Kinh Thiên Minh, ba mươi tuổi.
Tuyệt thế kiếm khách xưa kia từng vang danh thiên hạ giờ đã yên ổn sống qua ngày trong một thôn trang nhỏ bé. Sống cùng hắn, là thê tử của hắn Cao Nguyệt, còn có hai cô nhi trước đây hắn nhặt về.
Suốt mấy năm liên tục chiến tranh, khắp nơi đều có cô nhi. Mà còn nhiều hài tử hơn thế nữa đã theo chân phụ mẫu chúng cùng đoàn tụ trong lòng đất.
Hai đứa trẻ Kinh Thiên Minh mang về nhà, một đứa lớn tuổi hơn một chút, y sam tuy rách rưới nhưng lại có lý trí vững vàng không giống với hài tử tầm thường; đứa ít hơn vài tuổi lang thang ở bên ngoài đã lâu, cực kỳ hoạt bát cởi mở, tinh nghịch càn quấy không từ bất cứ việc xấu nào.
“Các ngươi tên gọi là gì?”- Kinh Thiện Minh từng hỏi bọn chúng như vậy.
Hai hài tử lặng im nhìn bát trong tay, không hẹn mà cùng nhau lắc đầu.
Ái ngại cười cười, Kinh Thiên Minh nói
”Ta đây đặt tên cho các ngươi có được không?”
Nhìn gương mặt phu quân tươi cười vẫn hồn nhiên giống như đứa nhỏ, lại nhìn hai hài tử đã ăn no, Cao Nguyệt đứng một bên cũng thoáng mỉm cười.
“Ngươi gọi Tiểu Vũ, hắn gọi Tiểu Minh, thế nào?”- Câu nói của Thiên Minh vừa rời miệng, cái khay trong tay Cao Nguyệt thiếu chút nữa sảy tay rớt xuống.
“Cảm tạ sư phụ! Cảm tạ sư nương!”- Bọn nhỏ nhu thuận gật đầu cười, trong ánh mắt tràn ngập hi vọng cùng vui sướиɠ.
“Thiên Minh, ngươi hôm nay vì sao lại đặt cho các tiểu hài tử hai cái tên này?”- Tỉ mỉ thắp lại đèn hoa, Cao Nguyệt hỏi nam nhân ngồi bên giường, thanh âm bình tĩnh đến cả một tia gợn sóng cũng không có.
Trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi, nam nhân suy nghĩ một lát xong lắc đầu nói
“Ta cũng không biết vì sao. Chỉ là lúc đó thấy hai đứa nó, trong lòng ta bỗng nhiên nghĩ muốn gọi bọn nó là Tiểu Vũ cùng Tiểu Minh.”
“Ta thấy lấy hai cái tên này rất hay.”- Kéo ngọn đèn gần lại một chút, Cao Nguyệt hướng về phía nam nhân lộ ra một nụ cười vẫn xinh đẹp như khi nàng còn là thiếu nữ.
Mà Tiểu Vũ cùng Tiểu Minh rất nhanh hiểu rõ được, sư phụ bọn họ thực ra là người rất dễ thương lượng dễ mềm lòng, cơ bản là xin gì được nấy.Còn nói khá nghiêm khắc, lại là sư nương.
Chỉ có điều ngày đầu tiên dạy học cho bọn họ, Kinh Thiên Minh đã từng nói qua, có hai đồ vật bọn họ tuyệt đối không được động vào.
Vật thứ nhất là bội kiếm Uyên Hồng của hắn. Kinh Thiên Minh đồng thời cũng nói, nếu như sau này các ngươi xuất sư, có lẽ ta sẽ để lại thanh kiếm cho một người trong các ngươi.
Vật thứ hai là một cái hộp gỗ cũ. Đối với cái hộp gỗ này, Kinh Thiên Minh chưa từng giải thích gì nhiều, chỉ nói nó là cái gì đó rất quan trọng với bản thân mình.
Từ sau khi ấn chú trên người bị phá giải hoàn toàn, Kinh Thiên Minh mắc phải một loại tâm bệnh, có đôi khi sẽ lại mê man, dường như là di chứng còn lưu lại.
Bất quá loại tâm bệnh này cũng không nghiêm trọng lắm, một năm đại khái sẽ chỉ phát tác một lần.
Lúc đầu, bọn họ cũng không biết đây là tâm bệnh. Mãi cho đến khi Cao Nguyệt phát hiện Kinh Thiên Minh đã liên tục năm năm, mỗi năm sẽ có một lần ngủ đến gần một ngày một đêm sau mới tỉnh lại. Rốt cục cũng hiểu rõ đây chỉ có thể tính là cố tật khó chữa
Cao Nguyệt chính là một thầy thuốc rất cao minh, nhưng nàng không những không chữa hết được chứng bệnh này của Thiên Minh, ngay cả căn bệnh này do đâu mà có, nguyên nhân phát tác là gì, nàng cũng hoàn toàn không biết rõ.
Mỗi lần Kinh Thiên Minh mê man đi rồi, từ biểu cảm trên gương mặt hắn với lời nói mơ màng xem ra, có vẻ đều là đang nằm mộng.
Thế nhưng, mỗi lần khi Kinh Thiên Minh tỉnh lại, hắn đều không nhớ rõ mình nằm mơ thấy cái gì, cũng không nhớ rõ chính mình trong mộng từng nói qua cái gì.
May mà tình trạng của Kinh Thiên Minh trong một thời gian rất dài vẫn chỉ duy trì ở mức độ mỗi năm chỉ mê man một ngày một đêm, vả lại cũng tuyệt không cảm thấy trên cơ thể có điểm nào không khoẻ, Cao Nguyệt cũng dần dần yên lòng.
Thế nhưng Cao Nguyệt vẫn nhắc nhở cho hai đồ đệ của Thiên Minh, nói bất luận thế nào cũng không được miêu tả cho sư phụ các ngươi tình trạng của hắn sau khi mê man, nếu không bệnh tình của sư phụ các ngươi sẽ không có cách nào cứu chữa được.
Khi đó Tiểu Vũ và Tiểu Minh vẫn còn là hài tử chưa quá mười tuổi, thế nhưng cô nhi từ trước đến nay vẫn sớm hiểu chuyện, bọn họ nhìn nét mặt sư nương cực kỳ nghiêm túc, đều nghiêm chỉnh hướng nàng thề đáp ứng tuyệt không trái lời.