Cuộc sống mới lại bắt đầu.
Buổi sáng, Kiều Phi dậy sớm một chút, lái xe đưa Sở Kha đến công ty, sau đó chính mình đáp xe bus đến phòng triễn lãm làm việc. Giữa trưa, anh sẽ trở về đưa Sở Kha đi ăn cơm, về phần ăn cái gì, kia phải xem tâm tình Sở Kha, có đôi khi ở bên ngoài ăn, đôi khi y sẽ bảo Kiều Phi làm cơm mang theo. Còn thời gian buổi tối, bình thường Kiều Phi chỉ ở một mình, bởi vì Sở Kha hơn phân nửa sẽ có xã giao.
Trước kia Kiều Phi hẳn không thể thiếu đi một cuộc gọi hỏi thăm y khi nào thì trở về. Hiện tại thì anh ngược lại mặc kệ, Sở Kha thật là đi xã giao, hay là lấy cớ để gặp tình nhân, cùng anh đã không còn quan hệ, chỉ có nhà bếp vẫn bày biện thức ăn, để Sở Kha trở về nếu thấy đói, có thể ăn.
Từ ngày đó tới nay, Sở Kha cũng không có gặp mặt Kiều Phi, điều này chứng minh y đối với anh hoàn toàn không có hứng thú, nếu là trước kia hẳn anh sẽ cảm thấy rất thương tâm, hiện tại thì cái gì cũng không.
Cái hiện tại Kiều Phi coi trọng nhất chính là công việc của bản thân, Lý Mặc Nhiên vì anh giới thiệu vài vị hoạ sĩ có chút danh tiếng, công việc rất nhiều, có khi còn cùng nhau tham gia các buổi họp mặt nghệ thuật do họ tổ chức, đối Kiều Phi mà nói, tựa như nắng hạn gặp mưa rào, như thế nào hấp thu đều cảm thấy chưa đủ.
Hai tháng nay, kỹ thuật vẽ tranh của Kiều Phi tiến bộ rất nhanh, anh dần dần sắp chạm đến cảm giác năm xưa khi mới bắt đầu khởi ngiệp, giống như cá gặp nước, cảm giác vui sướиɠ từ đầu ngón tay truyền tới, không thể dùng ngôn ngữ mà diễn tả.
Kiều Phi cơ hồ hận không thể mỗi ngày đều đi quan sát vật thực, sau đó ngâm mình ở phòng vẽ tranh luôn không cần ra.
Lý Mặc Nhiên có một lần nhìn thấy, cười chọc anh vẽ tranh vẽ đến sắp ngốc luôn.
Kiều Phi không thèm để ý, chính là có mấy lần bởi vì chậm trễ
công việc, làm hại mất vài mối làm ăn, mới có chút ngượng ngùng thu liễm một chút.
Một ngày kia, Lý Mặc Nhiên đón Kiều Phi đi ăn cơm, ăn đến một nửa, đột nhiên hỏi một câu: “Sở Kha hiện tại đối với cậu...... Có tốt không?”
Tay Kiều Phi cứng đờ, sau đó thở dài một hơi, nói: “Miễn bàn đến y, đến bây giờ y cũng không chịu cùng tôi hảo hảo nói chuyện, tôi cũng không biết y đang suy nghĩ cái gì, tuy rằng ở cùng một chỗ, lại giống như hai người ở hai thế giới khác nhau, tôi không biết, Sở Kha rốt cuộc là vì cái gì mà không cho tôi đi.”
Thời điểm anh nói như vậy, ngữ khí thực bình thản. Bất quá hai tháng mà thôi, Sở Kha đã đem toàn bộ phẫn nộ cùng oán khí của anh làm cho tiêu tan hết, anh sinh khí cũng được, tức giận cũng được, cho dù là quăn đồ vật này nọ, đối Sở Kha mà nói, cũng chỉ trong suốt như không khí.
Sở Kha không chạm vào anh, không đánh anh, cũng không mắng anh, ngẫu nhiên còn nói mấy câu hoàn toàn vô nghĩa, nhưng chỉ cần anh nhắc tới phải ra đi, Sở Kha sẽ lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, có đôi khi còn cầm lấy tay anh, gắt gao cầm, giống như muốn dùng lực đem xương cổ tay anh bóp nát.
Kiều Phi có thể làm sao bây giờ? Anh chỉ có thể nhận thua, mười năm qua, anh chạm không đến tình yêu của Sở Kha, thời điểm buông tay, lại không thể cự tuyệt sự giữ lại cường ngạng của y.
