EDITOR: SU
BETA: BI
Hàn Tân Đình trước kia là người quán xuyến việc trong gia đình, tựa như một quản gia vậy, tỷ như thỉnh thoảng bổ sung chút rau quả, đồ ăn dự trữ trong tuần hay mua một ít vật phẩm dùng trong gia đình, còn thay Tɧẩʍ ɖυệ chuẩn bị cơm.
Hiện tại Hàn Tân Đình (cũng chính là Hoắc Thanh Châu) đến bây giờ làm cho rối tung mọi việc lên, làm cho Tɧẩʍ ɖυệ phải thay hắn lo hết tất cả.
Trừ việc chính mình biến thành cơ thể nữ nhân này là sự thật, Hoắc Thanh Châu thật sự đang cố gắng sắm vai một người “vợ” đảm đang nhưng chỉ trong mấy phút rửa chén hắn đã làm vỡ ba cái rồi, Tɧẩʍ ɖυệ thấy vậy liền dành luôn công việc này, cũng đem người vợ thân yêu này một bên nâng như trứng, săn sóc tận tình; đem hết thẩy mọi việc lớn nhỏ trong gia đình về quản một lượt.
Bởi vậy việc duy nhất mà Hoắc Thanh Châu có thể làm là: mua chút đồ vật này nọ. Hắn chỉ phụ trách xem xét, bổ sung nguyên liệu, đồ ăn vào tủ lạnh; từ đó Tɧẩʍ ɖυệ chỉ việc chọn nguyên liệu để nấu.
Cuộc sống hiện giờ của Hoắc Thanh Châu rất là nhàn hạ, cả ngày ở nhà không có việc gì làm, chỉ thỉnh thoảng vào thư phòng đọc sách, hoặc xem TV. Nếu trước đây “còn sống” thì lịch trình đều đã được sắp đặt rất là phong phú, sau khi tan ca thì rảnh rỗi sẽ đi phòng tập thể thao hay là tìm người qua đêm
(chính xác chỉ là qua đêm, chứ không nói chuyện tình cảm), bởi vậy đối với hắn khoảng thời gian nhàn hạ này thật sự mới mẻ.
Tɧẩʍ ɖυệ tuy rằng nguyện ý cho vợ đi chơi, mua sắm nhưng tuyệt không tán thành việc Tân Đình đi làm trở lại, bắt nàng phải ở nhà nghỉ ngơi lấy lại sức.
Hoắc Thanh Châu ngay từ đầu không có bất kì suy nghĩ gì về phương diện này, nhưng là sau khi ngủ một giấc trưa tỉnh lại mới kinh hách là không thể bước xuống được. Nếu cuộc sống chỉ có ăn với ngủ như vậy thì sẽ thành “trư” mất thôi, nói cũng là chính mình trước kia vô cùng nhàm chán một cuộc sống như thế, ngày qua ngày chỉ có bây nhiêu đó trôi qua, mà con người ta còn sống tới mấy chục năm, như vậy tránh được tai nạn xe cộ kia như hiện giờ lại thế thì việc ở trong thân thể này có ý nghĩa gì?
Chính là Hoắc Thanh Châu cũng đã nhận ra, Hàn Tân Đình này kì thực không có bạn bè gì cả, cha mẹ cũng đã qua đời, trong thế giới này chỉ còn Tɧẩʍ ɖυệ là người thân duy nhất. Có lúc hắn từng vô tình tìm thấy được cuốn nhật kí của Hàn Tân Đình, sau khi xem hết một lượt liền đem cất vào chỗ cũ.
Đại khái Tɧẩʍ ɖυệ cũng không biết, Hàn Tân Đình kì thật là luyến mộ y, nhưng chính là do cá tính hướng nội, trầm mặc của bản thân mình; thậm chí còn chưa từng nói chuyện với ba mẹ chồng một câu. Nàng biết Tɧẩʍ ɖυệ cũng không yêu nàng, trong lòng cũng chịu nhiều áp lực, nhưng lại không tỏ vẻ bực bội gì cả!
