Đông Chí đẩy cửa ra, liền thấy mấy cái đầu nhỏ lông xù ghé vào cửa kính thủy tinh nối ban công với phòng khách đang nhìn ngó xung quanh. Tư thế giống y đúc vừa rồi châu đầu nhìn xuống dưới lầu, chỉ là lúc này đã thay đổi hướng nhìn, từ bát quái nhìn dưới lầu đổi thành nhìn… anh vừa mới vào nhà.
Đông Chí 囧 một chút, tâm nói chúng nó thực không coi mình ra cái gì, còn có thể giữ chút riêng tư hay không?
Tiểu Dạng Nhi nhanh nhảu thấy anh vừa vào liền không kiên nhẫn vời vời chân đập cửa ban công: “Đông Chí! Đông Chí! Sao chỉ có một mình anh, người kia thật sự đi rồi sao?”
Đông Chí giả bộ không nghe thấy, tập trung cởϊ áσ khoác, đổi dép đi trong nhà, xách theo thịt khô Trang Châu mua cho đi vào bếp. Đang định cho vào trong tủ lạnh, nghĩ nghĩ lại lấy ra một ít dằm nát chưng lên, trong tủ lạnh còn một ít cơm nguội, quay nóng lại trộn cùng một chỗ, vừa lúc cho bọn nhóc con kia ăn khuya.
Mùi thơm bay ra, mấy con mèo ở ngoài ban công đã không còn giữ bình tĩnh được nữa, bắt đầu nhốn nhào đòi ăn. Trong lúc chờ hâm nóng đồ ăn, Đông Chí bất đắc dĩ chỉ có thể lộ diện đi qua đó, trấn an đám vật nhỏ không kiên nhẫn.
“Thơm quá.” Bồi Tây khụt khịt cái mũi, bộ dạng thèm nhỏ dãi: “Là thịt sao?”
“Là thịt khô.” Đông Chí mở cửa ban công ra, đi chân trần lên thảm ngồi xổm xuống: “Nhưng có chút mặn, tao sẽ trộn với cơm, mấy đứa đừng ăn nhiều.”
Mấy cái đầu nhỏ vội gật đầu không ngừng.
“Có lạnh không?” Đông Chí sờ sờ tấm thảm dày trải sàn ban công: “Có cần đóng cửa sổ lại không?”
Vì để cho đám tiểu tử kia ra vào thuận tiện, cửa sổ trong góc luôn để hé. Bình thường thì không sao nhưng nhiệt độ hôm nay sẽ có chút lạnh.
Tiểu Xám nửa thân mình cuộn tròn trong tấm thảm, lười biếng liếʍ liếʍ móng vuốt: “Không sao, chỗ góc kia cản gió, lại có thảm dày, sàn nhà bên trong cũng ấm áp, sẽ không bị lạnh. Giờ đóng cửa sổ, những đứa khác sẽ không vào được. Thời tiết thế này, phiền toái…”
Hai con mèo hoang không thường tới đang ngồi bên cạnh Tiểu Dạng Nhi cũng vội vàng nói không lạnh.
Đông Chí thích phong cách rộng rãi thoáng mát, nên khi trang hoàng phòng ở vì muốn thiết kế không gian không tạo hiệu quả ngăn cách, đã cố ý nối thông hệ thống sưởi sàn từ phòng khách ra thẳng ban công, phía dưới sàn nhà đương nhiên ấm, dù có đi chân trần cũng không có vấn đề. Lúc đầu do sợ mùa đông nhiệt độ quá thấp khiến cây hoa cây cảnh khó sống, hiện tại ngược lại tiện nghi cho đám tiểu tử này tới tá túc.
Tiểu Dạng Nhi bất mãn cào cào đầu gối anh, meo meo kêu hai tiếng: “Đông Chí, anh đừng đánh trống lảng, vừa rồi bọn em đều thấy cả rồi, nam nhân kia, anh ấy hôn anh!”
Hai má Đông Chí hơi nóng bừng lên, lập tức có chút thẹn quá thành giận đe dọa: “Đứa nào nhìn thấy? không thấy sẽ có thịt khô ăn, thấy thì nhịn!”