Nếu nhân sinh chính là một canh bạc, Kiều Phi đã muốn thua hoàn toàn, anh không biết, chính mình còn có cái gì để bồi thường cho những thua thiệt của Sở Kha, thậm anh cũng không biết Sở Kha còn thua thiệt cái gì.
“Như vậy...... Cậu có hay không lo lắng qua......” Lý Mặc Nhiên châm một điếu thuốc, dùng sức hút một ngụm, sau đó mới chậm rãi phun ra một câu, “Kiều Phi, cậu có lo lắng qua cậu sẽ bắt đầu lại như thế nào không?”
“Ân?” Kiều Phi cắn chiếc đũa, “Tôi không phải đã bắt đầu lại lần nữa rồi sao?”
Thời gian hai tháng, cũng đủ để anh đều chỉnh tình cảm, coi như là cho Sở Kha một người hầ đi, không có lương, nhưng chi phí sinh hoạt và tiền nhà toàn bộ đều miễn phí. Chỉ cần không nhìn đến gương mặt lạnh lùng của Sở Kha, kỳ thật sống những ngày như vậy cũng không sao, hơn nữa Sở Kha là người cuồng công tác, suốt ngày ngâm mình ở công ty, cho nên anh có phần lớn thời gian đều sống cuộc sống của mình, tỷ như ra ngoài vẽ vật thực, tỷ như tham gia các buổi họp mặt nghệ thuật.
Lý Mặc Nhiên nhìn nhìn Kiều Phi, phun ra một cột khói thuốc, đột nhiên cười, thoải mái nói: “Tôi hỏi chính là tình cảm.”
Kiều Phi hơi run một chút, nở bật cười, cầm lấy khăn ăn xoa xoa miệng, “Mặc Nhiên, tình cảm của tôi vừa mới chấm dứt, của cậu thì hình như còn chưa bắt đầu, không bằng chúng ta hai cái đều thông qua thông qua.”
“Cậu xác định Sở Kha sẽ không đem tôi đánh một trận?” Lý Mặc Nhiên lại hút một ngụm thuốc, ngữ khí đã có chút ý vị thâm trường.
“Cậu sợ?” Kiều Phi hơi lộ ra ý cười, mở ra vui đùa, “Tôi nhớ là cậu đánh y a.”
“Tôi không sợ cậu ta...... Nhưng tôi sợ làm anh tổn thương.”
Lý Mặc Nhiên nói một câu, làm cho nét mặt tươi cười của Kiều Phi thoáng xuất hiện một tia cứng ngắt, tuy rằng rất nhanh anh liền khôi phục lại bình thường, nhưng cũng không có qua mắt được Lý Mặc Nhiên.
“Kể từ thời điểm tôi quyết định không yêu y nữa, thì dù y có làm cái gì, cũng không thương tổn được tôi?” Kiều Phi cố gắng làm cho ngữ khí của chính mình trở nên thoải mái một ít, “Mặc Nhiên, trước kia tôi bị tổn thương, bất quá là bởi vì tôi thương y mà thôi, hiện tại, tôi không thương...... Đúng vậy, không còn thương......”
Thanh âm của anh ngày càng thấp, tựa hồ chính anh cũng biết, nói như vậy thực không có chút thuyết phục nào. Kiều Phi cúi đầu, cảm giác được vài phần xấu hổ.
Lý Mặc Nhiên thở dài một hơi, không có tiếp tục đề tài này, ngược lại nói đến
mấy bức tranh mới ở phòng triễn lãm.
Kiều Phi thoáng qua có chút cảm kích, sau đó bị gợi lên hứng thú, anh tựa hồ quên đi xấu hổ lúc nãy, hưng trí bừng bừng cùng Lý Mặc Nhiên thảo luận.
Hôm nay sau khi chia tay Lý Mặc Nhiên, Kiều Phi cảm thấy trời vẫn còn sớm, nên quyết định về căn nhà gỗ bên bờ hồ tiếp tục vẽ tranh, mãi say mê nên đến nửa đem anh mới giật mình, vội vàng tẩy đi một thân vệt màu rồi nhanh chống quay về nhà.
Lúc này cũng không còn xe bus, Kiều Phi phải đợi thật lâu, mới đón được một chiếc taxi. Thời điểm về đến nhà, đã là muốn rạng sáng ngày hôm sau.
