Tiểu Lão Bản

Chương 6: Một phần tâm ý

Ngày thứ hai, Đường Học Cẩn sớm bò dậy, vệ sinh cá nhân xong, không có bất cứ lời chào gì với Triệu Lệ và Đường Quốc Hoa, chỉ mang theo sách vở và một bộ quần áo sạch để thay giặt đã rời đi, cậu thậm chí không lấy của họ một mao tiền, ngoại trừ một đồng trường học thưởng cho còn thừa lại.

Độc thân một mình, Đường Học Cẩn vào lúc sáng tinh mơ tới cửa nhà Lưu Minh Lượng, ngẩng đầu lên nhìn vật kiến trúc độc lập duy nhất trong thôn trước mắt, hãy còn phát ngốc.

Đầu cậu còn quấn băng gạc, quần áo mặc cũng không quá vừa người, rộng thùng thình khiến thân thể vốn đã đơn bạc gầy yếu càng tăng thêm vài phần.

Đường Học Cẩn cảm thấy, mình hiện tại, nếu có thêm cơn gió nào thổi qua chẳng hạn, quả thật có thể hợp cảnh mà cos cải thìa.

—— cải thìa a, địa lý hoàng a, ba hai tuổi a, không có mẹ nha...

Đường Học Cẩn ôm khóe miệng nhẹ nhàng cười, cậu cũng không phải là không cha không mẹ sao?

Mấy lời bao hàm ác ý hôm qua của Triệu Lệ không ngừng văng vẳng trong đầu, nó khiến cậu cuối cùng hiểu rõ, vì sao cậu và Đường Học Quân đều là con của bọn họ, lại phải nhận đãi ngộ không công bằng như vậy... Mà giờ, có gì xoắn xít chứ, bởi không phải thân sinh, nên tự nhiên đối xử tùy ý mà thôi.

Chỉ là, câu "con của một gã tội phạm gϊếŧ người" vô cùng chói tai ấy khiến Đường Học Cẩn trằn trọc cả đêm, lại không có bất cứ manh mối gì, cậu không biết nó là thật hay giả, bất quá cho dù là thật, cậu cũng không cảm thấy thân thế ấy bi ai cỡ nào, ngược lại, sau khi hồi hồn, cậu bắt đầu may mắn và vui vẻ khi biết tin mình không phải con của vợ chồng Triệu Lệ và Đường Quốc Hoa.

—— không có gông xiềng gọi là "thân tình", cậu có thể sống càng tự do.

Một mình chìm đắm trong suy nghĩ Đường Học Cẩn không phát hiện, cậu đã đứng gần một giờ trước cửa nhà bí thư Lưu, mãi đến khi Lưu Minh Lượng mở cửa, thấy cậu rồi gọi một tiếng, cậu mới hồi hồn.

Nâng mắt, Đường Học Cẩn nhìn Lưu Minh Lượng, rất lễ phép gọi một tiếng chú Lưu, thẹn thùng cười cười.

Lưu Minh Lượng nhìn cậu bé trước mặt, mắt sắc thấy vai áo Đường Học Cẩn hơi ẩm, khựng lại, lập tức đoán được cậu hẳn là đã đứng đây trong thời gian dài, nhớ tới giờ mình mở cửa còn không đến tám giờ, bèn vội vã gọi người vào, dặn vợ mình chuẩn bị thêm một phần ăn sáng.

"Tiểu Cẩn sao lại tới sớm vậy?"

"Tại cháu nghĩ tới có thể kiếm tiền dành đủ học phí, nên tối qua hưng phấn quá mà không ngủ được." Đáy mắt Đường Học Cẩn xác thực có hai vết quầng thâm, bị sắc mặt tái nhợt làm nền, càng lộ ra vẻ tiều tụy.

Vợ Lưu Minh Lượng nhìn Đường Học Cẩn, trực tiếp nhét bát cháo vừa múc trong tay vào tay cậu, đau lòng nói: "Thằng bé này, tới đây ăn nhiều chút, xem cháu gầy cỡ nào, có phải chưa ăn cơm không?"

Ôm bát, khóe mắt Đường Học Cẩn hơi ướt, ấm áp chưa từng cảm nhận được khiến cậu thấy lòng mình dào dạt, cho dù cháo trong tay còn chưa vào miệng, cậu đã có thể cảm giác được, phần tâm ý ấy.