Dư lại mấy cái mặt mèo bối rối nhìn nhau.
Tiểu Dạng Nhi bất mãn giật giật lỗ tai: “Anh ăn gian, còn giả bộ không thừa nhận, meo.”
“Không thừa nhận đấy, thì làm sao?” Đông Chí nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của nó: “Tao không thể có không gian riêng tư sao? Với ai hôn nhau còn phải báo cáo cho bọn mày nữa hả?”
Bồi Tây bình thường đều đứng về phe Tiểu Dạng Nhi, hôm nay dù có mỹ thực hấp dẫn nó vẫn thực kiên định nhảy ra thay Tiểu Dạng Nhi biện giải: “Nhưng lần trước khi bọn em theo đuổi Amy đều nói cho anh biết!”
Đông Chí thực vô lại phản bác nó: “Đó là do bọn mày tự nói nhé, tao không có hỏi.”
“Thiệt không nói đạo lý.” Tiểu Dạng Nhi và Bồi Tây liếc nhau, cả hai đều có chút căm giận: “Xấu xa!”
Đông Chí đắc ý dào dạt đứng dậy: “Đều thành thật chờ đó, tao đi lấy bữa khuya cho bọn mày.”
Anh vừa đi được hai bước, lại nghe Tiểu Dạng Nhi không hảo ý nói một câu: “Đông Chí, kỳ thật là anh đang ngượng đi?”
Đông Chí dưới chân lảo đảo, giả bộ muốn xông tới nhào nặn tụi nó một phen: “Để tao xem đến cùng là ai ngượng?”
Nhóm miêu miêu luống cuống tay chân chui xuống dưới cái thảm dày, meo meo cười vang thành một đoàn.
Ngày đó tại Phúc Yên Cư xảy ra chuyện gì, Hoắc Tinh không nói, Đông Chí đương nhiên cũng không hỏi. Nhưng mấy ngày kế tiếp cô ấy đều không chút cao hứng, lúc thông báo Đông Chí phải tới tham dự lễ trao giải biểu tình cũng thực hung hãn, rất có tư thế nếu anh không đi tôi liền không để yên cho anh. Đông Chí cũng không dám cùng cô cò kè mặc cả, thành thành thật thật đáp ứng. Đến ngày trao giải, Trang Châu đã sớm gọi điện tới đón anh, Đông Chí thay đổi quần áo tương đối sang trọng một chút liền cùng đi.
Lễ trao giải vẫn diễn ra theo khuôn sáo cũ, lãnh đạo thành phố lên phát biểu, đại diện hiệp hội họa sỹ lên phát biểu, đại diện tài trợ lên phát biểu, đại diện ban giám khảo lên phát biểu, đại diện thí sinh lên phát biểu… vân vân. Chờ tới khi lãnh đạo công bố danh sách giải thưởng cũng đã là chuyện của một giờ sau đó. Tác phẩm của Đông Chí không ngoài dự đoán nhận được giải vàng cao quý. Khi lên sân khấu nhận thưởng, anh thấy Trang Châu ngồi ở chỗ dành cho các nhà tài trợ, mỉm cười nhìn mình.
Một khắc đó, Đông Chí bỗng cảm thấy tham gia vào hoạt động này cũng không tồi.
Lễ trao giải chấm dứt, kế tiếp chính là giai đoạn vui chơi giải trí. Đó cũng là khâu Đông Chí thấy phản cảm nhất, nhưng anh vừa mới nhận giải, thành viên ban giám khảo mà đặc biệt là Thẩm lão Thẩm Trường Sinh vẫn còn ở đó, anh bỏ về trước không nói năng gì thì thật sự không tốt lắm. Hơn nữa Trang Châu cũng đã đáp ứng đưa đi đón về, nên anh cũng không định đổi ý.