Phòng khách vẫn mở đèn, Sở Kha ngồi trên ghế sô pha, TV cũng mở, hình ảnh nhảy dựng nhảy dựng, nhưng không phát ra âm thanh, tựa hồ là đã được tắt.
“Thật có lỗi, tôi về trể, bởi vì lúc vẽ nhập tâm quá, đã quên mất thời gian.”
Do dự một chút, Kiều Phi vẫn là chính mình giải thích. Anh không biết là Sở Kha hôm nay có ở nhà, bây giờ nhìn thấy y không có ngủ, làm cho lòng anh có điểm bất an.
Sở Kha...... sẽ không phải đang đợi anh về đi.
Sở Kha quét mắt nhìn anh, ngửi thấy mùi sơn dầu trên người Kiều Phi, chính là nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Anh hẳn là bận, cũng nên gọi điện thoại thông báo một tiếng.”
“A?” Kiều Phi giật mình, ở trên người sờ tới sờ lui, rốt cục lấy ra di động, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, ở trước mặt Sở Kha quơ quơ, “Vốn đã định gọi, nhưng sau lại thôi......”
Lý do này thiệt qua loa tắt trách đi, kỳ thật Kiều Phi căn bản không có nghĩ sẽ gọi điện cho Sở Kha, anh sớm đem việc gọi cho y vứt sang một bên rồi. Hơn nữa, cho dù anh thật sự có gọi, Sở Kha sẽ tiếp sao?
Bất quá hiện tại đã muốn khuya, anh không có hứng thú cùng Sở Kha tranh luận chuyện này, nếu có thời gian rãnh rỗi, anh thà đi sắp xếp mấy món đồ còn hơn.
Sở Kha quả nhiên không nói cái gì nữa, nhìn Kiều Phi liếc mắt một cái, đóng TV, thả dép lê đi vào phòng ngủ.
Kiều Phi vỗ vỗ ngực, thật dài thở dài ra một hơi, sau đó ở mặt mình nhẹ nhàng tát một cái tự giễu, thực không có tiền đồ. Anh thủy chung cũng sẽ không thể học được việc đem Sở Kha coi như không thấy, giống như là y đem anh trở thành không khí vậy. Cái này đại khái là do hồi trước anh luôn đối với y ngàn ý trăm thuận cộng thêm thói quen được giáo dưỡng mà thành, phải sửa, nhất định phải sửa.
Phải vùng lên, vì chính mình mà nổi giận, Kiều Phi ngáp dài đi vào phòng tắm, tẩy đi một thân vệt màu, sau đó híp mắt đi vào phòng ngủ, mơ mơ màng màng leo lên giường.
Mới vừa nằm xuống đến, bên hông bỗng dưng căng thẳng, là Sở Kha vươn tay ôm lấy anh. Kiều Phi hoảng sợ, cơn buồn ngủ lặp tức bay biến. Sở Kha lại đến gần một chút, anh thậm chí có thể cảm giác được nhiệt khí đang phun vào phía sau mình.
“Sở Kha?”
Kiều Phi đè lại tay y, do dự có hay không nên giãy ra.
“Anh không muốn?”
Thanh âm của Sở Kha ở bên tai anh vang lên, khoảng cách rất gần, răng nanh của Sở Kha thậm chí còn đυ.ng vào vành tay của anh, Kiều Phi cơ hồ nghĩ nếu mình còn không trả lời, Sở Kha sẽ ngay lập tức ở lỗ tai anh mà cắn một ngụm.
“Tôi...... không muốn lại phải nằm viện.”
Kiều Phi cố gắng nói cho uyển chuyển một ít, đương nhiên, nếu Sở Kha để anh làm, thì khỏi phải bàn. Cũng không biết Sở Kha khi cùng tình nhân làm như thế nào, vì cái gì lúc làm với anh, động tác của y lại thô lỗ như vậy, ngô...... Chẳng lẽ tình nhân của y đối y quá tốt, chưa bao giờ bắt y phải động thủ. Nói thật, lấy điều kiện của Sở Kha, cũng có thể là thật, trước kia chính mình đối Sở Kha không phải cũng như thế sao, chưa bao giờ bắt y động đến móng tay, liền hầu hạ y đến thư thư phục phục.
Sở Kha hô hấp một chút, ngay lúc Kiều Phi nghĩ y đang sinh khí, tay Sở Kha lại ở trên người anh thong thả dao động.