Hít mũi, Đường Học Cẩn cúi đầu, nhỏ giọng cảm ơn vợ Lưu Minh Lượng, "Cháu cảm ơn, dì."

"Ơ kìa, cứ ăn đi cứ ăn đi, nếu không lạnh rồi ăn sẽ không tốt cho dạ dày." Không quá để ý xua tay, bà Lưu xoay người tiếp tục làm việc.

Đường Học Cẩn cầm thìa uống từng muỗng cháo, phảng phất đây không phải bát cháo trắng bình thường mà là một phần ăn sáng cực kỳ cao cấp.

Chờ đến khi Đường Học Cẩn ăn xong bát cháo trắng, Lưu Minh Lượng mới mở miệng, ông lạch cạch đốt điếu thuốc, bắt đầu hút, "Tiểu Cẩn nè, tuy người bạn ở trấn trên của chú đồng ý để cháu tới giúp, nhưng cậu ấy cũng nói rồi, nếu như cháu gây chuyện, cậu ấy sẽ không nể mặt chú."

Đường Học Cẩn nghe xong lời này, ngồi nghiêm chỉnh, lưng ép thẳng, cậu mở to đôi mắt chân thành trong suốt nhìn Lưu Minh Lượng, nói: "Chú Lưu, cháu nhất định sẽ cố gắng làm việc, nghe lời bạn chú, không để chú khó xử."

Nghe được lời Đường Học Cẩn, Lưu Minh Lượng gật đầu, "Ừ, Tiểu Cẩn là một đứa bé ngoan, chú tin cháu."

Đường Học Cẩn thẹn thùng cười, nâng tay thói quen muốn sờ đầu, lại phát hiện trên đầu còn quấn băng gạc, thế là đành phải để xuống, đổi thành không quá quen sờ mũi, nhỏ giọng cảm ơn, "Cảm ơn chú, chú Lưu."

"Cháu đã gọi một tiếng chú, chú bất quá là giúp cháu chút việc nhỏ thì có gì đâu." Lưu Minh Lượng không quá để ý xua tay, bỗng nhiên nghĩ tới gì, hỏi: "Cháu ở đó là tính làm việc đến lúc khai giảng à, vậy có ổn không?"

"Dạ được mà." Đường Học Cẩn gật đầu, "Chú Lưu, chúng ta chừng nào thì đi ạ?"

"Sao vậy, gấp thế à?" Lưu Minh Lượng rít một hơi thuốc, cười ha hả nhìn cậu bé, "Lát nữa đi, bây giờ còn hơi sớm."

"Xin lỗi... Cháu hình như tới sớm quá, quấy rầy chú Lưu." Đường Học Cẩn xấu hổ cúi đầu, e dè nói.

"Ha ha, không có gì, cũng không sớm lắm." Lưu Minh Lượng lắc đầu, kế đứng dậy, nói với Đường Học Cẩn: "Tiểu Cẩn, cháu ở đây chờ chú một lát, chú lên lầu lấy đồ, sau đó chúng ta đi."

Đường Học Cẩn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, không nhúc nhích, dúi mắt vào giày mình.

...

Lưu Minh Lượng lái xe máy, Đường Học Cẩn ngồi ở yên sau, nhìn ngôi làng cách càng ngày càng xa, khóe miệng không ngừng giơ lên, đôi mắt cong thành trăng non.

Giờ này khắc này, đáy lòng Đường Học Cẩn lấp đầy hưng phấn và kích động, chỉ cần rời khỏi cái làng này, ý nghĩa cậu đã cách vợ chồng Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ một khoảng cách nhất định, mà còn hôm qua bọn họ xé rách mặt nhau, nếu không có vấn đề gì tạm thời cậu hẳn là sẽ không nhìn thấy bọn họ.

Vì thế, tay cậu siết chặt lại buông ra, lặp lại nhiều lần, mới khiến xúc cảm của mình ổn định lại. Cậu phải tính toán thật cẩn thận, ở thời kì này, cậu có thể lợi dụng ký ức đời trước làm được gì.

Từ làng đến trấn trên, đại khái cần một giờ, thị trấn của năm 94 còn vây trong trạng thái lạc hậu, nhưng so với làng của bọn họ, đã là phồn hoa.

