Bí Mật

Chương 45

Tình hình cuộc sống như là được nêm thêm gia vị, từ lúc từ Nhật Bản trở về hơn hai tháng, hai người bọn họ trong lúc đó mặc dù thường là đầu giường sảo giường vĩ hợp, nhưng vẫn có nhiều chuyện khắc khẩu…

Hàn Vũ Thiên có nghe nói qua phụ nữ vì mang thai mà có nhiều thương cảm, cảm xúc không xong, có thể vì một chút tài cán nhỏ mà cao hứng vạn phần… Đương nhiên nếu cậu bởi vì cao hứng mà ôm hắn, đương nhiên là hắn tuyệt đối sẽ không từ chối gì … Nhưng mà cuộc sống trong hai tháng, số lần La Thượng Thần phát giận so với số lần cười với hắn nhiều lắm!

Từ những ngày đầu tuyệt thực, lạnh lùng, cáu kỉnh, kế tiếp là vấn đề quản lý người hầu cũng cãi nhau với hắn, lác rác giải sầu tình thượng đều khắc khẩu… Mà gần nhất lại còn bị ‘Duyệt’ đến làm phiền!

… Cũng đã nói qua vấn đề của ‘Lẫm’ với người đàn ông kia, cho dù là hắn cũng không có biện pháp nhúng tay, nhưng vì cái gì mà hai người kia nghe không vào? “…Thần, chúng ta không có biện pháp tham gia, em nên hiểu điều này.” Hàn Vũ Thiên nhẹ nhàng mát xa bắp chân cho La Thượng Thần, bởi vì hắn không nhịn được cảnh La Thượng Thần bị chuột rút.

Mang thai hơn bảy tháng, La Thượng Thần bụng tròn vo không đáp lại. Ngày đó, ‘Duyệt’ lén lút tiến vào, khóc lóc cầu xin cậu giúp đỡ, chính cậu cũng không hoàn toàn từ chối… “Tiểu Thần! Cầu xin anh! Cầu xin anh nói Ngự hoàng giúp có được không? Anh trai tôi, anh ấy ──…”

“Duyệt! Không cần gấp, cậu nói ‘Lẫm’ xảy ra chuyện gì?” La Thượng Thần muốn kéo ‘Duyệt’ đang nửa quỳ đứng lên, ngược lại lại bị ‘Duyệt’ nâng lên sopha.

“Tôi, tôi không biết… Anh ấy… Không tìm thấy anh ấy…”

“Không tìm thấy!?…” ‘Tìm không thấy ‘Lẫm’? Nhưng mà thân thủ cậu ấy tốt như thế… “Hàn Vũ Thiên không có hỗ trợ tìm sao?”

“Ngự hoàng…” ‘Duyệt’ sắc mặt nặng nề, thật lâu mới đáp lại. “… Ngự hoàng nói, đó là vấn đề của anh trai tôi cùng người nọ trong lúc đó, hắn sẽ không nhúng tay vào… Nhưng mà…”

‘Duyệt’ bởi vì khổ sở mà sắp rơi lệ, chuyện như đã phủ bụi rất lâu nay đã được rõ ràng, từng trận sợ hãi trên thân, nhưng là lo lắng nhiều hơn… Tuy rằng anh trai cái gì cũng không nói ra, nhưng là bởi vì ác mộng mà biểu hiện ra vẻ sợ hãi cùng rối rắm nỉ non… Không muốn nhìn đến nữa… “Tiểu Thần… Cầu xin anh..”

…… ‘Duyệt’ đã nhờ cậu cung kính như vậy… Cậu làm sao có thể cự tuyệt… Còn nữa, nếu ‘Lẫm’ thật sự như lời ‘Duyệt’ nói… Cậu cũng không thể mặc kệ… La Thượng Thần mặt nhăn nhíu mày. “Không thể để cho ‘Lẫm’ lâm vào tình cảnh như vậy được…”

“… Đó là vấn đề của bọn họ, cuộc sống là như vậy…..” Hàn Vũ Thiên kiên định trả lời, nếu không phải tư vị tầm thường này, chính mình chỉ sợ vẫn ngu xuẩn như trước… Thiếu chút nữa làm cho một tiểu sinh mệnh phải rời đi…

“……” Không nhận ra được ý của Hàn Vũ Thiên, La Thượng Thần nghĩ là hắn cố ý từ chối cậu mà có chút bực mình “… Ách, phải không?… Dù sao chúng ta trong lúc đó cũng không có giải quyết, cái kia….”

“A? Được rồi được rồi, Thần… Ý của anh là…” Nghe ra La Thượng Thần có ý hờn giận, Hàn Vũ Thiên nhanh chóng giải thích.

“Ý tứ gì của anh chứ, tránh ra đi, người ta muốn đi ngủ!” Đáng tiếc đối phương không có cảm kích.

“Thần…”

“Khoan ngủ đã! Không nên động thủ động cước!” Nhanh tiếp theo liền nghe thấy một tiếng khóc thét nho nhỏ cùng một lực rất lớn.

“A, rất đau nha… Thần, em…” Lời tuy như thế, Hàn Vũ Thiên tiến công nhưng không có ý dừng lại. Căn bản bộ dáng hắn nhăn nhó đến nhìn không ra.

“Đau là đáng lắm…… Ách! Hàn Vũ… Thiên!… Ân…”

Hàn Vũ Thiên anh tên khốn này!