Tiểu Lão Bản

Chương 44: Giai Viên

Liên hệ xong đội ngũ trang hoàng, việc sửa chữa cửa tiệm bắt đầu khí thế ngất trời hành động, Đường Học Cẩn thỉnh thoảng sẽ tới xem, nhưng đại bộ phận thời gian cậu vẫn chôn mình trong nhà nghiêm túc ôn tập cho việc học sắp nghênh đón ở học kỳ mới, còn có huấn luyện các nhân viên vừa thuê, ngày cứ thế lần lượt trôi qua, đảo mắt, đã tới giữa tháng tám.

Giữa tháng tám, cổ phiếu Đường Học Cẩn mua ăn may từ điểm chót biến thành điểm đỉnh, thế tăng cực nhanh quả thật dọa rớt mắt kính của các cổ dân và chuyên gia tài chính, bọn họ nhìn cảnh này, đều có một suy nghĩ —— đây là kỳ tích phải không, nếu không thì chỉ có thể là bị người khống chế.

Nhưng không quản là tình huống nào, cổ phiếu ấy đã thành hắc mã trổ hết tài năng ở thị trường chứng khoán là sự thật không thể tranh.

Bất quá chúng không phải trọng điểm cần Đường Học Cẩn quan tâm, cậu chỉ biết, cổ phiếu mười nghìn đồng cậu mua vào hiện tại đã tăng tới ba bốn trăm nghìn, xem như kiếm đầy chậu.

Ở khi xác định được thời gian, Đường Học Cẩn quả đoán nhờ Lục Quân Thần bán tháo cổ phiếu, cách làm này khiến Lục Quân Thần ngạc nhiên nhìn một hồi, bất quá Đường Học Cẩn không hề hoang mang giải thích: "Thị trường chứng khoán có phiêu lưu, thấy tốt rồi thu là được, gần bốn trăm nghìn này, với em mà nói đã là đủ."

Lục Quân Thần rất thích sự hào hiệp ấy của Đường Học Cẩn, anh trực tiếp ôm khuôn mặt của cậu hôn một cái chóc, rồi cười ha hả đi giúp cậu bán cổ phiếu.

Ba trăm mấy gần bốn trăm nghìn đồng chuyển vào tài khoản, Đường Học Cẩn cầm sổ tiết kiệm cười hớn hở, thế nên không cự tuyệt Lục Quân Thần hôn mình, mắt cậu cười híp lại, cực kỳ trẻ con, đáng yêu không thôi.

Đường Học Cẩn như vậy khiến Lục Quân Thần nhìn bắt thèm tâm cũng bắt thèm, lòng ngứa ngáy như bị trăm nghìn con mèo dùng móng vuốt gãi a gãi, làm ánh mắt nhìn Đường Học Cẩn của anh ngày một nóng cháy, dục-vọng nhỏ vụn bên trong đôi mắt đen kịt đã không ngừng cuộn trào.

Đại khái là bị nhìn lom lom, Đường Học Cẩn cuối cùng hồi hồn từ sự vui sướиɠ, ánh mắt trong suốt nhìn lại Lục Quân Thần, để rồi bị nóng cháy và thâm tình ở đáy mắt đối phương dọa hãi, trái tim đập mạnh không theo quy luật, vội vã cúi đầu, né tránh ánh mắt đó.

"Em, em về phòng trước." Còn ở đây nữa, Đường Học Cẩn cũng phải hoài nghi trái tim mình sẽ hỏng mất, thế nên cậu vội vã đứng dậy, lướt qua Lục Quân Thần tính chạy về phòng.

Chỉ là, khi đi ngang qua người nào đó, cánh tay của cậu bị bắt lấy, có chút hoảng hốt muốn hất ra, bàn tay nắm lấy cậu thon dài hữu lực, căn bản tránh không thoát... Đường Học Cẩn không hiểu, Lục Quân Thần thoạt nhìn rõ ràng là quý công tử ôn nhuận vóc người cũng không cường tráng bao nhiêu, vì sao sức lực lại lớn đến vậy.