Đối chiếu lời Tɧẩʍ ɖυệ nói trước đây, do cả hai đều không cùng nhau nói chuyện gì nhiều nên cho đến nay vẫn giống như xa lạ, Tɧẩʍ ɖυệ thì một bên đem Hàn Tân Đình quan tâm đúng mực một người chồng, một bên Hàn Tân Đình vì nghĩ nhất định đối phương không cam tâm nên đâm ra áy náy.
Hoắc Thanh Châu liền thở dài. Vào ban đêm, khi bước vào nhà bếp chính là không biết lượng sức, nhân lúc không có Tɧẩʍ ɖυệ bên cạnh, ngẫu nhiên giúp đối phương dọn dẹp một chút, hoặc là đem rau quả đi tẩy rửa trong lòng thì đầy tâm trạng….
Hắn không phải không ý thức được trong lòng mình hiện đang có một chút gợn sóng. Không chỉ vì cuốn nhật ký của Hàn Tân Đình mà còn vì cử chỉ gần đây của Tɧẩʍ ɖυệ.
Hàn Tân Đình vốn chính là vợ của Tɧẩʍ ɖυệ, theo lý mà nói thì Tɧẩʍ ɖυệ có hành vi thân mật với vợ mình là không có gì sai, nhưng hiện giờ là Hoắc Thanh Châu đang trong cơ thể này nên đối với những hành vi ấy có chút quỷ dị.
Hoắc Thanh Châu vốn tưởng rằng chính mình sẽ không tuân theo thói quen cùng Tɧẩʍ ɖυệ nắm tay khi đi ra ngoài. Nhưng chính là hắn sống hai mươi tám năm nay, khoác lên mình một khí khái nam nhi không ai bằng, đối với việc lúc nào cũng phải dính lấy nhau như thế này kì thật là hắn rất khinh thường. Hắn quan niệm rằng việc này vô cùng lỗi thời, đâu phải cứ cùng nhau đi ra ngoài là phải dính lấy nhau như vậy.
Nhưng mà Tɧẩʍ ɖυệ hiện tại hoàn toàn tự nhiên, tựa hồ như không có gì cả,
điều may mắn duy nhất là ít nhất Tɧẩʍ ɖυệ không có bắt buộc hắn cùng đan mười ngón tay vào với nhau; nếu mà việc “may mắn” ấy sẽ xảy ra thì hắn thà đâm đầu vào tường chết cho rồi. Hắn không muốn cùng một nam nhân khác nắm tay nhau “tung tăng” trên đường.
Tɧẩʍ ɖυệ đâu biết hắn là nam nhân, nhưng mà Hoắc Thanh Châu cảm thấy việc mình “bị” đối xử như một nữ nhân mà còn rất mà ôn nhu như vậy, thật là không biết phải làm sao.
Hắn thuở nhỏ đã sinh trưởng trong một gia đình rất là “nam tính”, anh em trong nhà không thường tiếp xúc với mẹ, nói thật ra thì mẹ hắn thường không chú ý gì đến anh em hắn, nên hắn không bị ảnh hướng tí gì từ mẹ, bởi vậy mà bây giờ lại bị người khác đối xử “như” nữ nhân thật khiến hắn đau đầu.
Hoắc Thanh Châu cảm thấy chính mình có nên nhận vai người vợ tốt này không? Liền đưa suy nghĩ bày lên mặt một vẻ bất an.
Tɧẩʍ ɖυệ lại không biết được trong lòng Hoắc Thanh Châu
(hoặc đúng hơn là Hàn Tân Đình)
đang suy nghĩ những gì.
Đối với y mà nói, Hàn Tân Đình lạnh lùng ngày trước đã tan biến đâu mất rồi, trước mặt y chỉ còn lại một Tân Đình với nụ cười làm động lòng người cùng cử chỉ, hành động thật đáng yêu.
Chính là hành động của đối phương vẫn còn đang e thẹn, ngượng ngùng; điểm ấy Thẩm Duệ có thể hiểu được, chỉ là Tɧẩʍ ɖυệ đối xử với vợ mình như bình thường nhưng lại làm đối phương thấy lo lắng, điều này cũng dễ hiểu thôi.
Phải nói là bộ dáng hiện tại của Hàn Tân Đình rất mê người. Đối với một nam nhân bình thường, khỏe mạnh, mỗi tối đều có vợ đẹp nằm bên nhưng mà không thể đυ.ng chạm hay vuốt ve gì, Tɧẩʍ ɖυệ bắt đầu có chút bất mãn.
