Tình Yêu Cuồng Nhiệt Sau Hôn Nhân

Chương 34

Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Dựa vào kế hoạch đã định trước đó, chấm dứt lần quay phim này, Thẩm Thư Kiệt tự cấp cho chính mình một lần nghỉ phép dài hạn, trong lòng cậu mang theo nghi vấn, muốn chậm rãi tìm ra đáp án.

Vương Bằng tiếp nhận nghệ sĩ mới không còn dẫn dắt cậu nữa, bất quá vẫn là nhắc nhở cậu ở trên weibo, phải nhớ cùng miến tương tác với nhau.

Cậu hiếm khi rảnh rỗi, ở nhà không có việc gì làm liền nghiên cứu kịch bản để tăng thêm diễn kỹ cho bản thân, hoặc là cùng quản gia tỉa cây, cùng dì Vương làm cơm.

Thừa dịp cuối tuần Giang Hạo Phong được nghỉ ngơi, buổi sáng thức dậy liền đem người kéo tới phòng bếp, Giang thiếu gia hai tay ôm trước ngực, dựa vào tủ nhíu mày: “Tôi không làm.”

Thẩm Thư Kiệt tìm ở đâu ra một cái tạp dề mặc lên người y, giúp y thắt nút ở thắt lưng: “Không làm sẽ không biết a.”

Giang thiếu gia cúi đầu nhìn thoáng qua cái tạp dề trên người, lông mày xoắn xuýt lại tới biến dạng: “Đây là tạp dề của dì Vương.”

Thẩm Thư Kiệt nhịn cười, chỉnh lại tạp dề của chính mình cong cong khoé mắt: “Không còn thừa cái nào nữa.” Sau đó lại nghĩ nghĩ: “Dạy anh làm bánh quy nha?”

Giang thiếu gia mặc tạp dề hoa hoè xanh cả mặt: “Tuỳ em.”

Thẩm Thư Kiệt thấy vẻ mặt không cam lòng của y chọt chọt cái mũi y: “Bạn học Giang Hạo Phong, thái độ phải đoan chính một chút, nghiêm túc học tập có biết không?”

Sau đó từ trên tủ lấy xuống nguyên liệu đã chuẩn bị tốt: “Bơ, trứng, đường cát, còn có bột mì, cái này đơn giản lắm, anh trước đập trứng ra tô đi.”

Giang thiếu gia mặt không chút thay đổi mà cầm lấy hai trái trứng đập vào trong tô, sau đó đứng bất động. Thẩm Thư Kiệt kiểm tra một lượt, dùng đũa đem vỏ trứng lấy ra ngoài, bỏ bơ vào: “Cái này phải quấy đều.”

Giang thiếu gia tiếp nhận bơ dùng đũa quấy vài cái, sau đó nhìn chung quanh một cái.

Thẩm Thư Kiệt nghiêng đầu nhìn y: “Anh tìm gì vậy?”

“Máy đánh trứng.”

Thẩm Thư Kiệt chắp tay ra sau mông vẻ mặt giật mình: “Giang thiếu gia thật lợi hại, cư nhiên còn biết máy đánh trứng nha.”

Giang Hạo Phong đem đũa đặt lên trên bàn: “Em coi tôi là thằng ngốc sao?”

“Đưa tôi.”

“Không có ở chỗ em.”

“Vậy em giấu cái gì ở sau mông?”

“Kỳ thật dùng đũa quấy, sẽ ăn ngon hơn.”

“…”

Giang thiếu gia chớp mắt hai cái, còn tin là thật, sau đó cầm lấy chiếc đũa, tiếp tục quấy.

Thẩm Thư Kiệt nhịn cười, nhìn y quấy một hồi lâu, mới lấy máy đánh trứng ở trước mặt y quơ quơ: “Gạt anh đó, kỳ thật hương vị cũng giống nhau cả thôi ha ha ha.”