Lưu Minh Lượng trực tiếp dẫn Đường Học Cẩn tới tiệm quần áo của bạn mình, giới thiệu cho đối phương. Bạn Lưu Minh Lượng tên là Tư Vân, bất quá hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, là người rất khôi hài và dẻo miệng, Đường Học Cẩn khi mới gặp còn có chút câu nệ, nhưng hàn huyên một hồi với Tư Vân, cậu phát hiện người này quả thật rất cởi mở, nhưng không phải cái kiểu khiến người phát ghét, thế nên Đường Học Cẩn tỏ vẻ cực kỳ thoả mãn khi có một ông chủ như vậy.

Lưu Minh Lượng thấy Đường Học Cẩn nói chuyện hợp ý với Tư Vân, bèn đơn giản dặn dò mấy câu, không hề ngoài ý muốn là nhớ nghe lời nhớ chăm chỉ vân vân, lại ở khi sắp đi nhét hai mươi đồng cho cậu, Đường Học Cẩn không già mồm cãi láo, cậu nhận, tình huống hiện tại của mình cậu rất rõ, dù chỉ là hai mươi đồng không nhiều không ít, đối với cậu cũng là một khoản phí dụng cực kỳ quan trọng, nhưng cậu ghi nhớ ân tình này, chờ tương lai có cơ hội, cậu nhất định gấp mười gấp trăm lần đáp trả.

Lưu Minh Lượng dặn dò Đường Học Cẩn xong, lại trêu chọc mấy câu với ông bạn, rồi rời đi.

Tiễn bạn mình đi rồi, Tư Vân xoay người lại, vỗ vai Đường Học Cẩn, bắt đầu nói rõ công việc.

Tư Vân bình thường không trấn trên, sở dĩ mở tiệm quần áo tại đây kỳ thực là vì cãi nhau với người nhà, thế là giận lên vì chứng minh thực lực mới mở một cái tiệm ở thị trấn bé xíu này.

Nhưng tiệm mở xong rồi anh bắt đầu phiền, anh không thể ở mãi đây được, thế nên muốn tìm người trông tiệm giúp, đúng lúc này bạn anh Lưu Minh Lượng tìm tới cửa, xem như là bán nhân tình cho bạn bè, Tư Vân đồng ý thuê Đường Học Cẩn đối phương đề cử.

Bất quá gặp người rồi, Tư Vân thấy rất thoả mãn.

Cậu bé trước mặt tuy nhìn gầy yếu tái nhợt, đôi mắt lại rực rỡ linh động, đồng thời trong suốt thấy đáy, băng gạc trên đầu chướng mắt tí, nhưng không ảnh hưởng đến khuôn mặt thanh tú mười phần với phù hợp mắt duyên của anh.

"Những điều anh vừa nói em đã nghe rõ cả chưa?" Tư Vân tự rót cho mình một ly nước, uống một ngụm lớn rồi cười hì hì nhìn Đường Học Cẩn, hỏi.

"Dạ, em nghe rõ rồi." Đường Học Cẩn ngoan ngoãn gật đầu, cái vẻ nhu thuận khiến người thích cực.

"Vậy thì tốt, kể từ hôm nay anh giao tiệm cho em, mỗi tuần anh sẽ tới kiểm tra, lúc ấy em giao doanh thu trong tuần cho anh." Gập ngón trỏ lại gõ mặt bàn, Tư Vân cười nói: "Tiên binh hậu lễ, từ tục tĩu anh nói trước, nếu em làm chuyện gì mờ ám bị anh phát hiện, anh sẽ không nể mặt Lưu Minh Lượng, tuyệt đối tống cổ em đi."

Đường Học Cẩn gật đầu, "Em biết rồi, em sẽ không làm những chuyện anh nghĩ đâu."

Tư Vân khá kinh ngạc, cậu bé trước mắt thành thục đến có chút không giống một cậu bé 13 tuổi, ngược lại như một người trưởng thành đã trải qua rất nhiều mưa gió, thầm buồn cười, anh nhớ tới chuyện bạn mình nói, chỉ có thể thở dài.

Quả nhiên, hoàn cảnh bức người trưởng thành, sống trong gia đình như vậy, không ép mình lớn lên cũng không được.

"Chỉ mong như em nói, anh hy vọng em là một đứa trẻ thành thật." Tư Vân chống nửa má, híp mắt chậm rãi nói.

Đường Học Cẩn toét miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, "Vậy, sự thật em đã nói, hãy để cho thời gian chứng minh đi."

Tư Vân nhún vai, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Đường Học Cẩn, thản nhiên đáp: "Anh mỏi mắt chờ mong."