp lại đồ đạc, cầm lên rồi đặt xuống, lấy lên rồi lại đặt xuống.. cuối cùng đành dựa vào bên giường mà khóc.
Ngay lúc đó, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận huyên náo. Y hãy còn đau thương không thôi nên không có quan tâm tới.
Không ngờ, không bao lâu sau, cửa phòng của y liền mở ra. Tô Đoạn Không trán đẫm mồ hôi, nôn nóng bước vào.
– Bình Nhi…… Bình Oánh……
Việc đã đến nước này thì Bình Oánh không có cách nào lừa gạt Tô Đoạn Không được nữa. Sang nay thái độ của Tô Đoạn Không thật sự quá rõ ràng, hắn không cần mình, vĩnh viễn cũng không cần… Y không thể mặt dày mà gặp lại Tô Đoạn Không.
– Ta là Bình Oánh, là Bình Oánh mà ngươi chán ghét vô cùng….. Ta đem mặt ta rửa sạch cho ngươi xem…..
Bình Oánh lại run run không nói hết câu, y cầm lấy nước dược định lau lên mặt mình nhưng tay chân lại run rẩy không chịu nghe lời.
Tô Đoạn Không vươn tay ôm y vào trong lòng ngực, siết chặt vòng tay. Hắn sẽ không bao giờ ngu xuẩn như thế này nữa, sẽ không bao giờ để vuột mất y…
– Không cần nói nữa. Ta biết, ta đều biết hết rồi..
– Ngươi không biết… Ta….. ta chính là Bình Oánh mà ngươi cực độ chán ghét.. Chán ghét tới mức ngươi nhìn Bình Viện giống ta mà không thèm để ý tới nàng, chỉ vì nàng ấy giống Bình Oánh… – y vừa nói vừa khóc.
Tô Đoạn Không dùng ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt trên mặt y, hắn đau lòng vạn phần. Hắn tự thề trong lòng mình rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ khiến y phải rơi lệ nữa.
– Hãy nghe ta nói, Bình Nhi. Phong thư của ngươi, ta không có đọc mà ta lại đọc phong thư của Bình Viện, nàng đã mạo lại bút tích của ngươi. Trong phong thư nàng biết ngươi ghét bỏ ta vì ta là một kẻ bần cùng, không xứng với ngươi, không muốn ta bên cạnh ngươi… Tóm lại là những lời rất khó nghe.
Nghe vậy, Bình Oánh mở to hai mắt, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh. Y không thể lý giải được vì sao Tô Đoạn Không lại nói như vậy và càng không hiểu thật ra Bình Viện đã làm chuyện gì.
– Vì sao nàng lại viết như vậy? Sao ta có thể ghét bỏ ngươi? Mệnh ta không tốt, ta mới là người phải sợ ngươi mới ghét bỏ mới đúng.
– Bản tính nàng ghen tỵ đã sớm âm mưu phá hư tình cảm của chúng ta. Bởi vì lá thư viết những lời rất khó nghe nên ta đã rất tức giận và cố gắng phấn đấu, từ một kẻ trắng tay thành người có địa vị như ngày hôm nay. Bình Oánh, chúng ta bị nàng chia cách ba năm; hôm nay nàng bị ta dồn vào bước đường cùng, cho rằng ta không tìm thấy ngươi nên mới nói cho ta biết chân tướng mọi chuyện. Nàng muốn làm cho ta tiếc nuối cả đời, may là ngươi… ngươi vẫn luôn ở bên ta. Là ta quá ngu xuẩn nên mới để cho nàng lừa gạt lâu như vật.
Bình Oánh không ngờ lại có những người xấu xa như vậy và cũng hiểu được thì ra mọi chuyện trước nay chỉ là hiểu nhầm.
Tô Đoạn Không cúi hôn lên khóe mắt đang ừng ực nước mắt của y. Hắn tự nhủ với lòng mình rằng từ nay về sau hắn sẽ làm cho y thật vui vẻ, thật hạnh phúc, vô ưu vô lo, không bao giờ phải khóc nữa.