Đem bột mì cùng trứng có sẵn bơ trộn đều với nhau, lại lấy một hộp đường cát đưa cho Giang Hạo Phong: “Ấn theo khẩu vị của anh mà bỏ vào.”

Giang thiếu gia đối với chuyện này không có khái niệm, phi thường hào phóng mà đổ nguyên hộp vào, Thẩm Thư Kiệt vội vàng ngăn y lại, dùng thìa lấy đường ra: “Anh bỏ nhiều quá rồi, sẽ không có cách nào ăn được mất.”

Giang thiếu gia đuôi lông mày nhếch cao lên: “Tôi cố ý.”

“…”

Xử lý xong bột mì, lại lấy ra thêm hai gói giấy tạo hình, Thẩm Thư Kiệt bỏ vào một ít, đem một cái đưa cho Giang Hạo Phong, đơn giản nói cho y một chút kỹ thuật, sau đó nói: “Chúng ta thi đấu đi, nhìn xem trong vòng mười phút ai làm được nhiều hơn, ai làm tốt hơn thế nào?”

Giang thiếu gia không muốn bị người khác khi dễ như vậy, y vẻ mặt lạnh lùng mà cầm lấy gói tạo hình, nhìn chằm chằm Thẩm Thư Kiệt nghiêm túc nói: “Thầy giáo Thẩm, đều là bắt nạt học sinh của mình như vậy sao?”

Thẩm Thư Kiệt hướng về phía y thè lưỡi tinh nghịch: “Đúng vậy.”

Sau mười phút, bánh quy của Giang thiếu gia rốt cuộc chất thành một đống hình thù cổ quái gì đó, y thẳng lưng nhíu mày, đối với tác phẩm của mình không quá vừa lòng.

Thẩm Thư Kiệt quay đầu nhìn thoáng qua tác phẩm của y, thẳng thừng bình luận: “Xấu quá đi à.”

“…”

“Không bằng đem của em tặng cho anh.” Nói xong cầm lấy khay bánh quy hình trái tim đã làm tốt của mình, hỏi: “Có muốn hay không?”

Giang thiếu gia hai mắt sâu không thấy đáy: “Muốn cái gì.”

“Trái tim a.”

“Tim của ai.”

“Trái tim của em nha.”

Bánh quy chín vàng ở trong lò nướng xoay vòng mười phút, sau một tiếng ‘dinh’ liền mở ra, hương vị ngọt ngào nháy mắt liền lan toả cả phòng bếp, Thẩm Thư Kiệt đem bánh nướng lấy ra đặt trên bàn, cầm một khối uy tới bên miệng Giang thiếu gia: “Nếm thử một chút bánh của mình làm xem.”

Giang thiếu gia nhìn lướt qua, cự tuyệt: “Không ăn cái này.”

“Tự mình làm ra còn ghét bỏ như vậy sao?”

Giang thiếu gia cam chịu.

Thẩm Thư Kiệt thấy y không ăn, vì thế đặt tới miệng miệng nhấm nháp một chút, bộ dạng tuy không tốt, nhưng hương vị lại ngọt ngào bỏ vào miệng liền tan, cậu liếʍ vụn bánh còn sót lại bên ngoài mép, ăn không nói có mà đánh giá: “Vẫn là rất ngọt.”

Giang thiếu gia vẻ mặt không chút thay đổi mà theo dõi đôi môi hồng nhuận mà cậu vừa mới liếʍ qua, hầu kết lăn lộn lên xuống: “Phải không.”

“Anh nếm thử một chút sẽ biết.” Nói xong muốn lấy thêm một cái nữa, tay còn chưa hạ xuống, thân thể đã bị người nọ ôm lên đặt trên bàn.

Giang thiếu gia một tay nâng mặt cậu, dừng lại trước trán cậu, thanh âm mang theo khàn khàn: “Vậy tôi đây nếm thử xem sao.”