Hoắc Thanh Châu cũng đã quen dần với việc mặc đồ ngủ mỏng manh của Hàn Tân Đình đi ngủ; mà khi Tɧẩʍ ɖυệ nhìn thấy cái cổ mảnh khảnh lả lướt, xương quai xanh cùng da thịt trắng nõn kia….vô luận thế nào cũng không dám nằm gần vợ mình, cũng may là chăn bông cũng đủ rộng nếu không y không thể khống chế được mình.
Nhưng con người cũng đâu phải là sắt đá, cho dù có quyết tâm kiên định đến thế nào đi nữa, huống chi mỹ nhân đang trước mặt.
Lần đầu tiên Tɧẩʍ ɖυệ hôn Tân Đình là vào một buổi chiều mùa thu ấm áp.
Tuiy rằng không phải là thực chất là lần đầu tiên, nhưng ít ra đối với vợ mình sau khi mất trí nhớ thì đó lại chính là lần đầu.
Lúc ấy Tɧẩʍ ɖυệ đang bận bịu trong nhà bếp, một bên đang chuẩn bị món bánh bơ phết mật ong nướng ngọt tuyệt, một bên thì đem hồng trà mới pha còn nóng hổi rót vào chiếc tách, bày tất cả ra bàn, chuẩn bị một bữa trà chiều ngon lành. Đang muốn gọi Tân Đình đến thưởng thức, lại phát hiện đối phương đang nằm ngủ như một chú mèo con dưới ánh nắng ấm áp của buổi chiều thu.
Tɧẩʍ ɖυệ vốn định lại kêu đối phương rời giường, nhưng mà sau khi đi qua đi lại không biết quỷ thần xui khiến thế nào liền cúi đầu khẽ hôn đối phương thật ôn nhu. Y đã thật sự muốn làm như thế từ lâu nhưng sợ Hàn Tân Đình bài xích, nên cũng không dám biểu lộ ý xấu trong đầu ra.
Nhưng giờ khắc này đây, vợ mình đang ngủ say, nếu hôn một cách thật nhẹ nhàng…. Cũng không tính là quá mức đâu nhỉ?
Tɧẩʍ ɖυệ một bên tự hỏi chính mình, một bên chiếm lấy đôi môi kia, thậm chí còn định vươn đầu lưỡi tiến xa thêm một chút, đem sự tình này tiến triển thêm bước nữa.
Nếu người bị hôn ở đây là Hàn Tân Đình thì kì thực ước chừng mặt sẽ đỏ nhưng vẫn duy trì vẻ trầm mặc như thường; mà hiện tại trong thân thể kia là Hoắc Thanh Châu, đương nhiên sẽ xảy ra những chuyện mà Tɧẩʍ ɖυệ không lường trước được.
Y khẽ hôn vợ của mình, phát hiện đối phương có chút phản ứng, tự nhiên muốn vươn đầu lưỡi thâm dò đối phương. Tɧẩʍ ɖυệ bên trong thầm mong vợ mình cứ an phận ngượng ngùng, mặc y “chà đạp” chứ không nghĩ sâu xa hơn là được đối phương đáp lại.
Nhưng lại ngoài suy nghĩ của Tɧẩʍ ɖυệ, đang cố gắng vươn lưỡi thâm nhập vào sâu bên trong hơn, thì bất giác cảm thấy một vật gì đó thật mềm mại đang chạm vào khoang miệng y, một bên đùa giỡn với đầu lưỡi của y.
Tɧẩʍ ɖυệ trong khoảng thời gian ngắn không khỏi giật mình, mà đối phương đang ngày càng trêu đùa, thậm chí còn muốn nếm nước bọt trong miệng y.
Trong lúc ấy, hô hấp hai người vô cùng dồn dập, Hàn Tân Đình hình như chưa thật sự tỉnh lại, nhưng nhẹ giọng thở: “Ngọt quá ……”
Tɧẩʍ ɖυệ lại một phen bị làm cho sửng sốt, vừa mới nghĩ lại chính mình trước kia ở trong bếp có nếm chút mật ong, đôi mềm mại của đối phương hơi mở ra, một bên quấn lấy y, một bên kéo mặt y ngày càng sát lại, mũi tựa mũi. Tɧẩʍ ɖυệ vẫn là lần đầu tiên bị “dẫn trước” như thế, đối phương cũng không có dùng tới kỹ xảo gì cả, nhưng đầu lưỡi mỗi lần chạm đến đều làm y hưng phấn đến nỗi da đầu mơ hồ run lên, ngay cả nhiệt độ trong cơ thể cũng tăng lên không ít.