“Lần này sẽ không.” thanh âm Sở Kha thấp đến mức cơ hồ nghe không rõ ràng.
Kiều Phi đã không còn tinh lực để từ chối, lực chú ý của anh đã bị hai bàn tay của Sở Kha hấp dẫn toàn bộ. Giống như là bị trúng tà, tay Sở Kha sờ đến đâu, nơi đó của anh liền tê dại một mãng.
Anh đối với Sở Kha vẫn là như vậy, nửa điểm sức chống cự đều không có, chỉ cần Sở Kha chịu chạm vào anh, mặc kệ là do tinh lực tràn đầy không chỗ phát tiết, hay xuất phát từ ý niệm trả thù mà không muốn thô bạo của y, Kiều Phi đều không thể kháng cự. Anh không thể phủ nhận, anh đối với Sở Kha còn mang khát vọng, cho dù anh đã quyết định buông tay.
“Sở Kha......”
Không có bật đèn, cùng lần trước thật giống nhau, anh nhìn không được biểu tình của Sở Kha, không biết giờ phút này trên mặt y đến tột cùng là biểu lộ cảm xúc gì, là mang theo kɧoáı ©ảʍ trả thù, hay vẫn khinh bỉ anh như xưa. Kiều Phi không biết, cũng không muốn biết, bởi anh đồng dạng cũng không muốn cho Sở Kha thấy vẻ mặt của mình, Anh không muốn cho y nhìn thấy, gương mặt ý loạn tình mê của mình lúc này.
Để cho họ vẫn giữ được một khoảng không gian cho riêng mình, như vậy đối với ai cũng đều tốt. Nếu không Kiều Phi thật không dám cam đoan, khi nhìn thấy biểu tình hiện giờ của Sở Kha, anh sẽ không lặp tức đẩy y ra.
Thời điểm tính trí dâng cao, tạt một gáo nước lạnh thật không có đạo đức.
Đương nhiên, nếu Sở Kha không giống lần trước thô bạo như vậy thì rất tốt.
Trên thực tế, Sở Kha lần này thật sự có ôn nhu một chút, chính là có một chút thôi. Nếu nói là thật ôn nhu, Kiều Phi còn phải suy nghĩ lại. Hai tháng qua, anh nghĩ
chắc chắn Sở Kha đã tìm người để học qua một ít kỹ sảo làʍ t̠ìиɦ. Ít nhất, y vuốt vẻ đã có vài phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, tuy rằng thủ pháp so với mình thì còn kém xa. Nếu Sở Kha đồng ý, anh không ngại bắt tay dạy y một khóa.
Đương nhiên, Kiều Phi cũng chỉ nghĩ như vậy mà thôi, nếu anh chủ động ra tay, chỉ sợ Sở Kha sẽ lập tức đẩy anh ra. Anh hiện tại đặt mình vào vị trí nam nhân này cẩn thận suy nghĩ mới hiểu, y điển hình là loại người chỉ nguyện ý đi ‘làm’ người khác, tuyệt đối không để người khác ‘làm’ mình. Giống như hoàng đến cổ đại, muốn ngủ với vị phi tử nào sẽ trực tiếp thủ điểm, phi tử mà tự hiến mình, còn bị y ghét bỏ.
Nhưng khi tưởng tượng như vậy, Kiều Phi lại cảm thấy được chính mình thật có chút ti tiện. Anh không phải không thể đẩy Sở Kha ra, mà là luyến tiếc, mấy cái khác không nói, ít nhất Sở Kha vẫn là một cực phẩm mĩ nam nhân, mặc kệ là anh thượng
Sở Kha, hay Sở Kha thượng anh, cũng không có hại.
Đang miên man suy nghĩ đâu đâu, Kiều Phi đột nhiên cảm thấy được thân thể nóng lên, Sở Kha đang hôn anh, đầu tiên chỉ nhẹ nhàng lướt qua, sau đó lập tức dùng đầu lưỡi khiêu mở khớp hàm của anh, ở khoang miệng của anh mà đoạt lấy tàn sát bừa bãi.
Kiều Phi nhẹ nhàng mà “Ngô”
một tiếng, nhịn không được vươn hai tay, ôm lấy cổ Sở Kha, chủ động làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Không nhớ rõ đã nghe qua ở nơi nào, có người nói rằng nụ hôn, chính là ấn ký đẹp nhất của tình nhân, nếu Sở Kha cũng có ý nghĩ như người nói câu này thì...... Được rồi, là anh vọng tưởng.