Hương vị bánh quy nồng đậm ngập tràn trong hơi thở, nước bọt cũng mang theo vị ngọt, đầu lưỡi giao triền tiến nhập vào khoang miệng của đối phương, như là thật sự nhấm nhấp khối bánh quy vừa mới nuốt xuống kia, Thẩm Thư Kiệt hai chống trên bờ vai y, muốn tìm kiếm hô hấp, nụ hôn sâu này khiến cậu có chút chống đỡ không được.

Cậu nhỏ giọng rêи ɾỉ: “Đây là chỗ của dì Vương.”

Giang thiếu gia đem tạp dề trên người mình cởi xuống ném qua một bên: “Chỗ nào cũng đều là của tôi.” Sau đó từ bên hông nới lỏng tạp dề ra, một đôi bàn tay to khớp xương rõ ràng trộm chui vào trong quần áo cậu, dọc đường đi tới trước ngực cậu tinh tế mà vuốt ve.

Thẩm Thư Kiệt bị

y hôn khiến bên hông cũng nhũn ra, hai tay chỉ có thể chống đỡ nửa người trên, quần áo bị vén tới trên ngực, Giang thiếu gia lúc rời khỏi miệng cậu còn cầm một góc áo đưa tới bên miệng cậu, để cậu ngậm lấy.

Phòng bếp ánh sáng chói mắt, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào trên người hai người, cả người đều phát ra ánh sáng nhu hoà, Giang thiếu gia nhìn đầu v* bị mình vuốt ve vài giây đã sưng đỏ lên, nhẹ nhàng liếʍ một cái, vật nhỏ liền mang theo một tầng nước, ở trong mắt y run rẩy, sau đó thẹn thùng lại lớn mật dựng thẳng lên, y cảm thấy thật đáng yêu, đùa một hồi lâu, mới vươn đầu lưỡi ra đem cả đầu v* ở bên trong khoang miệng liếʍ lộng.

Bên tai mang theo tiếng rêи ɾỉ cầu xin thoả mãn không hề che giấu, y lén lút xấu xa, dùng răng nanh cọ xát nhũ tiêm, lập tức liền nghe thấy tiếng rêи ɾỉ có biến hoá, sau đó bên tai truyền tới kháng nghị: “Giang Hạo Phong… Anh nhẹ một chút…”

Thẩm Thư Kiệt cảm thấy tạp dề trên người mình đã hoàn toàn rơi xuống đất. Ngay sau đó quần bị tuột xuống dưới đầu gối, hai cánh mông dán lên bàn cẩm thạch cảm thụ được một trận mát lạnh, cậu bị lạnh tới toàn thân run rẩy, lắc lư hai cái đem quần trên đùi mình cọ rớt xuống, hai chân hoàn toàn được giải phóng vắt ngang qua hông Giang Hạo Phong: “Phía dưới lạnh…”

Giang thiếu gia lập tức thẳng người ôm lấy cậu, sau đó đem quần áo trên người cậu lót trên mặt bàn, lại đem người đặt lên, Thẩm Thư Kiệt toàn thân trần trụi một chân bám lấy thắt lưng y cọ cọ vài cái, sau đó liếʍ khoé môi, cười hỏi: “Có phải rất ngọt hay không?”

Giang thiếu gia đưa tay đặt trên dương v*t hơi ngẩng đầu của cậu vuốt ve: “Không biết.”

“Vậy lại nếm thử một chút xem?” Nói xong chủ động hôn trụ lấy môi y, ôm lấy đầu lưỡi đối phương.

Khoang miệng bị tuỳ ý quấy rối, dương v*t được ôn nhu vuốt ve, kɧoáı ©ảʍ từng đợt len lỏi trong thân thể, cậu muốn người nọ động tác trên tay nhanh hơn một chút, nhưng vô luận là có cầu xin thế nào, Giang thiếu gia trước sau vẫn là không nhanh không chậm.