Thở dài, cậu vô lực xoay người nhìn Lục Quân Thần, cậu cảm thấy là lúc phải nói rõ, quan hệ mập mờ ấp úng như vậy, thật là đủ rồi.

Nghĩ đến đây, Đường Học Cẩn ép mình lãnh tĩnh, ngẩng đầu đối mặt với Lục Quân Thần.

"Anh Lục, em không phải đồng tính luyến." Trực tiếp nhảy vào chủ đề, cậu cứ thế, bình tĩnh mở miệng, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt có chút không dám nhìn đối phương, cậu sợ sẽ thấy đối phương lộ ra vẻ thương tâm.

"Tiểu Cẩn, em có ghét anh không?" Lục Quân Thần nghe được lời Đường Học Cẩn, không lộ ra vẻ thất vọng hoặc ánh mắt thương tâm như trong dự đoán, trái lại từng bước ép sát, ép Đường Học Cẩn thẳng đến bên tường, "Em có cảm thấy buồn nôn khi anh hôn em vuốt ve em ôm em không?"

Nhìn đôi mắt trợn tròn như thỏ của Đường Học Cẩn, Lục Quân Thần không dừng lại, trái lại tiếp tục nói: "Tiểu Cẩn, em nói cho anh biết, thế này em có ghét không?" Nói xong, anh chống một tay vào bức tường sau lưng Đường Học Cẩn, cúi đầu, chuẩn xác hôn lên đôi môi gần trong gang tấc, môi của Đường Học Cẩn.

Lần này, Lục Quân Thần không đơn giản là chạm vào, mà là mang theo sự nóng bỏng, mang theo cảm tình vỡ đê, hôn ngấu nghiến đôi môi ấy.

Gặm, cắn, mυ'ŧ, liếʍ, Đường Học Cẩn đã hoàn toàn ngây người, mắt cậu trợn to, hoàn toàn quên phản kháng, cứ thế ngẩn ngơ đứng, bị Lục Quân Thần nửa ôm vào lòng, tùy ý đối phương hôn mình, thậm chí lưỡi cũng đã len vào miệng ——

"..."

Hồi lâu sau, Lục Quân Thần buông Đường Học Cẩn ra, nhìn đôi môi bị mình hôn đến sưng đỏ của cậu bé trong lòng, nâng tay sờ gò má cậu, "Sao hả? Có thấy ghê tởm, buồn nôn không?"

Lắc đầu, Đường Học Cẩn xác thực không thấy buồn nôn, theo lý mà nói, nếu thật không thể nhận, vậy đối với hôn môi, đặc biệt là loại hôn lưỡi trao đổi nước bọt này cậu hẳn phải thấy không thể chịu được mới đúng, nhưng tình huống hiện tại là, không có, không có cảm giác gì, tất cả đều bình thường.

Nhìn Đường Học Cẩn trợn tròn mắt ngẩn ra, Lục Quân Thần dùng mũi mình cọ vào má đối phương, tận lực đè thấp giọng khiến nó lấp đầy mê hoặc gợi cảm, "Ừm? Tiểu Cẩn, kỳ thực, em không ghét phải không." Tuy là câu hỏi, nhưng giọng nói đã khẳng định.

Đường Học Cẩn ngây ngẩn hồi lâu, cuối cùng mới triệt để thanh tỉnh phát hiện mình bị đối phương hôn, sau đó cả người cậu bắt đầu khó chịu.

Cậu nghiêng đầu, giọng bé xíu, như là lẩm bẩm nói: "Nhưng, em rõ ràng không phải..." Nửa câu sau cậu không nói ra, vì cậu nhìn thấy ánh mắt ôn nhu quyến luyến và khóe miệng kéo ra độ cong của Lục Quân Thần.

"Tiểu Cẩn, anh biết, em có thích anh." Lục Quân Thần cọ vào mũi Đường Học Cẩn, rất khẳng định nói, "Hoặc là, em có thể ngẫm lại, đổi anh thành một người nam khác hôn em như vừa nãy, em sẽ có cảm giác gì."