Bởi vì Sở Kha lúc này đột nhiên buông lỏng anh ra, trong bóng đêm hơi thở dốc trong chốc lát, sau đó vươn tay, chậm rãi tham hướng phía sau mông của Kiều Phi.
Kiều Phi cả kinh, kìm lòng không đậu mà nhớ lại thống khổ phải thừa nhận lần trước, nhưng Sở Kha lại dùng thân thể chặt chẽ ngăn chặn anh, làm cho anh muốn trốn cũng trốn không được, chỉ có thể dựa vào tiếp xúc của thân thể mà cảm nhận nhất cử nhất động của y. Trong bóng đêm không thể nhìn thấy rõ đối phương, cho nên cảm giác tiếp xúc lại càng bị phóng đại vô hạn.
Lúc đầu ngón tay Sở Kha đυ.ng tới huyệt khẩu đã từng bị tổn thương, Kiều Phi liền nhịn không được hít một ngụm lãnh khí, dũng đạo nơi đó cũng kìm lòng không đậu mà co rút lại vài cái. Ngón tay Sở Kha ngừng lại một chút, đột nhiên dời đi, một lát sau lại trở về, đầu ngón tay ở huyệt khẩu xoa một vòng, tựa hồ vẽ loạn cái gì vậy.
Kiều Phi cảm giác được địa phương đó của mình một mảnh thanh lương, trong đầu vừa mới lướt qua ba chữ “Dầu bôi trơn”, ngón tay Sở Kha đã dọc theo huyệt khẩu dò xét đi vào, ở bên trong trên vách tường vẽ loạn khắp nơi, cảm giác thanh lương nháy mắt gây cho Kiều Phi một trận thoải mái, thân thể cũng kìm lòng không đậu mà thả lỏng một chút.
Lần này đại khái sẽ không tái bị thương, Kiều Phi có chút vui sướиɠ, liền lại thả lỏng một chút, không ngờ Sở Kha sau khi giúp anh bôi trơn, ngón tay rút đi ra, nhưng không có lập tức lại tiến vào, mà dọc theo đùi non của anh, hướng về phía trước sờ soạn.
Nơi yếu hại bị cầm lấy, Kiều Phi lặp tức mềm nhủng, thân thể mạnh co rụt lại, bắt đầu có chút khẩn trương.
“Sở, Sở Kha...... Nơi đó không cần...... cậu vào đi......”
Vì tránh cho phức tạp, anh vừa mới vui sướиɠ một trận, không muốn lại bị sự thô bạo của y đánh tan. Kiều Phi vội vàng chủ động mở đùi, ôm lấy thắt lưng Sở Kha, bày ra bộ dáng nghênh đón chờ đợi.
Trong bóng đêm nhìn không thấy phản ứng của Sở Kha, nhưng là tiếng hít thở của y đột nhiên trở nên ồ ồ, làm bại lộ sự hưng phấn lúc này của y. Kiều Phi bĩu môi, đột nhiên dâng lên một chút hối hận, sớm biết Sở Kha lại dễ dàng như vậy đã bị câu dẫn. Anh năm đó không cần lao tâm như vậy, chủ động nằm xuống mở đùi ra không phải được rồi sao...... Dù sao anh cũng không để ý chuyện mình nằm trên hay nằm dưới.
Hung khí cực nóng không hề báo trước đột nhiên thống vào cơ thể anh, thân thể hư không lập tức trở nên vô cùng phong phú, Kiều Phi thỏa mãn rên lên một tiếng, mà mơ hồ đồng thời cũng nghe thấy thân thể phía trên truyền đến thanh âm đồng dạng.
Sở Kha nhất định là có để ý, nếu không, y sẽ không biểu hiện kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến như vậy. Sở Kha thường ngày giống như cá chết, hiện tại lại như kỵ mã chạy một vạn tám ngàn dặm cũng không thấy mệt...... Kiều Phi thật sự hối hận, hồi trước, anh đều chỉ thấy gương mặt cấm dục tựa như tượng đá của Sở Kha, làm hại anh còn tưởng Sở Kha đối với mặt này bị lãnh cảm chứ.
“Ân ngô......”