Cậu bị cọ tới khó chịu, chỉ có thể lắc lư ở hông y vài cái: “Giang Hạo Phong… Xin anh đó…”

Giang thiếu gia thấy đôi mắt cậu bị đùa giỡn tới đỏ lên, tâm tình không tệ mà hôn khoé miệng cậu sau đó đầu lưỡi một đường hạ xuống, cuối cùng dừng ở trên bụng cậu tinh tế liếʍ lộng, Thẩm Thư Kiệt cảm giác được đầu lưỡi của y đang di chuyển xuống nữa, vừa định ngăn lại, đỉnh đầu hồng nhạt còn chảy cả chất lỏng trong suốt đã bị một địa phương mềm mại ướŧ áŧ gắt gao bao chặt lấy.

Cậu khϊếp sợ muốn lui về sau trốn tránh, nhưng mà người nọ gắt gao kiềm trụ mông của cậu, làm cho cậu không thể động đậy được: “Giang Hạo Phong… Không cần… A…” Cậu bị liếʍ khiến tay chân đều bị nhũn ra không thể giãy dụa: “Bẩn… Không cần.”

Giang thiếu gia làm như không nghe thấy khẩn cầu của cậu, đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ lổ nhỏ ở phía trên, bắt đầu tìm chỗ mẫn cảm, từ bên tai truyền tới tiếng rêи ɾỉ biến hoá, dần dần biến điệu hẳn lên, sau đó hành thân cũng chảy ra chất lỏng trong suốt, lại từ đỉnh đầu trượt xuống hai túi nhỏ phía dưới, đỉnh đầu hồng nhạt của dương v*t chưa bao giờ cảm thụ qua loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như vậy, toàn thân cậu đều buộc chặt, bàn tay to vừa mới rời đi lại dán lên mặt trên, đầu lưỡi cũng không buông tha hai túi cầu nhỏ mà càn quấy, đỉnh đầu không ngừng phun ra chất lỏng, ngay sau đó tốc độ bỗng nhiên lại tăng nhanh hơn, đầu lưỡi thô ráp liếʍ láp hút lấy cái lỗ nhỏ phía trên.

Thẩm Thư Kiệt có chút chịu không nổi, hai tay cậu chen vào giữa Giang thiếu gia, liên tục cầu xin:

“Chậm một chút, xin anh mà Giang Hạo Phong chậm một chút a…”

“Muốn… Muốn bắn… Giang Hạo Phong… Anh, anh trước…”

“Anh trước buông ra… A…” Lời còn chưa nói xong, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm đã bắn đầy miệng Giang thiếu gia, Giang Hạo Phong cọ cọ trán cậu, khàn khàn nói: “Thầy giáo Thẩm quả nhiên rất ngọt.”

Thẩm Thư Kiệt vừa mới bắn xong cả thân thể đều mềm oặt vô lực, hai mắt cậu đỏ ngầu ngập nước, thấy bên miệng Giang thiếu gia còn dính một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, thật cẩn thận mà vươn đầu lưỡi ra liếʍ, sau đó dụi vào gáy y làm ổ, kéo dài thanh âm: “Giang Hạo Phong, hương vị của anh có giống như vậy không?”

Giang thiếu gia hạ thể trướng đau, cứng ngắc nói: “Không biết.” Vừa dứt lời, liền cảm giác có người dán tới bên tai y thổi khí nóng, lén lút nói: “Vậy lần sau cho em nếm thử môt chút, có được không?”

Giang thiếu gia không trả lời cậu vấn đề này, trực tiếp cởi bỏ trói buộc, mở ra hậu huyệt phía sau giữa hai chân cậu, rất nhanh tiến vào thao lộng.

Mãi cho đến buổi chiều hai giờ hai người mới từ phòng bếp đi ra, Giang thiếu gia ôm người đi lên lầu, Thẩm Thư Kiệt ở trong lòng y lo lắng phòng bếp còn đang hỗn độn một đống: “Về sau dì Vương làm thế nào có thể ở đó làm cơm nữa đây a.”

“Để cho bà ấy đổi phòng bếp khác.”

“A?”

Giang thiếu gia nghiêm trang nhìn thẳng về phía trước: phòng bếp này dùng để làm em là được rồi.