Đường Học Cẩn nghe lời, ngoan ngoãn bỏ Vạn Bác vào chỗ Lục Quân Thần, trong nháy mắt da gà toàn thân, lông tơ trên gáy của cậu dựng cả lên, cậu lộ ra vẻ buồn nôn ghê tởm, thành công khiến tâm tình của Lục Quân Thần từ đầu đến đuôi vẫn luôn quan sát cậu vui sướиɠ không thôi.

"Đúng không, em xem, em có thích anh, em chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi." Ôm cậu bé trong lòng, cằm Lục Quân Thần cọ vào đỉnh đầu đối phương, thỏa mãn thở dài: "Ở bên anh đi, Tiểu Cẩn, anh sẽ nâng niu em trong lòng bàn tay cả đời, để em vô ưu vô lự, chỉ cần là anh có, anh có thể cho em cả."

Đường Học Cẩn nghe bên tai truyền tới cái giọng mềm mại ôn hòa, mấy lời tâm tình liên miên ấy, tuy nhìn như rất buồn nôn, nhưng cậu phát hiện, kỳ thực trong lòng cậu, đã dấy lên một sự ngọt ngào, mà không phải bất cứ cảm nhận nào khác —— ra vẻ, rất không tồi.

Chớp mắt, Đường Học Cẩn nghe một hồi, chậm rãi mềm người ra dựa vào lòng Lục Quân Thần, cái ôm của đối phương rất rộng rãi, cũng rất ấm áp, cậu như là một chiếc thuyền nhỏ nhiều năm không tìm thấy cảng cuối cùng đã tìm được một nơi có thể che mưa chắn gió, hai tay siết chặt áo sơ-mi của Lục Quân Thần, Đường Học Cẩn biết, mình đã rơi vào.

Đồng tính luyến sao?

—— vậy thì thế nào, ôn nhu Lục Quân Thần dành cho cậu, cậu cảm nhận được.

Phát tính trẻ con cọ vào lòng anh, Đường Học Cẩn tuy không nói, nhưng phản ứng của cậu, đã hoàn toàn tỏ rõ.

—— đây là đáp ứng.

Lục Quân Thần hiểu được ý Đường Học Cẩn, nếu nói không vui vẻ không kích động hoàn toàn là giả. Anh biết cậu bé của anh xấu hổ, duỗi tay ôm chặt lấy người trong lòng, như là ôm cả thế giới, thần thái anh thỏa mãn.

Nói thế nào đây, thích Đường Học Cẩn kỳ thật Lục Quân Thần cũng thấy có chút không thể tin được, nhưng sự thật là vậy đấy, chậm rãi, mỗi khi nhìn đối phương tỏa sáng, nhìn đối phương cười rạng rỡ, nhìn đối phương cố gắng kiên cường không bị khó khăn đẩy ngã, tâm tính ấy, cố gắng và chí tiến thủ vượt qua đồng trang lứa ấy, khiến anh cảm thấy, dường như không phải không thể tin được.

Vì, một cậu bé như vậy, ai mà không thích chứ, về phần tuổi tác cái gì, để nó đi gặp quỷ đi!

...

Hai người đã nói rõ tâm ý trải qua những ngày quả thật ngọt như đường mật, ổ chăn vốn dĩ riêng cho mỗi người trong phòng Đường Học Cẩn giờ bị một người khác chen vào, mỗi đêm, cậu bị đối phương ôm lấy từ phía sau, mang đến ấm áp và cảm giác an toàn vô tận.

Hai người không ai tỏ ý muốn tiến thêm một bước, Đường Học Cẩn là vì xấu hổ và không thích ứng, mà Lục Quân Thần là vì hiểu rõ cậu bé, lại nói Đường Học Cẩn hiện tại mới mười sáu, bản thân cậu chưa thành niên, chuyện này gấp không được, cứ từ từ, mà còn, anh đã thành công chộp người vào tay, còn sợ không mần được gì sao?