Nụ hôn cuối cùng cũng vừa chấm dứt, hai khóe mắt của Tɧẩʍ ɖυệ đã đỏ ửng, chính là do du͙© vọиɠ trong cơ thể đang châm ngòi vùng lên, muốn đứng dậy chạy nhanh đi tắm nước lạnh hay tự mình giải quyết cho rồi, lại bị đối phương gắt gao ôm lấy không thể động đậy.
Còn không kịp kinh ngạc, thì người vợ bé nhỏ ấm áp của hắn đã kịp lưu trên cổ y một dấu hôn ngân. Đầu óc liền trống rỗng, hiện tại Tɧẩʍ ɖυệ hổn hển thở một tiếng, trước thì làm một nụ hôn sâu đến triền miên, giờ thì lại chủ động âu yếm, hết thẩy đều đã vượt qua rất là xa, phải nói là vô cùng xa với những gì mà y đã định liệu trước đó.
Đối phương một bên hôn cổ cùng xương quai xanh của y, một bên nhanh chóng cởi bỏ lớp áo sơmi của y ra, Tɧẩʍ ɖυệ nghe thấy chính mình phát ra một tiếng rêи ɾỉ, thẳng đến giật mình mới biết người vợ yêu dấu đang trên ngực y ra sức mυ'ŧ.
Nhưng mà, chỉ cần một lần cũng là đủ rồi, Hàn Tân Đình cũng chính vì âm thanh rêи ɾỉ kia mà đã tỉnh lại.
Không cần tốn nhiều thời gian, Hoắc Thanh Châu liền hiểu được là đã xảy ra chuyện gì!
Mặc kệ là ai chủ động trước, có lẽ chính mình bắt đầu trước, có lẽ là Tɧẩʍ ɖυệ cuối cùng nhịn không được, nhưng tóm lại là bọn họ đã hôn nhau, chính xác là hôn môi. Trong lúc hôn, nửa ngủ nửa tỉnh, hắn hoàn toàn quên chính mình giờ phút này là “Hàn Tân Đình”, còn tưởng rằng đối phương chỉ là đối tượng của đêm phong lưu mà hắn thường trải qua; thậm chí còn chủ động câu dẫn, âu yếm, kɧıêυ ҡɧí©ɧ Tɧẩʍ ɖυệ.
Hoắc Thanh Châu trừng trừng nhìn áo sơmi của đối phương bị cởi gần hết, trên cổ còn có dấu hôn ngân, đáng xấu hổ nhất là “nhũ tiêm” đã bị làm loạn đến nỗi đỏ một mảng. Mặt Hoắc Thanh Châu dần dần cũng hồng một mảng, hai tai thì đỏ hết cả lên. Loại tình huống này, Tɧẩʍ ɖυệ đã muốn suy nghĩ ra chuyện gì rồi? Cứ việc cho rằng thật sự ý của mình không phải như vậy, nhưng Tɧẩʍ ɖυệ không chừng lại nghĩ đây là hắn ám chỉ muốn ân ái a…..
Hai người liền lâm vào trạng thái trầm mặc, Tɧẩʍ ɖυệ sửa sang lại áo, cuối cùng thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Hoắc Thanh Châu ngẩn ngơ, lung ta lung túng nói: “Tại sao….phải giải thích….?”
“Là anh thừa dịp em đang ngủ mà trộm hôn em.” Tɧẩʍ ɖυệ cười cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười.
Hoắc Thanh Châu nhìn ra vẻ mặt của đối phương liền cúi đầu, có chút khẩn trương, xấu hổ nói: “ Em….không ngại đâu.”
Cẩn thận suy ngẫm lại, kỳ thật là hắn đùa giỡn Tɧẩʍ ɖυệ. Quần áo đối phương thì loạn hết lên trong khi mình vẫn chỉnh tề, như vậy cũng là biết ai bị hại. Chính là hiện giờ hắn là nữ nhân, Tɧẩʍ ɖυệ cũng không thể trách tội gì hắn.
