Bố khăn rất nhỏ, dường như không có sức nặng, lộ ra khuôn mặt nho nhỏ đang ngủ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng nộn nộn có nhiều nếp nhăn, nhìn qua không giống ai, nhưng lại làm cho Hàn Vũ Thiên từ đáy lòng một trận lo lắng khó tả.
“……” Nhìn bé con trên tay, Hàn Vũ Thiên im lặng thật lâu. Cảm xúc hỗn độn, kích động làm hắn nói không ra lời… Nhìn đến bé con bình an ra đời hắn có chút vui sướиɠ, cảm động, nó là huyết mạch của hắn, lần đầu làm cha cảm giác khẩn trương, còn có rất nhiều cảm xúc khó tả…
Bé con, là bé con của mình cùng Tiểu Thần! Thật sự rất dễ thương… Thật sự làm cho người ta cảm thấy trìu mến… Thật sự…
Không biết nước mắt ở đâu trào ra, ngay cả ôm bé con tay cũng hơi run run. Hàn Vũ Thiên rất ít khi kích động biểu hiện ra cảm xúc như vậy, là bởi vì chức vụ không cho phép, cũng bởi vì từ lúc sinh ra hắn đã được nuôi dưỡng để trở thành người nối nghiệp…
Nhưng … Hắn thật sự không thể kiềm chế…
Thư Nại cùng Kỷ Thương đã ra ngoài không biết từ lúc nào, để lại không gian riêng cho Hàn Vũ Thiên. Một tay ôm đứa nhỏ, một tay chạm lên khuôn mặt đang say ngủ của La Thượng Thần.
Còn nhớ rõ từ đầu, La Thượng Thần luôn tỏ ra vẻ hòa nhã, ở ngoài mặt ôn thuần nhưng trong mắt luôn có địch ý, giống như mèo con cao ngạo, tao nhã lại có chút lạnh lùng.
Mà nếu không phải nhờ cái sự kiện ngoài ý muốn kia… Chính hắn sẽ không biết cái bí mật kinh ngạc đó. Đêm đó tươi cười, tuy rằng mơ hồ nhưng hắn vẫn nhớ rõ.
Cho nên… Bắt đầu trò chơi tình yêu, tuy rằng hắn chiếm được thân thể cậu, nhưng cũng… Hung hăng làm cậu bị thương… Mà hắn lại không phát hiện.
Cứ tưởng rằng trò chơi chỉ là ở bên người, nhưng… Chuyện cậu không muốn mang đứa con của hắn lại làm cho hắn không thể khống chế được, sau khi cường bạo tình ái cũng không để ý… Chính hắn là không hiểu, phẫn nộ kia từ đâu mà đến, rõ ràng, cậu chỉ là một người đàn ông.
Sau khi cậu trốn đi… Đáy lòng lại có loại chua xót không hiểu làm cho hắn thấy khó chịu… Hằng đêm ở lại phòng của cậu, đơn giản chỉ là… Nơi đó có thể thoáng an ủi thống hổ của hắn.
Từ Nhật Bản trở về, cậu lại quật cường, hận thù làm cho hắn không thể chịu nổi… Nếu không phải… Nhờ người kia nói, hắn… chỉ sợ cả đời cũng không nhận ra.
Nhưng sau khi giải bày, cậu cũng không còn quật cường nữa, nhưng trong lòng vẫn chưa tin tưởng…
Hiện tại, Tiểu Tiểu đã được sinh ra, Thần, em có thể tha thứ cho anh không…
Nhìn La Thượng Thần bởi vì hơi đau đớn mà nhíu nhíu mày, Hàn Vũ Thiên đau lòng cúi người hôn lên đôi mi tâm. “Em vất vả rồi, Thần……”
Cám ơn em đã vất vả sinh hạ Tiểu Tiểu.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt lại an tường, Hàn Vũ Thiên kề sát bên tai cậu nhẹ giọng nói. “… Tha thứ anh lúc trước sở tác sở vi được không… Sau này anh sẽ không bao giờ như thế nữa… Anh yêu em … Thật sự rất yêu…”
Tha thứ cho anh đi, Thần, anh yêu em… Rất yêu em…
Thật cẩn thận sợ làm thức giấc La Thượng Thần đang ngủ say, Thư Nại cùng ‘Duyệt’ rón rén mở cửa phòng bệnh, lại xem được một màn ấm áp đến cực điểm.
Hai người đều hơi hơi sửng sốt, nhìn nhau cười. “… Có máy ảnh không?”
“Đương nhiên…:)”
Có bao nhiêu ấm áp hạnh phúc đâu? Chờ đợi phiên ngoại đi:]
************
“Bí Mật” bộ thứ nhất đến đây là hết, thật cảm tạ mọi người đã đón nhận.
Bộ thứ hai tôi còn chưa bắt đầu viết, cũng còn suy nghĩ không biết có nên viết hay không.
Nhưng hầu hết mọi người đều đốc thúc tôi nên viết tiếp.
Hãy cho tôi biết cảm xúc về bộ thứ nhất như thế nào để tôi có thể tham khảo tham khảo.
Một lần nữa, xin trân trọng cảm tạ mọi người đã dành nhiều tình cảm cho bộ “Bí Mật”!!
Trong thời gian tiến hành bộ thứ nhất cũng xảy ra không ít chuyện.
Nhưng cho dù là đã hoàn thành rồi, tôi vẫn muốn học tập thêm vài thứ.
Thỉnh mọi người tiếp tục ủng hộ cùng động viên tôi để có thể viết thêm nhiều truyện báo đáp.