Ôm suy nghĩ ấy, Lục Quân Thần mỗi ngày rời giường chỉ là cho Đường Học Cẩn một nụ hôn buổi sáng, trưa về nhà hôn thêm một cái, tối trước khi ngủ lại làm một nụ hôn ngủ ngon, một ngày ba bữa, luôn gọi Đường Học Cẩn 囧囧 nhưng trong lòng lại đặc biệt ngọt ngào.

Thỉnh thoảng Lục Quân Thần không nhịn được, sẽ ở khi Đường Học Cẩn ngủ say, trộm chạy vào phòng tắm phát-tiết một chút, sau đó lại về giường ôm cậu bé ngủ tiếp.

Đối với Lục Quân Thần, ngày như vậy thống khổ mà ngọt ngào.

Trong nháy mắt, một tuần đã trôi qua, đội ngũ trang hoàng gửi tin tới, báo là cửa tiệm đã được làm xong.

Đường Học Cẩn vừa nghe tin này, kích động kéo Lục Quân Thần chạy tới tiệm, Lục Quân Thần thấy cậu bé hưng phấn như vậy, cũng tùy ý đối phương.

Cửa tiệm được trang hoàng lại, có sự khác biệt rõ ràng so với các tiệm khác trên cùng con đường, biển tiệm cực kỳ bắt mắt, cửa chính màu nâu mộc mạc, lầu một có quầy thu ngân còn có nhà bếp sạch sẽ ngăn nắp, cửa bếp vẫn là kính thủy tinh lớn, khách hàng từ bên ngoài, có thể thấy hiện trường nấu nướng bên trong.

Lầu một được sắp xếp rất lạ, giữa cửa chính, Đường Học Cẩn riêng nhờ công nhân đào ra một cái hồ vừa phải, bên trên để một hòn non bộ chế tác riêng như là lâm viên, nước từ đó chảy xuống không ngừng nhỏ vào hồ, tạo thành hệ thống tuần hoàn, cái hồ như chết cũng vì vậy mà sống dậy.

Bàn ghế trái lại sắp xếp theo phong cách hiện đại, thoạt nhìn đơn giản mà đại khí, đồng thời trên mỗi cái bàn đều để một cái bình trong suốt, dùng để cắm hoa tươi.

Về phần lầu hai, là làm phòng, mỗi phòng tách riêng, hành lang càng là tri kỷ bày rất nhiều thực vật màu xanh, thoạt nhìn sinh cơ dạt dào.

Theo Đường Học Cẩn đi xem một vòng, phản ứng đầu tiên của Lục Quân Thần là, thiết kế không tồi, thuận tay xoa đầu cậu bé đứng bên cạnh, cảm nhận mái tóc mềm mại ấy dán vào lòng bàn tay, một bàn tay khác giơ lên ngón cái, ca ngợi nói: "Tiểu Cẩn, em giỏi thật đấy."

Đường Học Cẩn hắc hắc bật cười, cậu cũng không ngờ, mấy lời ban đầu cậu chỉ đơn giản nói với đội ngũ trang hoàng, bọn họ lại có thể làm ra hiệu quả vượt ngoài dự liệu, thật là... quá giỏi!

Nhìn quanh một hồi, Lục Quân Thần nói: "Để nó thông gió mấy ngày bay bớt mùi là có thể khai trương, sao hả, em đã nghĩ ra tên chưa?"

Đường Học Cẩn vẫn chưa nghĩ ra, lập tức quay đầu nhìn Lục Quân Thần, cười hì hì với đối phương, mắt sáng ánh sao, "Anh thấy thế nào?"

Sờ cằm mình, Lục Quân Thần cười, "Đây là nhà hàng của Tiểu Cẩn mà, sao lại bảo anh nghĩ chứ."

"Hừ..." Đường Học Cẩn nghe được lời này, phồng má, nhíu mày, "Không bằng, gọi "Giai Viên" đi, đơn giản lại dễ nhớ, ngụ ý là gia đình."

Trái tim Lục Quân Thần tê rần, anh biết cậu bé của anh kỳ thực rất khát vọng thân tình, "Vậy thì gọi "Giai Viên", cái tên này rất hay."

Đường Học Cẩn ngẩng đầu nhếch miệng bật cười với Lục Quân Thần.