“Kia….. Là không chán ghét sao?”
Lời nói tuôn ra không có đầu đuôi gì cả, nhưng mà Hoắc Thanh Châu cũng hiểu được đối phương đang hỏi chuyện gì. Hắn hơi mấp máy môi, có chút do dự ngẩng đầu, liền thấy đôi mắt ôn nhu của Tɧẩʍ ɖυệ đang châm chú nhìn mình có mang theo một tia hy vọng, chờ mong, chính là làm hắn không biết phải nói gì. Khoảng thời gian trôi qua cũng không có chút gì thay đổi, chỉ trầm mặc không nói gì.
Tɧẩʍ ɖυệ cứ như vậy mà nhìn Hoắc Thanh Châu, đúng hơn là nhìn chính vợ mình – Hàn Tân Đình, một chút hy vọng trong đáy mắt đang dần trôi đi, thay vào đó là một chút thất vọng, còn có một chút cảm giác ủy khuất trốn sâu trong đôi mắt kia.
Khi được vợ mình chủ động hôn môi, Tɧẩʍ ɖυệ ngay từ đầu là kinh ngạc, sau đó là vui mừng. Như vậy chính là đã đáp lại y, đã chủ động với y, có lẽ đối phương đã quyết định tiếp nhận y. Trong nháy mắt, y cảm thấy vô cùng sung sướиɠ cùng khoái hoạt, trong lòng nghĩ rằng chính mình vẫn chưa bị chán ghét, bài xích; nhưng mà đối phương giờ khắc này lại trầm mặc như thế, không thể nghi ngờ đúng là y chỉ suy nghĩ viễn vong, tưởng tượng quá mà thôi.
Bởi vì kia không phải là ngượng ngùng, không nói nên lời, mà chính là trầm mặc.
Nguyên lai hết thảy chỉ là do y tự mình đa tình mà thôi.
“Tɧẩʍ ɖυệ” Hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Y ngẩng đầu, miễn cưỡng nói: “Đúng rồi, trà chiều cũng đã chuẩn bị xong, em nên đi thưởng thức.” Dứt lời, liền không chờ đối phương đáp lại, liền xoay người đi thẳng một bước, đến khi cổ tay bị giữ chặt mới đứng lại, kinh ngạc liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Hàn Tân Đình nắm chặt cổ tay y, vẻ mặt thanh tú của nàng cũng có chút do dự, chính là không biết phải làm sao.
Bị đối phương nắm chặt tay cũng hơi có chút đau, Tɧẩʍ ɖυệ chính là không rút tay lại mà chăm chú nhìn về phía vợ mình, hỏi một tiếng: “Xảy ra chuyện gì?”
“Em không phải…..” Đối phương thấp giọng: “Không phải chán ghét…..”
Tɧẩʍ ɖυệ nhíu mi, cứ thế không nói gì.
“Thật sự không phải chán ghét.” Hoắc Thanh Châu một bên nắm chặt cổ tay đối phương quyết không buông, một bên lập lại một lần nữa.
Cảm nhận được cổ tay mình nắm thật ấm áp, đường cong cổ tay thon dài, rất tao nhã, Hoắc Thanh Châu bỗng nhiên nhớ ra chính đôi tay này, mỗi ngày đều nấu những món hắn thích ăn, chính là đôi tay này mỗi lần hai người đi trên phố đều gắt gao giữ chặt hắn, như là sợ lạc mất hắn, chính đôi tay này….
Tɧẩʍ ɖυệ như bừng tỉnh, có chút chần chờ, rồi lại chậm rãi, nhẹ nhàng hôn vợ của mình.
Hoắc Thanh Châu nhẹ nhàng thở ra một tiếng, đáy lòng biết chính mình được tha thứ, nhất thời có chút giật mình.
Vì sao chính mình lại bị một cái nhìn mơ hồ mang một chút ủy khuất của Tɧẩʍ ɖυệ mà động lòng? Rõ ràng đã tự dặn chính mình vô số lần không thể cùng đối phương tiếp xúc quá thân mật, nhưng mà chính mình liền ngay lúc nửa tỉnh nửa ngủ làm nên sự tình kia với Tɧẩʍ ɖυệ, lại càng không phải vừa rồi lại chấp nhận nụ hôn của đối phương?!!