– Ta yêu ngươi, Bình Oánh, ta thật sự rất yêu ngươi. Ba năm trước, ngươi đã cướp đi trái tim của ta khiến cho ta hận đời và không bao giờ tin tưởng vào cái gọi là tình yêu trên thế gian này nữa. Ba năm sau, cho dù ngươi là một tiểu đạo sĩ xấu xí thì vẫn làm cho lòng ta nhung nhớ không thôi, trong lòng ta lúc nào cũng ngập tràn hình bóng của ngươi.
Nhắc tới chuyện này, Bình Oánh vẫn không thể tin được. Rõ ràng sau khi Tô Đoạn Không trở thanh hoàng thượng liền đối với y lạnh lùng đến cực điểm, thậm chí không triệu y tiến cung.
– Ngươi… Không phải ngươi không cần ta.. nên mới không gọi ta tiến cung sao?
– Không phải! Ngươi đừng hiểu lầm. Chuyện là, sư phụ ngươi bị quốc quân của Diệp quốc mang đi, ta nghe được tin thì nghĩ ngươi nhất định sẽ rất đau lòng, vì thế ta nhiều lần viết thư gửi cho quốc quân Diệp quốc, muốn hắn đem trả Tiên Ố về. Nhưng không ngờ, như đá chìm đáy biển, hắn không hề để ý tới thư của ta. Ta nghĩ là không thể cấp cho ngươi một cái công đạo nên mới không dám đem ngươi tiến cung. Ta sợ ngươi nghĩ rằng ta đường đường là đế vương một nước mà ngay cả sư phụ ngươi cũng tìm không thấy.. rồi ngươi sẽ thất vọng về ta.
Thanh âm Tô Đoạn Không có chút gấp gáp. Chuyện này hắn không thể để Bình Oánh hiểu lầm được. Hắn là lo sợ Tiên Ố mất tích sẽ làm tổn thương Bình Oánh cho nên hắn mới tìm Tiên Ố trở về trước.
Hắn ở trong cung như người đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.. nhưng đối phương không hề có ý hồi ứng nên hắn cũng không có cách nào khác.
Không nghĩ hắn lại vì mình mà nghĩ nhiều tới vậy, Bình Oánh thập phần cảm động, nhưng trong lòng vẫn có điều nghi vấn:
– Nhưng mỹ nữ xếp hàng tiến cung..
– Ta không thể bỏ vì các nàng là do người khác tặng; vả lại các nàng tụ tập trong nhà ta, ta lại không có ở đây, rất dễ gây ra sinh sự. Bởi vậy ta mới đành phải đem các nàng tạm thời an trí ở trong cung, đợi qua một thời gian sẽ đem gả các nàng cho người ta. Ta chỉ cần có ngươi, thì nữ nhân với ta mà nói chỉ toàn là ngu ngốc và vô vị.
Thấy Tô Đoạn Không nóng lòng giải thích, biểu tình lại chân thành, Bình Oánh không hề nghĩ rằng Tô Đoạn Không đang nói dối mình, nước mắt y rốt cuộc cũng ngừng chảy ra.
Tô Đoạn Không kéo tay y đứng lên:
– Chúng ta hồi cung. Ta sẽ cố gắng một lần nữa thỉnh quốc quân Diệp quốc đem sư phụ ngươi trả lại.
Bởi vì chuyện này cũng có liên quan đến Tô Đoạn Không nên trong lòng cũng có điểm không cam tâm. Lúc trước hắn nghĩ người mà Diệp Thanh Y muốn tìm là một tuyệt sắc giai nhân, nào biết đó lại là Tiên Ố.
Tìm được Tiên Ố rồi, Diệp Thanh Y liền thừa dịp hắn vào cung chỉnh đốn cung vụ mà đem ngươi đi, làm cho hắn không có mặt mũi nào nhìn Bình Oánh.
Hắn có viết vài phong thư nhưng Diệp Thanh Y hoàn toàn bỏ mặc. Một mặt Quế quốc là một nước chư hầu của Diệp quốc, hai nước thường xuyên có trao đổi buôn bán. Một mặt Quế quốc vốn giàu có và dân cư đông đúc có quan hệ lớn với Diệp quốc, nếu hai nước không hề giao hảo thì có lẽ hàng trăm vạn dân chúng kia sẽ khốn cùng nghèo khó.
