Cuộc sống vẫn tiếp diễn như bình thường, Hàn Vũ Thiên dường như là đang hiện thực hóa lời thề ngày ấy, che chở La Thượng Thần đến cực điểm. Lần này hắn sẽ không làm cho La Thượng Thần phải thương tâm khổ sở, không một chút thương tổn ──…
“Thần…” Hàn Vũ Thiên tan tầm liền về nhà, việc thứ nhất chính là tìm bóng dáng của La Thượng Thần. Nhìn người trên giường thoải mái ngủ, nhẹ nhàng hoán vài tiếng.
“Ân… Đừng quấy…”
“Em đã ngủ lâu rồi… Mau dậy đi, chúng ta đi ra ngoài một chút.” Nhìn La Thượng Thần đang nằm, Hàn Vũ Thiên ngồi bên mép giường khều khều cậu ra ngoài tản bộ.
“Ân… Không ….. Để tôi… Ân… Ngủ…” Hơi hơi nhíu nhíu mày, La Thượng Thần vẫn là không mở hai mắt liền trực tiếp cự tuyệt Hàn Vũ Thiên.
“……” Nhìn La Thượng Thần mơ hồ ngủ, Hàn Vũ Thiên không khỏi nhẹ nhàng cười, cảnh này đã từng xảy ra… Lặng lẽ vươn tay, Hàn Vũ Thiên có chút ác ý đưa tay tiến vào trong nội y của La Thượng Thần, nhẹ nhàng vuốt ve…
“Ân… Ân……” Sao lại có cái kiểu này?… La Thượng Thần mờ hồ nghĩ, chợt nhớ ra người quấy nhiễu mình lại quá phận sờ loạn… Bởi vì mang thai mà thân thể mẫn cảm rất nhanh liền có phản ứng, La Thượng Thần tinh tế rêи ɾỉ, hơi thở có chút không xong mà mê loạn. “… Ngô… A…… Hàn…”
“Ân?” Hàn Vũ Thiên cười cười lên tiếng trả lời. Thật đáng yêu a…
“Anh… Không được làm loạn… A!…… Anh…” La Thượng Thần mở mắt, có chút tức giận đối Hàn Vũ Thiên nói, nhưng vì tìиɧ ɖu͙© mà nói cũng không xong, miệng sinh khí nhưng lại nghe như đang làm nũng. Hàn Vũ Thiên ác ý sờ soạn trước ngực, La Thượng Thần đầu tiên là nho nhỏ thét lên, rồi mới giận trừng trừng Hàn Vũ Thiên.
“Em nếu không muốn đứng lên đi một chút… Chúng ta đành phải vận động ở đây a…”Ánh mắt vô tội nhìn La Thượng Thần, Hàn Vũ Thiên cảm thấy người trước mắt dùng hai mắt mơ màng nhìn hắn, thật sự là ── dụ hoặc không đúng chỗ rồi! Hàn Vũ Thiên tiếp tục động thủ, đẩy cái chăn ra.
“Anh…… Làm loạn a!… a a… Ân… Không…” Thân thủ chống đỡ Hàn Vũ Thiên, lại vẫn bị sỗ sàng. Không thể ức chế tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn không ngừng, La Thượng Thần cũng nhanh chóng bị tìиɧ ɖu͙© bao phủ.
“Không?… Phản ứng của em không đúng a…” Chăn đã hoàn toàn bị đá sang một bên, Hàn Vũ Thiên chuẩn bị động thủ, đem toàn bộ trở ngại trên người mà ném đi, bất chợt dừng lại.
La Thượng Thần không biết Hàn Vũ Thiên vì cái gì mà đột nhiên dừng lại, có chút nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lấy lại sức, La Thượng Thần thoáng khởi động thân, nhìn Hàn Vũ Thiên ở kia ngây ngốc người. “… Sao…”
“… Bé con …” Hàn Vũ Thiên nhìn La Thượng Thần, vẻ mặt trêu tức lúc trước lại đột nhiên biến thành ngốc ngếch mang theo tia vui sướиɠ…
“Bé con?” Bé con xảy ra chuyện gì?