Sự tình không nên là như thế, hắn cũng không nên như thế liền dễ dàng mềm lòng với Tɧẩʍ ɖυệ.
Hoắc Thanh Châu biết bản thân mình đang có mâu thuẫn, hắn biết rằng chính mình không phải là Hàn Tân Đình, trong thân thể nữ nhân này thật sự là hắn – Hoắc Thanh Châu, mà thân là nam nhân tất nhiên không thể dễ dàng nằm dưới thân một nam nhân khác, lâm vào tiết dục thậm chí sinh con nối dõi.
Như vậy, có khi hắn đem mâu thuẫn trong mình biểu lộ ra ngoài, có khi theo bản năng đối mặt với Tɧẩʍ ɖυệ lại trở nên mềm mại ôn hòa, có khi lại ở trước mặt vô tình biểu lộ tính tình của chính mình ra.
Hiểu được điểm ấy, Hoắc Thanh Châu không tự giác liền nở một nụ cười nho nhỏ.
“Xảy ra chuyện gì?” Tɧẩʍ ɖυệ hỏi.
Hiểu được chính mình vẫn chưa bị bài xích, y cơ hồ cảm nhận được trong ngực có cảm giác nào đó nóng rực.
Lúc trước, với tính tình lạnh lùng của Tân Đình, Tɧẩʍ ɖυệ cũng sẽ không vì trầm mặc hoặc lạnh nhạt của đối phương mà sinh ra bất kì cảm xúc dao động nào; bởi vì đã quen sự hờ hững của đối phương, cho dù chính mình bị cũng không cảm thấy thương tâm; nhưng mà hiện tại lại không giống vậy.
Y thừa nhận chính mình lúc này đối với Hàn Tân Đình có cảm xúc, nhưng tại nhà bếp thì giúp mình chuẩn bị mọi thứ, cùng y nấu ăn, không giống Tân Đình trước kia, duy trì vẻ mặt lãnh đạm, không nói một tiếng cứ bận rộn trong nhà bếp.
Hàn Tân Đình không nói gì, thậm chí còn không nhìn về phía y.
Tɧẩʍ ɖυệ thấy vợ trầm mặc như vậy cũng không hỏi gì, gắt gao đem bàn tay lạnh như băng, cùng thân thể mảnh khảnh ấy ôm vào lòng.
Bữa trà chiều đã có phần nguội lạnh nhưng hương khí vẫn nồng đậm như vậy. Tɧẩʍ ɖυệ cầm dao cắt bánh ra một miếng, dùng thêm chút bơ cùng mật ong, rồi chậm rãi bảo vợ mình hé miệng, đem hương vị ngọt ngào kia nhẽ nhàng đút vào.
Hàn Tân Đình im lặng cảm nhận vị ngon đang lan tỏa trong khoang miệng của mình, chậm rãi nhai kĩ rồi nuốt xuống, vị thanh ngọt chảy dài trong cổ họng.
Tɧẩʍ ɖυệ chú ý tới chút khác thường của vợ, vội vàng nói: “Xảy ra chuyện gì? Thân thể không thấy thoải mái sao? Có muốn đi bệnh viện xem sao không….?
Hàn Tân Đình hơi động một chút, thình lình ôm Tɧẩʍ ɖυệ, đem khuôn mặt mình vùi sâu vào hõm vai rắn chắc của y.Tɧẩʍ ɖυệ cũng mơ hồ đoán được ý tứ này của vợ mình, cũng không hỏi gì nhiều, cứ như vậy mà ôm lấy đối phương, khẽ ôn nhu hôn lên mái tóc đen mượt kia, một bên muốn hỏi ngọn nguồn vì sao vợ mình lại khóc nhưng lúc này không nên lắm miệng, cứ việc săn sóc vợ cho tốt.
Hắn làm sao có thể hiểu được tâm tình lúc này của Hoắc Thanh Châu chứ!
Hoắc Thanh Châu may mắn được ở trong thân xác nữ nhân này, rồi lại bi ai vì đối phương sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được thân phận thật sự của chính mình.