Diệp Thanh Y cũng biết Quế quốc không có bản lĩnh xuất binh với một Diệp quốc binh hùng tướng mạnh, càng không vì một tiểu đạo sĩ mà làm như vậy, cho nên mới ngang nhiên đem người đi. Tuy rằng biết rõ Diệp Thanh Y tâm cơ giảo hoạt, thủ đoạn âm hiểm nhưng Tô Đoạn Không cũng là do hắn nâng lên làm quốc quân nên trong thời gian này hắn vô pháp đυ.ng tới Diệp Thanh Y.
Thấy Tô Đoạn Không cam đoan sẽ mang Tiên Ố trở về, tâm Bình Oánh dịu xuống. Sau khi nhìn thấy nam tử mang sư phụ đi kia, y cũng lờ mờ hiểu được, sư phụ sẽ không thể quay về bên cạnh y nữa; cho dù sư phụ có muốn về thì nam tử kia nhất định sẽ không cho sư phụ trở về.
Về tới cung, nội thị đem một phong thư trình lên. Vừa thấy mật hàm từ trong dung Diệp quốc, Tô Đoạn Không vội vàng lấy bức thư cầm đến tẩm cung đưa cho Bình Oánh xem.
Bình Oánh vừa nhìn thấy bút tích trên phong thư liền kêu lên:
– Là của sư phụ viết, đây đúng là bút tích của sư phụ.
Bên ngoài phong thư ghi tên người nhận là Bình Oánh, còn phía góc ghi hai chữ “Tiên Diễm”.
Bình Oánh đem thư mở ra, bút tích cứng cáp hưu lực của Tiên Diễm rơi vào đáy mắt y …
Bình Nhi!
Sư phụ lừa gạt ngươi. Sự thật thì ta và con đều có vận mệnh giống nhau nhưng không phải chúng ta là kẻ gây họa như lời đồn đại mà là có người cố ý rải lời đồn như vậy.
Trăm năm trước khi Diệp quốc bắt đầu thống nhất văn tự đã có một bộ sách được soạn thảo. Đó là bộ sách viết về mệnh cát hung và người chủ sự là một thầy tướng số.
Sau đó cuốn sách bị đốt đi và có người đã biên soạn lại. Nó được quảng truyền khắp thiên hạ và trong đó, những người có mệnh như chúng ta bị viết thành những ngôi sao hung thần.
Họ làm điều này vì muốn đảm bảo sự thống trị và giang sơn của mình. Bởi vậy, những thầy tướng số đều kết luận chúng ta là nhũng kẻ gây tai họa tai ương; những người thân cận chúng ta không bị chết thì cũng bị thương.
Những người có mệnh như vậy nhất định sẽ cô độc lẻ loi một mình.
Con và ta đều có mệnh giống nhau, chúng ta chính là những ngôi sao may mắn mà người xưa đồn đãi, người nào có được chúng ta thì tất thành đế vương.
Ta từ nhỏ đã bị quốc quân hiện tại của Diệp quốc có được. Ta vô tình biết được bí mật này nên mới bỏ trốn.
Ngôi sao may mắn làm bạn với người sẽ trở thành đế vương; có những kẻ tham lam khiến cho người có mệnh là ngôi sao may mắn trở thành nguyên nhân của các cuộc chiến tranh.
Ai cũng muốn thống nhất thiên hạ và chúng ta bị biến thành lớp chắn hy sinh cho chiến tranh.
Dân chúng vì những người như chúng ta mà chết, binh lính cũng vì những người như chúng ta mà chết, còn chúng ta thì trở thành những con người không quê không nhà lang bạt kỳ hồ.
Quốc quân của Diệp quốc trăm năm trước tuy là nghĩ cho giang sơn của mình mà sửa bỏ đi những lời bói mê tín nhưng lại không sửa phần ghi chép về những ngôi sao may mắn mà vẫn giữ nguyên là tai họa.
Nhưng những kẻ biết rõ mọi chuyện lại thầm muốn có được chúng ta. Chúng ta cả đời không có cách nào thoát khỏi số mệnh và thậm chí không biết được người có được chúng ta là chân ái hay chỉ vì muốn lợi dụng thân phận là ngôi sao may mắn kia để phục vụ cho địa vị cùng quyền thế của họ.
