Tiểu Lão Bản

Chương 5: Chân tướng?

Bịa đặt? A, Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ rốt cuộc là bằng vào cái gì ở trước mặt cậu cảm thấy lời nói dối của bọn họ là thật chứ? Buồn cười chết đi được, thật cho rằng cậu vẫn là Đường Học Cẩn ngu ngốc bị khi dễ cũng chỉ có thể nén giận mong chờ thân tình sao?

Đường Học Cẩn chỉ cảm thấy mỗi một tế bào trên người đều kêu gào phản kháng, mỗi một lỗ chân lông đều phun trào cơn giận không thể khống chế! Bằng vào cái gì! Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ bằng vào cái gì đối xử với cậu như vậy, nếu không thích cậu, không muốn thấy cậu, vậy sinh cậu ra để làm chi, lẽ nào ăn no rững mỡ không chuyện gì làm?

Ngồi trên giường, đôi tay Đường Học Cẩn để bên người siết chặt thành nắm, móng tay bị cắt gọn gàng sạch sẽ trực tiếp bấm vào lòng bàn tay, có thể thấy rõ giờ này khắc này, cậu đã dùng bao nhiêu sức, cái đầu rủ xuống giấu đi hận và giận sắp tràn ra ở đáy mắt.

Không rên một tiếng, Đường Học Cẩn hãy còn chìm đắm trong thế giới của mình, không để ý tới Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ đứng trước mặt cậu, treo danh hiệu "cha mẹ" cậu.

Đường Quốc Hoa không nghĩ tới lời mình nói chỉ như cái rắm, không thể dấy lên tí sóng gợn gì, tính tình vốn đã nóng nảy của gã càng không thể át. Bất quá ở trước khi nổi giận, gã cẩn thận nhìn thằng con trai ngày xưa gã nói gì nghe nấy, đánh không dám đỡ mắng không dám cãi này, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rất không khoa học, lẽ nào thật là bị bảo bối Học Quân nhà gã đập ra tiểu quỷ nào đó quấn lên?

Không biết vì sao nổi da gà cả người, Đường Quốc Hoa lắc đầu ném mấy cái suy nghĩ vớ vẩn này tới chân trời, gã hầm hầm nhìn Đường Học Cẩn, đôi mắt ánh đỏ, buột miệng mắng to, "Sao hả, giờ có bí thư Lưu làm chỗ dựa, gan cũng lớn rồi, cả lời cha mẹ nói đều có thể không để ý tới phải không? Mày không ngẫm lại là ai nuôi mày lớn, quả thật là đồ vô ơn!"

Đường Học Quân ngẩng đầu nhìn lão già nổi điên trước mắt, cái thân mập mạp ục ục cọ tới sau Triệu Lệ, chỉ lộ ra đôi mắt láo liên nhìn cảnh tượng trước mắt.

Triệu Lệ không lên tiếng, mụ thờ ơ lạnh nhạt, mụ cũng không nghĩ ra nguyên nhân Đường Học Cẩn từ nhỏ đã mềm nhũn vì sao đột nhiên thay đổi lớn vậy. Trước đây bọn họ chỉ cần thoáng ra vẻ ôn hoà, Đường Học Cẩn sẽ lập tức cười như thằng ngu, chỉ kém chút nữa là nhảy cao ba thước, mà khi bọn họ nổi giận, Đường Học Cẩn sẽ lập tức ngoan như thỏ, bất quá lần này, không thể ngờ lại biến thành vậy.

Đường Học Cẩn chỉ cảm thấy đời trước mình quá ngu.

Đè xuống cơn giận và oán hận nghiêng trời lệch đất, Đường Học Cẩn khôi phục vẻ bình tĩnh, ngẩng đầu, ánh mắt như hồ sâu ngoắc ngoắc nhìn Đường Quốc Hoa đang lên cơn thịnh nộ, bỗng nhiên, khóe miệng cậu chậm rãi giơ lên.

"Lẽ nào, cha mẹ cảm thấy con nên tùy ý cha mẹ dày vò?" Giọng Đường Học Cẩn lộ ra dị dạng quỷ dị, độ cong khóe miệng đã ngày càng lớn, ánh mắt lại quá đỗi tĩnh lặng, cậu gằn từng chữ: "Có lẽ hai người còn chưa biết? Hai ngày trước con sớm đã tỉnh, sau đó, rất may mắn chính tai nghe được cuộc nói chuyện của mọi người."