Như là phát giác Kiều Phi bĩu môi một cách mờ ám, Sở Kha đột nhiên dùng sức thống một chút, làm Kiều Phi kìm lòng không đậu liền phát ra tiếng rêи ɾỉ. Được rồi, anh thừa nhận, kỹ xảo làʍ t̠ìиɦ của Sở Kha đúng là tiến bộ, tuy rằng còn có chút đau, nhưng là cũng có thể gây cho anh vui sướиɠ.
Nghe được tiếng rêи ɾỉ vui sướиɠ của Kiều Phi, động tác Sở Kha càng thêm kịch liệt, tiếng hít thở cũng trở nên càng ngày càng nặng nề, tựa hồ đã muốn hưng phấn tới rồi cực điểm, chỉ kém một chút nữa sẽ bộc phát đi ra.
Kiều Phi thật sự có vài lần nghĩ Sở Kha sắp bắn tới nơi, tuy rằng bắn ở trong cơ thể rất khó rửa sạch, nhưng anh vẫn thích Sở Kha vì mình mà không khống chế được, dù chỉ do sinh lý cũng không sao, anh thậm chí còn cố ý co rút vách tường bên trong nhằm kí©ɧ ŧɧí©ɧ Sở Kha, anh phải làm Sở Kha điên cuồng, muốn nghe đến Sở Kha không thể áp chế mà gầm nhẹ.
Nhưng là Sở Kha không có.
Lực khống chế của nam nhân này thật quá mạnh mẽ, cường tới mức Kiều Phi chỉ muốn cầm lấy thứ của y hung hăng cắn một ngụm. Bởi vì anh đã bắn trước Sở Kha, phi thường mất mặt, không cần Sở Kha động phải động thủ âu yếm, chính là nghe Sở Kha thở dốc, cảm thụ được hung hăng va chạm của người phía trên, anh liền không thể tự chế mà cương lên, sau đó, bắn.
Càng mất mặt chính là, chất lỏng mà anh bắn ra, đều dính trên người Sở Kha, anh sờ được, trên người Sở Kha một mãng dính nháp, nhưng không phải mồ hôi, mà là tϊиɧ ɖϊ©h͙, hormone mang theo hơi thở của giống đực.
Thật sự là mất mặt quá đi, Kiều Phi cắn răng, gắt gao nhắm chặt hai mắt lại, trong bóng đêm, anh không có nhìn thấy Sở Kha từ trước đến nay trên mặt luôn không có biểu tình, lại toát ra một nụ cười không không kiêng nể. Tại thời điểm đạt đến cao trào, Sở Kha mới rốt cục tiết ra.
Vẫn là bắn ở trong thân thể.
Kiều Phi chỉ có thể như thế oán giận.
Ngày hôm sau thức dậy, lúc Kiều Phi từ trên giường đứng dậy, nhịn không được nhe răng trợn mắt, đêm hôm qua quá hưng phấn nên không để ý, hiện tại mới thấy di chứng, xương sống thắt lưng thật giống như mới bị xe tải cán qua.
May mắn hôm nay là ngày chủ nhật, không phải đến phòng triển lãm làm việc.
Trong phòng trống không, Sở Kha không biết đã đi nơi nào, Kiều Phi không quản y, cũng lười suy nghĩ, lê thân thể sắp chết đi tẩy rửa, kiếm một chút gì đó ăn lót dạ, sau đó lại bò lên giường ngủ tiếp.
Ngủ thẳng đến hai giờ chiều mới tỉnh lại, tinh thần đã có chút sảng khoái, anh rời giường mặc quần áo, đang lúc muốn xuất môn, đón đầu lại thấy Sở Kha đang rinh một túi trái cây trở về.
“Phải đi ra ngoài?” Sở Kha nhíu nhíu mày, buông túi hoa quả nhìn anh.
“Ân, đi vẽ vật thực.”
Kiều Phi thuận miệng lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn Sở Kha một cái liền dời đi ánh mắt. Nam nhân này, càng ngày càng gợi cảm, chân dài eo thon, dáng người so với người mẫu còn chuẩn hơn, hơn nữa ngũ quan tinh sảo gương mặt lại khá giống con lai, mị lực cao đến kinh người. Tưởng tượng đến đêm qua chính mình bị nam nhân này sáp đến bắn, Kiều Phi liền cảm thấy không còn mặt mũi gặp người, càng thêm không dám nhìn Sở Kha vài lần.
“Khi nào thì trở về?”