Hội trường lớn nhất tại lầu hai Phúc Yên Cư được kê thành 5 bàn lớn, hai bàn đầu là đại diện lãnh đạo và nhà tài trợ, một bàn dành cho thành viên hiệp hội họa sỹ, dư lại hai bàn là dành cho các họa sỹ có tranh triển lãm, kỳ thật đa số cũng là thí sinh dự thi. Có những người tham dự nhưng không sống ở đây, nếu không được giải, người ta căn bản cũng không lãng phí thời gian chạy tới thành phố Tân Hải này.
Đông Chí cầm giải vàng, mà chính bản thân cũng đã rất gây chú ý, không thể thiếu mặt trong tiết mục cùng các tuyển thủ khác đi tới các bàn mời rượu cảm ơn, coi như khiêm tốn. Dù sao cũng là nơi nhiều người, chức vụ cao nhất chính là vị Phó thị trưởng chủ quản văn hóa giáo dục cũng tham gia, cho nên cũng không gặp phải phiền toái gì, cho dù là cái lão ngốc đầu trong hiệp hội họa sỹ mỗi lần thấy Đông Chí đều trở nên mê đắm cũng đã thu liễm không ít. Nhưng Đông Chí vẫn có chút phiền lòng, sau một vòng chúc rượu, liền tìm cớ ra ngoài. Lúc này anh đã có chút hối hận, lúc đầu mình không nên mềm lòng, hôm nay chúc rượu một vòng như vậy quả thật đã quá sức chịu đựng, mặc dù đồ ăn ở Phúc Yên Cư rất ngon nhưng đến rồi mới kịp phản ứng những trường hợp như thế này nào có thể để anh yên ổn an tĩnh thưởng thức món ăn đâu, còn không ngon bằng lần trước cùng Trang Châu tới ăn.
Ngoài hành lang thanh tĩnh một ít, Đông Chí vừa mới bị chuốc vài chén rượu, trên mặt có chút nóng, đầu cũng có chút choáng, không muốn quay vào nhanh như vậy, cứ thế đi dọc hanh lang chậm rãi quẹo vào chỗ cầu thang bộ nghỉ ngơi. Anh dựa vào cửa sổ bóc từng hạt đậu phộng cho vào miệng nhai, chợt nghe phía sau vang lên một giọng nam nhân: “Lăng Đông Chí?”
Giọng nói thanh lãnh, nghe không chút độ ấm, ngữ khí cũng không tốt đẹp gì. Đông Chí quay đầu lại, thấy sau lưng có một nam nhân cao gầy đang đứng, miệng ngậm một điếu thuốc từ trên xuống dưới đánh giá mình. Đông Chí đã uống chút rượu, đầu óc phản ứng không kịp, chỉ cảm thấy nam nhân này thoáng có chút quen mắt, liền mở miệng hỏi một câu: “Anh là ai?”
Sắc mặt nam nhân không tốt lắm: “Tôi là ai không trọng yếu, tôi chỉ hỏi cậu một câu, gần đây cậu có gặp Trịnh Từ không?”
Lời này nghe qua thấy có chút quen tai. Đông Chí nheo nheo mắt: “Tôi nhớ ra rồi, anh là anh trai Đồ Tiểu Bắc? Sao, trước kia biết thuê đầu gấu ra mặt hộ, giờ lại tự mình mặc giáp ra trận à?”
Đồ Thịnh Bắc nhíu mày: “Tôi đang nói chuyện với cậu…”
“Anh và tôi có gì để nói?” Đông Chí phì một tiếng cười nhạt: “Không phải nhị thiếu nhà các người đã phá tanh bành mọi chuyện rồi sao? Làm phiền anh trở về chuyển lời với Đồ Tiểu Bắc, đồ cậu ta thích chưa chắc người khác đã để ý. Không biết loại người như thế nào mới có thể khiến cậu ta bị nếm mùi đây?”
Đồ Thịnh Bắc nhẫn nại hỏi lại một lần: “Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Đông Chí tiếp tục bóc vỏ đậu phộng, tuy rằng người trước mặt vô cùng đáng ghét, nhưng đậu phộng lại không có lỗi: “Không biết, mà tôi cũng lười muốn biết.”