Nhìn ánh mắt Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ lóe lên sự hoảng hốt, Đường Học Cẩn không dừng, trái lại ném ánh mắt của mình về phía bọn họ, bên trong đôi ngươi màu đen lộ ra biến ảo khôn lường, "Cha, cha nói cha có thể nào nhẫn tâm vậy? Con cũng là con cha, nhưng ngày đó cha nói gì ấy nhỉ... À, phải rồi, cha nói nếu con thật xảy ra chuyện gì cũng không sao cả, chỉ cần cắn chết không nhận, vậy không ai có thể làm gì Học Quân, đúng không?"

Nói xong, Đường Học Cẩn lại ném ánh mắt về phía Triệu Lệ, bình tĩnh treo trên người mụ, nhếch miệng, bật cười, "Mẹ ngày đó cũng có nói, mẹ nói là vì con bủn xỉn, nên muốn thay Học Quân đánh con, ừ, con nhớ mà."

Đôi mắt Đường Học Cẩn nhìn chằm chằm vào hai kẻ nghe xong lời cậu nói sắc mặt không ngừng thay đổi, lại nghiêng đầu, chỉ chừng một nửa, rất vô tội nhìn Đường Học Quân trốn sau lưng Triệu Lệ, vẻ mặt đáng thương, "Học Quân, em cũng ác lắm, mới tí tuổi đầu đã dám cầm đá đập người, mà còn sau đó không hề có ý hối lỗi, hì hì hì, bất quá khó trách, có cha mẹ làm chỗ dựa cho em, phỏng chừng về sau em gϊếŧ người cũng không cảm thấy đó là phạm pháp đúng không?"

Đường Học Quân bị Đường Học Cẩn đột nhiên kỳ quái dọa hãi, cái mặt ú nu lập tức rụt về, cả người trốn phía sau Triệu Lệ, bất quá thân hình to đùng ấy không phải tùy tiện ai cũng có thể che chở được.

Mà thôi, Đường Học Cẩn tuy rằng hận, lại không đến mức dây dưa với một thằng oắt bảy tuổi, cậu biết rõ, trẻ con khi sinh ra đều là một tờ giấy trắng, là bậc làm cha mẹ vẽ lên người chúng những màu sắc tạo nên sự trưởng thành, Đường Học Quân có thể như giờ, hoàn toàn là vì Triệu Lệ và Đường Quốc Hoa không biết cách dạy.

Bất quá cũng phải, hai người họ vốn là tám lạng nửa cân, có thể dạy ra thứ tốt gì? Nếu có thể, vậy quả thật là một truyện cười.

Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ chỉ cảm thấy lông tơ cả người dựng lên, đặc biệt khi nhìn vào đôi mắt của Đường Học Cẩn, càng là sợ hãi từ tận đáy lòng. Đứa bé trước mắt quá khủng bố, ánh mắt tuy bình tĩnh, nhưng lại lộ ra rét lạnh in hằn, phối với khóe miệng độ cong ngày càng lớn, cả khuôn mặt không biết vì sao vặn vẹo và quỷ dị.

"A Cẩn, mày có phải bị điên rồi không?"

Sự thay đổi đột nhiên của Đường Học Cẩn thành công rung động Đường Quốc Hoa và Triệu Lệ.

"A, con chỉ là nghe được cha mẹ căn bản không xem con là con của hai người mà thôi." Tự giễu cười, Đường Học Cẩn nhớ tới đời trước của mình.

Hai kẻ bị cậu xưng là cha mẹ trước mắt, đời trước xem cậu là máy rút tiền tự đồng, tùy thời tùy chỗ mở miệng ngậm miệng dính tới tiền, bình thường rảnh rỗi tuyệt đối sẽ không gọi điện thăm hỏi cậu, một khi gọi là đòi tiền, nhưng cậu không thể ngờ là, cho dù cậu đã nói gì nghe nấy, chỉ cần có tiền lập tức gửi cho bọn họ, ấy vậy mà, bọn họ cuối cùng vẫn thiết kế một cái bẫy, hại cậu mất mạng.

Có thể bảo cậu không hận không oán sao? Cậu không phải thánh mẫu Maria cũng không phải chúa Jesus, cậu là người bình thường, một người bình thường có máu có thịt cũng có trái tim.

Đại khái qua một lúc lâu.

Khuôn mặt Triệu Lệ vặn vẹo, mụ là kẻ phản ứng nhanh nhất, kéo xệ mặt, nhìn rất xấu xí.

Được một lát.

Mụ bỗng nhiên bật cười, là nụ cười kiểu trào phúng, mụ híp mắt lại, không còn che giấu sự chán ghét lỏa, lộ trong mắt với Đường Học Cẩn, "Mày quả thật nói đúng rồi, mày xác thực không phải con của bọn tao."