Nhưng mà, Tɧẩʍ ɖυệ đối với hắn rất ôn nhu, thậm chí vô cùng tôn trọng. Hoắc Thanh Châu không phủ nhận chính mình lúc đầu là bị bộ dáng anh tuấn của Tɧẩʍ ɖυệ hấp dẫn, mà Tɧẩʍ ɖυệ không giống những người hắn gặp trước đây.
Bộ dáng anh tuấn như vậy nhưng không vì thế mà kiêu ngạo, tự mãn; còn không nề hà chăm sóc cho người vợ bị tai nạn, chưa lần nào tỏ ra mất kiên nhẫn hay bất mãn gì cả; càng không làm mất phong độ của một người đàn ông anh tuấn, cứ việc muốn thân cận với vợ nhưng lại băn khoăn không biết đối phương có chịu không nên chưa bao giờ tự ý vượt rào. Như thế là một nam nhân quá tốt luôn đấy chứ!
Một người nam nhân như thế hỏi sao không thích được chứ!
Không chỉ một lần muốn mình thật sự là Hàn Tân Đình, như vậy có thể danh chính ngôn thuận làm vợ nam nhân này, cùng nhau sống bên nhau suốt đời.
Mà nếu là, chính mình là Hoắc Thanh Châu kì thực cũng được. Hoắc Thanh Châu trước đây cũng rất anh tuấn, đối mặt với trường hợp nào cũng rất bình tĩnh, cho dù cùng là nam nhân nhưng lấy thân phận đồng tính mà nói cũng được, nếu trông thấy Tɧẩʍ ɖυệ từ trước, hắn tự tin có thể cùng đối phương trở thành tri kỉ.
Nhưng mà vận mệnh lại trêu đùa hắn, có thể nói hiện giờ hắn vừa là Hoắc Thanh Châu, vừa là Hàn Tân Đình; cũng có thể nói hắn vừa không phải là Hàn Tân Đình, vừa không phải Hoắc Thanh Châu.
Trong cơ thể Hàn Tân Đình bây giờ là một cô hồn dã quỷ dưới cái tên là Hoắc Thanh Châu; thân xác nữ nhân nhưng linh hồn là của một nam nhân.
Hắn không biết chính mình là ai, cũng không biết chính mình nên là ai, càng không rõ chính mình nên đi nơi nào.
Đại khái bây giờ là hắn chỉ muốn khóc một trận cho thỏa.
Từ khi tai nạn xe cộ đến bây giờ đây là lần đầu tiên hắn khóc; Hoắc gia từ trước đến giờ đều được giáo huấn nam nhân thà đổ máu chứ không rơi lệ, hắn cũng không ngoại lệ.
Sau khi hồi phục tinh thần, Hoắc Thanh Châu mới phát giác chính mình đã ở trong lòng ngực Tɧẩʍ ɖυệ khóc lâu như vậy, liền vội vàng lau đi nước mắt, ngẩng đầu muốn hướng Tɧẩʍ ɖυệ giải thích, thì liền bị đối phương hôn, chưa kịp hiểu chuyện gì thì có một cỗ nước lạnh chảy qua.
Tɧẩʍ ɖυệ hôn xong, thấp giọng nói: “Uống nước, em khóc lâu như vậy rồi cũng nên uống chút nước.”
Hoắc Thanh Châu một bên quẫn bách, một bên liền cầm ly nước trong tay đối phương uống một hơi, biểu tình có chút xấu hổ.
Tɧẩʍ ɖυệ cũng không nói nữa, chính là ôm chặt đối phương vào lòng, cằm tựa lên vai, gắt gao không muốn buông.
Hoắc Thanh Châu phát hiện một bên áo sơmi của Tɧẩʍ ɖυệ bị nước mắt mình làm ướt một mảng nhỏ, xấu hổ nói: “Thực xin lỗi, em….. Quần áo của anh….”
“Thật sự….không cần giải thích.”Tɧẩʍ ɖυệ cười nhẹ, liền hôn lên đôi má đỏ ửng kia: “Nếu còn lần sau, nơi này hoan nghênh em. Tuy rằng anh không hy vọng có lần sau.”
Lần này, Hoắc Thanh Châu sửng sốt, nhưng thật sự ra là đỏ mặt không thôi.