“A? Cái gì?” Kiều Phi lắp bắp kinh hãi, bàn tay đang đẩy cửa dừng lại một chút, anh không có nghe lầm đi, Sở Kha thế nhưng đang hỏi anh khi nào thì trở về?
Anh lắc lắc đầu, nhất định là nghe lầm.
“Khi nào thì trở về?” Sở Kha hôm nay tựa hồ rất có kiên nhẫn, cư nhiên lặp lại câu hỏi một lần.
Kiều Phi vẻ mặt dại ra, ngoái ngoái lỗ tai chính mình, không phải đêm qua anh bị làm đến quá mệt mỏi, như thế nào luôn sinh ra ảo giác.
Sở Kha thùy hạ con ngươi, dấu đi nụ cười trong đáy mắt, từ trong bóp lấy ra hai vé vào cổng, nhưng lại để trên bàn của sofa, thản nhiên nói: “Buổi tối tám giờ, có một buổi diễn âm nhạc, tôi có hẹn bạn, anh lái xe đưa tôi đi.”
Còn nghĩ từ trên trời rớt xuống một cái bánh mì loại lớn, kết quả rơi vào đầu mới biết chỉ là cục đá mà thôi, Kiều Phi cố nén ý nghĩ muốn đá Sở Kha một cước, tức giận nói: “Tôi sẽ về trước tám giờ.”
Này là chuyện gì đây, Sở Kha đi hẹn hò, thế nhưng còn bắt anh làm lái xe, nam nhân này thật sự là vô tâm vô phế tới cực điểm rồi, so với trước kia còn ác liệt hơn. Ít nhất trước kia y chưa bao giờ ở trước mặt anh bảo phải đi hẹn hò, càng không có bắt anh phải lái xe đưa y đi.
Trước kia, đều là Kiều Phi nhịn không được đi theo dõi Sở Kha, anh nóng vội không biết có phải Sở Kha đi hẹn hò với tình nhân hay không, về sau biết rồi, lòng anh tràn đầy chua xót. Loại dày vò này anh chịu đủ rồi, mới rốt cục quyết định cùng Sở Kha chia tay.
“Sáu giờ đúng.” Sở Kha gút thời gian, “Tôi còn định đi ăn.”
“Tôi không dám chắc......” Kiều Phi tức giận đến không thèm tốn hơi thừa lời, không hề phản ứng Sở Kha, mở cửa bước ra khỏi nhà, sau đó dùng lực đóng sầm cửa lại.
Quá đáng, thật sự rất quá đáng. Kiều Phi tức giận đến ánh mắt đều đỏ.
Lúc này tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.
“Ai?” Kiều Phi cũng không thèm nhìn xem là ai, trực tiếp ấn nút nghe.
‘ làm gì mà giận đến như vậy? ’ bên ống nghe, truyền đến thanh âm ôn nhu của Lý Mặc Nhiên.
Kiều Phi hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại “Tôi không sao. Mặc Nhiên, có chuyện gì, tôi đang định đi vẽ vật thực đây.”
Lý Mặc Nhiên phát ra tiếng cười khẽ, cũng không hỏi nhiều ‘ nhanh đến nhà gỗ đi, tôi ở chỗ đó chờ cậu. ’
“Rốt cuộc có chuyện gì nha?”
Kiều Phi đi đến ven đường, tả hữu nhìn xem, vừa lúc có một chiếc tắc xi chạy qua, anh vội vàng đưa tay gọi lại.
‘ chuyện tốt, cậu mà không đến, tôi cũng sẽ không chờ cậu. ’ Lý Mặc Nhiên bí mật nói.
“Đến đây đến đây, thật là sợ cậu luôn, còn bắt chước tiểu hài tử thần thần bí bí.” Kiều Phi lên tiếng chế nhạo, tâm tình cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, nói với tài xế địa chỉ, sau đó vui vẻ ngã lưng vào ghế ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Khi tới căn nhà ghỗ, anh mới phát hiện, nơi này cũng không chỉ có một mình Lý Mặc Nhiên, mà là một đám người. Toàn bộ ngồi vây quanh đám cỏ phía trước căn nhà gỗ, yên lặng cùng nhìn về một hướng.
Nơi đó có một cái áo thun bị treo lên giá vẻ, đang có một nam nhân mặc chiếc áo theo nghệ thuật T-shirt cầm bút than đối hồ nước vẽ vật thực.
Cái gì gọi là nghệ thuật T-shirt?