Ôm lấy ác ý lớn nhất, Triệu Lệ đón ánh mắt không thể tin của Đường Học Cẩn, lặp lại, "Mày, kỳ thực chỉ là con của một gã tội phạm gϊếŧ người, nếu không phải bọn tao thu dưỡng nuôi mày đến lớn, mày đã sớm chết đói rồi."

Đường Quốc Hoa nghe mụ già nhà mình cứ thế đâm ra chuyện bọn họ giấu trong lòng nhiều năm, lập tức quay đầu rống Triệu Lệ một tiếng, "Em câm miệng lại!"

"Em vì sao phải câm miệng!" Triệu Lệ không hề e ngại rống trả Đường Quốc Hoa, đôi mắt mụ trợn tròn, không để ý tới chồng nữa, mà là liếc nhìn Đường Học Cẩn, như là cố gắng bình tĩnh, chậm rãi phun ra thứ ngôn ngữ bao hàm ác ý, "Có lẽ mày không biết, chậc mày tự nhiên là không biết rồi, mày chỉ là con của một gã tội phạm gϊếŧ người, bọn tao chịu nuôi mày đã là không sai rồi, nhưng không thể ngờ, mày vô ơn chẳng khác gì thằng cha mày, không hề có tí đạo đức cơ bản nào cả."

Đường Học Cẩn cảm thấy tai mình ù lên, bên tai chỉ có tiếng ông ông ông, đầu đau như sắp chết, hoàn toàn không biết nên có phản ứng gì.

Trái tim bùm bùm, đập nhanh lắm, Đường Học Cẩn cố gắng há to miệng, như là một con cá mất nước, hoàn toàn không có cách để thở. Mấy lời này của Triệu Lệ để lộ lượng tin tức rất lớn, khiến Đường Học Cẩn căn bản không có cách nào phản ứng kịp, cậu chỉ có thể lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mất đi tất cả năng lực ngôn ngữ.

Dường như là vẻ mặt giờ này khắc này của Đường Học Cẩn lấy lòng Triệu Lệ, mụ thu hồi nụ cười, trong miệng lạnh lùng phun ra ngôn ngữ rét lạnh, "Nếu đã nói hết rồi, vậy cứ thế đi, dù sao mày đã trèo lên bí thư Lưu, sau này cũng sẽ học ở trấn trên, thế thì đừng về đây nữa, nhà bọn tao nuôi không nổi Tôn Đại Phật như mày."

Đường Quốc Hoa đứng bên cạnh, lông mày nhăn đến có thể kẹp chết ruồi, gã cho dù không thích đứa bé mình thu dưỡng, nhưng chưa từng nghĩ tới việc ở khi đối phương còn nhỏ như vậy đã đuổi nó ra khỏi nhà, một đứa bé từng tuổi này, làm sao có năng lực nuôi sống mình?

Há miệng, gã vừa định nói gì, đã bị Triệu Lệ trừng một cái, nuốt lời tới bên mép xuống, dù sao cũng không phải con gã, về sao thế nào thôi thì nhìn phúc khí của Đường Học Cẩn có lớn hay không.

Đạm mạc xoay người, Đường Quốc Hoa không nhìn ngồi Đường Học Cẩn trên giường nữa, kéo Đường Học Cẩn làm người đứng xem cả quá trình rời đi, Triệu Lệ thì ôm cánh tay, nói tiếp: "Còn có, hai vợ chồng bọn tao không nợ mày cái gì, mày phải hiểu được cảm ơn, tới chỗ bí thư Lưu, cái gì nên nói cái gì không nên nói, tự mà nắm chắc cho tao."

"..."

Nhìn Đường Học Cẩn hoàn toàn không phản ứng, Triệu Lệ không định nói gì thêm, nói nhiều chỉ biết lãng phí nước bọt của mụ, hừ một tiếng trong mũi, mụ trực tiếp quay người, bước ra khỏi phòng.

Bất quá, đi được mấy bước, mụ lộn về, nhìn vào Đường Học Cẩn bỏ thêm một câu: "Đúng rồi, mày đi thì đi, nhưng đừng mang theo bất cứ thứ gì trong cái nhà này, đồ của tao, không phải để cho thằng oắt như mày xài."

"..."

Đợi đến khi Triệu Lệ và Đường Quốc Hoa đi cả rồi, căn phòng cũ nát khôi phục an tĩnh, Đường Học Cẩn mới hồi hồn từ sự bất động vừa rồi vẫn duy trì, cậu chớp mắt, nghĩ tới vấn đề mình xoắn xít lâu nay, hiện tại, cuối cùng đã có đáp án.