Đồ Thịnh Bắc nhíu mày, lại buông lỏng: “Được rồi, tôi đổi cách nói khác. Trịnh Từ có phải đã đi tìm cậu không? Cậu ta hiện tại…”
Đông Chí đánh gãy lời gã: “Tôi không biết Trịnh tiên sinh nào cả. Hắn ta như thế nào liên quan đếch gì tới tôi. Anh tìm lộn người rồi.”
Đồ Thịnh Bắc cười lạnh: “Cậu ngược lại đem mình phủi thật sạch sẽ.”
“Anh tin tưởng người nhà mình là chuyện bình thường.” Đông Chí nhướn mày hỏi lại gã: “Tôi hỏi anh một câu: các người có chứng cớ gì chứng minh tôi và Trịnh Từ không minh bạch?”
Đồ Thịnh Bắc theo dõi anh, ánh mắt có loại hương vị rét căm căm: “Thật sự nếu để tôi bắt được chứng cớ gì, cậu cho là cậu còn có thể đứng ở đây nói chuyện với tôi sao?”
“Tôi cũng không có gì để nói.” Đông Chí vỗ vỗ vụn vỏ đậu phộng dính trên tay: “Trước kia tôi vẫn cảm thấy Đồ Tiểu Bắc có chứng vọng tưởng. Hiện tại xem ra, đây là bệnh di truyền của nhà các người đi.”
Đồ Thịnh Bắc nheo mắt lại.
Cách đó không xa, cửa hội trường mở ra, Trang Châu đi ra nhìn trái nhìn phải, hướng về phía bên này đi tới: “Đông Chí?”
Đông Chí đáp ứng một tiếng, quay đầu nói với Đồ Thịnh Bắc: “Làm phiền Đồ tiên sinh chuyển lời cho nhị thiếu, tôi đang theo đuổi mục tiêu mới. Kính nhờ các người, đừng có lấy cớ quấy rầy cuộc sống riêng của tôi nữa.”
Đồ Thịnh Bắc liếc mắt nhìn Trang Châu ở sau lưng Đông Chí đang đi về phía này, thần sắc ngạc nhiên: “Ý cậu là… Trang nhị thiếu?”
Trang Châu cách cũng khá xa, Đông Chí cảm thấy khoảng cách như vậy hẳn Trang Châu sẽ không nghe thấy cuộc đối thoại của mình và gã này, vì thế thả tâm mà nói hươu nói vượn: “Đúng vậy, Đồ tiên sinh không thấy Trang thiếu bỏ xa Trịnh Từ đến mấy con phố sao? Có mục tiêu theo đuổi như vậy, đổi lại là anh, còn có thể để ý loại người ăn cây táo rào cây sung như Trịnh Từ không?”
Đồ Thịnh Bắc không lên tiếng, trong lòng đã tin tưởng vài phần. Dù sao điều kiện của Trang Châu không phải ai cũng có được.
Mất nửa ngày tốn nước bọt, Đông Chí cảm thấy mình đã tỉnh rượu phần nào, liền có chút phiền chán: “Anh còn việc gì nữa không?”
Đồ Thịnh Bắc lắc đầu.
Đông Chí liền xoay người lại đi tới chỗ Trang Châu. Đông Chí vừa xoay người Trang Châu đã nhìn ra sắc mặt anh không ổn, bước nhanh lại gần, một phen kéo tay Đông Chí lại: “Làm sao vậy? không thoải mái?”
“Không phải.” Đông Chí lắc đầu, thần sắc mỏi mệt: “Chỉ là có chút váng đầu.”
“Anh đưa em về.” Trang Châu khoác vai Đông Chí, tầm mắt lướt nhanh liếc nhìn Đồ Thịnh Bắc vẫn đứng ở chỗ quẹo. Bốn tầm mắt giao nhau, Đồ Thịnh Bắc rành mạch nhìn ra được hàm xúc tràn ngập ý tứ cảnh cáo hiện lên trong mắt hắn.
Đồ Thịnh Bắc kɧıêυ ҡɧí©ɧ cười đáp trả, bỗng nhiên cảm thấy chuyện phức tạp này dần trở nên có chút thú vị.