Chính là ở trên mặt một chiếc áo thun, vẽ lên một bức tranh.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên, Kiều Phi đã bị nam nhân mặt áo thun kia hấp dẫn. Bức tranh ở mặt trên áo, không có hình dạng gì riêng biệt, chính là dùng mấy khối lớn màu sắc vẽ cùng một chỗ, nhìn qua khá lộn xộn, chính là nhìn kỹ, lại cảm thấy sắc thái của chúng khi đan vào cùng một chỗ, làm lộ ra một cỗ nhiệt liệt không nói nên lời.
Đột nhiên có người vỗ anh một cái, đem Kiều Phi đang mơ màng chụp tỉnh. Vừa quay đầu, liền thấy Lý Mặc Nhiên không biết khi nào đã tới phía sau anh, thân thủ che miệng anh lại, ý bảo Kiều Phi chớ có lên tiếng.
Kiều Phi hiểu ý, đi theo Lý Mặc Nhiên đến một bên, tại nơi cách nam nhân mặt áo nghệ thuật T-shirt vài chục bước ngồi xuống.
“Tiêu Tang, cậu có biết đi.” Lý Mặc Nhiên nhỏ giọng, chỉ chỉ nam nhân mặt áo thun kia.
Kiều Phi trước mắt sáng ngời, đồng dạng nhỏ giọng, dùng biểu tình không dám tin hỏi: “Người kia là bậc thầy lớn nhất của trường phái ấn tượng thế kỷ 21 đúng không?”
Lý Mặc Nhiên làm cử chỉ đồng ý, ánh mắt Kiều Phi phát ra lại càng sáng ngời, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập.
Thần tượng a, rõ ràng là thần tượng, ngay tại trước mắt anh. Đúng rồi, cái áo thun kia chắc chắn là tác phẩm của Tiêu Tang, tác phẩm của bậc thầy, quả nhiên có công lực.
“Trời ạ, cậu là thế nào mà thỉnh được ông ấy đến......” Kiều Phi kích động địa đè lại ngực mình, anh sợ nếu không đè lại, trái tim sẽ từ chỗ này nhảy ra.
Lý Mặc Nhiên nhún nhún vai, mở ra hai tay, nhẹ giọng nói: “Không phải là tôi mời, mà là bạn tôi mời......” Hắn chỉ chỉ căn nhà gỗ phía sau, ý nói chính là chủ nhân căn nhà này, “Lúc hắn ở nước ngoài gặp được Tiêu Tang, ngẫu nhiên đề cập đến bản thân có một địa phương rất đẹp, Tiêu Tang vừa lúc lại đến đây du lịch, nghỉ ngơi vài ngày, liền mượn hắn căn nhà gỗ này. Tôi cũng là nửa đêm hôm qua mới nhận được thông báo của hắn, sáng nay mới đi đón, vốn nghĩ muốn sớm gọi điện báo cho cậu, thế nhưng gọi thế nào cũng không được. Tôi nói, cậu đêm hôm qua làm gì, ngủ thẳng đến trưa hôm nay cũng không dậy, cũng không mở máy?”
Trên mặt Kiều Phi hiện lên một mãng đỏ hiếm thấy, chột dạ nói: “Không có, ngày hôm qua ở trong này vẽ tranh, cho tới rạng sáng mới trở về, di động cũng không mở.”
Lý Mặc Nhiên hồ nghi nhìn anh một cái, không có hỏi nhiều, chính là vỗ vỗ thắt lưng Kiều Phi, cười nhẹ nói: “Tôi nói, cậu gặp may mắn rồi, buổi sáng khi tôi đưa Tiêu Tang đến đây, ông ấy nhìn thấy bức tranh mới hoàn thành một nửa của cậu, đã tán thưởng nga, còn nói thẳng cậu có vài phần linh khí, chỉ là kỹ thuật vẽ còn thô ráp, thiếu mài giũa.”
“Thật sự?” Kiều Phi cơ hồ nhảy dựng lên, nắm chặt tay của Lý Mặc Nhiên, thần tình hưng phấn làm mặt càng thêm đỏ.
“Tóm lại, lần này là cơ hội, hướng bậc thầy chân chính thỉnh giáo một lần, so với cậu mười năm khổ luyện còn có ít hơn.” Lý Mặc Nhiên vỗ vỗ bả vai của Kiều Phi “Cố lên.”
Kiều Phi nắm chặt quyền, dùng sức gật đầu.
– Hết Chương 5 –