Bởi vậy ta vẫn nói với con rằng mệnh con là kẻ gây họa.
Thứ nhất vì tránh gặp phải tai họa; thứ hai là để con biết mà tránh không để người lợi dụng như ta đây; thứ ba à, nếu có người biết rõ con là kẻ gây họa mà vẫn chấp nhận làm bạn, không chịu chia lìa thì đại khái là hắn yêu thương con thật lòng. Những người như hắn mới xứng với con.
Ta biết Tô Đoạn Không sẽ trở thành đế vương. Mặc dù hắn đã trở thành đế vương nhưng trước sau vẫn quyến luyến con, có lẽ là hắn yêu thương con thật lòng.
Nếu hắn biết con là một kẻ có mệnh gây họa mà vẫn giữ bên cạnh, và có thể ngồi lên vương vị thì hắn mới xứng với ngôi sao may mắn như con. Con hãy theo hắn đi.
Ta ở trong hoàng cung của Diệp quốc cho nên không thể nào thoát ra ngoài được. Diệp Thanh Y lần thứ hai tìm được ta về nên cho người canh giữ rất nghiêm mật. Có lẽ cả đời này ta phải dây dưa cùng hắn.
Bình Nhi, con phải tự biết cách chăm sóc chính mình, sư phụ cũng sẽ hảo hảo chiếu cố mình. Nhất định sẽ có một ngày chúng ta gặp lại nhau.
Còn một chuyện là, tên thật của ta là Tiên Diễm. Khi gặp ta, Diệp Thanh Y thấy dung mạo của ta so với tiên nhân càng thêm diễm lệ nên mới đặt cho cái tên này.
Sau đó ta trốn khỏi hắn và đổi tên thành Tiên Ố. Tha thứ cho sư phụ vì ngay cả cái tên thật cũng chưa có nói cho con, là bởi vì ta căm ghét hết thảy mọi thứ ở Diệp quốc nên ngay cả cái tên mà hắn cho ta, ta cũng muốn vứt đi.
Đừng lo lắng cho ta. Mệnh chúng ta có điểm tốt chính là, cho dù mọi người có chết hết thì tai họa cũng sẽ không hại tới chính mình. Trừ phi sống thọ và tự sát, bằng không tai họa tuyệt không buông xuống trên người ta.
Tiên Diễm!
Nước mắt Bình Oánh lại ngập đầy khóe mắt. Tuy rằng sư phụ rặn y không cần lo lắng nhưng ba năm qua sư phụ khổ tâm chiếu cố y, y vẫn có thể cảm giác được điều gì đó.. Sao y có thể không lo lắng được chứ?
– Đừng khóc, Bình Nhi! – Tô Đoạn Không lau đi nước mắt cho y. – Chúng ta đem phong thư này hủy đi.
– Tại sao? – Bình Oánh ngạc nhiên nâng mắt lên, hỏi.
– Trong bức thư này có nói tới vận mệnh đích thực của ngươi, nếu bị người khác biết được, chỉ sợ ngươi sẽ biến thành một công cụ để tranh đoạt quyền lợi trong tay người ta. Ta đem nó tiêu hủy, từ nay về sau chỉ có hai chúng ta biết được chân tướng. Ta không muốn lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ ngươi bị người khác đoạt đi.. Ta yêu ngươi, ta không muốn đi ngươi không phải vì ngươi là ngôi sao may mắn có thể giúp ta lên đế vị. Cho dù ngươi có là kẻ gây họa thì ta vẫn sẽ yêu ngươi.
Bình Oánh cảm động ôm lấy Tô Đoạn Không:
– Hảo, liền đốt nó. Ta cũng không muốn bị người khác có được, ta chỉ muốn ngươi thôi. Đoạn Không, cho dù ngươi không phải hoàng đế, cho dù ngươi có là Tô Đoạn Không hai bàn tay trắng như trước kia thì ta vẫn yêu ngươi.
Tô Đoạn Không cảm động nhẹ hôn lên đôi môi đỏ tươi của Bình Oánh. Hắn biết hai người tâm đầu ý hợp, mãi mãi không bao giờ chia lìa nhau nữa.