Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 13: Mật Đào

edit: Phương Moe

Đến ngày tiến cung dự tiệc, Kiều Thị sáng sớm liền dậy chuẩn bị mọi thứ.

Kiều Thị rất thích trưng diện, đứng trước gương trang điểm sửa soạn cũng bỏ

ra những nửa canh giờ, cuối cùng là một thân trang phục đoan trang quý

phái.

Nha hoàn hầu hạ bên cạnh đang đợi Kiều Thị cũng không cảm thấy

ngạc nhiên khi nàng bỏ nhiều thời gian ra chuẩn bị, Kiều Thị trời sinh

quyến rũ, trang phục phụ trợ, thêm gấm thêm hoa, có gì mà không tốt? Hơn nữa mấy nha hoàn bọn nàng, nhìn Kiều Thị đẹp cũng là vui tai vui mắt

nha.

Trong Cẩm Tú viên, nha hoàn Ngọc Trác thấy Kiều Thị đến liền hướng về phía nàng hành lễ.

Kiều Thị vào trong phòng nữ nhi, thấy trong phòng yên tĩnh nên hiểu được nữ

nhi vẫn còn đang ngủ, nàng liền rón rén mà đi tới bên giường.

Giang

Diệu tuy chỉ là tiểu hài tử sáu tuổi, nhưng từ xưa đên nay tính tình độc lập, còn nhỏ tuổi đã muốn ở một viện riêng. Thời điểm Giang Diệu sinh

ra, Giang Chính Mậu đã bắt tay vào chuẩn bị Cẩm Tú viên này cho nữ nhi

bảo bối.

Giang Diệu muốn cái gì thì sẽ được cái đó, nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác muốn có mà không được, Cẩm Tú Viên này là vào thời

điểm sinh nhật năm tuổi, Giang Diệu chủ động đề nghị với phụ mẫu hai

người.

Giang Chính Mậu và Kiều Thị bàn bạc một phen, hiếm khi thấy

khuê nữ chủ động yêu cầu muốn thứ gì, nên hai người liền đáp ứng ngay

yêu cầu của Diệu Diệu.

Làm con gái đã không dễ, hơn nữa nàng lại

là nữ nhi duy nhất của Trấn Quốc Công phủ, yêu thương chiều chuộng cũng

là chuyện bình thường.

Hiện nay Giang Diệu vẫn đang trong mộng đẹp.

Kiều Thị yên tĩnh ngồi ở cạnh giường, lẳng lặng chăm chú ngắm nữ nhi.

Ngày thường Giang Diệu ngoan ngoãn yên tĩnh, nhưng trong lúc ngủ thì tướng

ngủ lại không có nhu mì như vậy mà nghịch ngợm vô cùng, nhìn tiểu thân

thể lúc này cuộn tròn rúc vào trong chăn tròn vo như nắm cơm vậy.



đôi lúc Kiều Thị đã nghĩ, bộ dáng lúc ngủ mới thực sự thể hiện tính cách của nữ nhi. Nếu không phải từ nhỏ thân thể nữ nhi đã yếu đuối hơn so

với hài tử cùng tuổi, thì nàng cũng sẽ giống tiểu hài tử khác thích

cười, thích nghịch ngợm huyên náo.

Kiều Thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn

của khuê nữ như quả trứng, nhớ lại mấy ngày trước đây đại phu bắt mạch

cho nữ nhi nói khuê nữ bảo bối này thân thể so với trước đây đã tốt hơn

nhiều.

Thực sự là chuyện tốt.

Đôi mắt đẹp của Kiều Thị mỉm cười, gọi khuê nữ tỉnh dậy.

Giang Diệu mở đôi mắt vẫn còn muốn ngủ mơ màng nhìn Kiều Thị, rồi liền lười

biếng ôm lấy Kiều Thị, sau đó nằm nhoài trên bả vai nàng.

Sau khi rửa mặt xong, Kiều Thị tự mình chải đầu cho nữ nhi.

Lúc này Giang Diệu mới tỉnh táo một chút, nàng nhìn chính mình trong gương, có chút không nhận ra.

Tiểu nữ oa nho nhỏ, mặt mày như hoạ, cánh môi phấn hồng chúm chím, khuôn mặt mập mập mạp mạp giống như nếu véo một cái sẽ có mật đào chảy ra.

Giang Diệu trừng mắt nhìn, đưa tay lên sờ sờ mặt, đột nhiên nghĩ tới điều gì, mắt to nhìn nhìn hai tay của chính mình.

Hai tay nho nhỏ những cũng là có thịt mập mập. Nàng nhếch môi, giơ tay véo

mặt mình một cái, phát hiện khuôn mặt trắng nộn của chính mình lại có

thêm chút thịt.

Hai mắt Giang Diệu trợn to, hưng phấn xoay người vui vẻ nhìn Kiều Thị: “Nương nhìn này, Diệu Diệu lại mập lên rồi!”

Trong trí nhớ đời trước của Giang Diệu, dù nàng được nuông chiều từ bé

nhưng vẫn là một thân nho nhỏ gầy gò. Khi đó nàng cùng Tạ Nhân còn giao

hảo, Tạ Nhân trổ mã dáng ngọc yêu kiều, mặt như phù dung. Mà nàng đây,

dung mạo của nàng hơn xa Tạ Nhân, nhưng vĩnh viễn là một bộ dạng gầy gò

như cây đậu nha, trên mặt trắng xám suy sụp, dường như chỉ cần một con

gió nhẹ cũng thổi bay được nàng.

Nàng chính là không thèm để ý

mấy chuyện này, nàng có cha mẹ cùng các ca ca thương yêu, những cái khác đều không quan trọng, nhưng mỗi lần nhìn những tiểu nữ nhi cùng tuổi,

khoẻ mạnh hồng hào làm nàng không khỏi cũng ước ao.

Nàng còn nhớ có

một lần, nghe được hai vị biểu ca bàn luận về nàng, mang nàng cùng Tạ

Nhân so sánh, nói nàng tuy rằng thân phận cao quý cùng dung mạo hơn hẳn

Tạ Nhân, thế nhưng ngoại trừ mặt và gia thế thì trên người nàng làm gì

có tư thái của nữ nhi.

Hồi đó nàng bệnh tật quấn quanh người, dù

đến tuổi cập kê nhưng kinh nguyệt vẫn mãi chưa thấy đến, nên nhìn nàng

giống như nữ hài đồng, lấy đâu ra dáng vẻ của thiếu nữ mới lớn.

Mà bây giờ, người nàng đã khoẻ mạnh mập mạp đầy thịt đây.

Giang Diệu cực kỳ hài lòng, nhếch môi cười, lại hướng về trong gương ngắm

nhìn khuôn mặt đáng yêu trắng ngần, không nhịn được lại nhìn nhiều thêm

mấy lần.

Nàng rất xinh đẹp nha!!!!

Giang Diệu tuổi nhỏ, mấy

tháng này tâm tình tốt, khẩu vị tốt nên ăn được nhiều, còn thường xuyên

đá cầu để tăng cường thể lực, thế nên cứ thế mà lớn nhanh.

Trước mắt

nàng là khuôn mặt trắng nõn mập mạp có da có thịt, tuy không đuổi kịp

được cô nương mập Trần Ngưng Chỉ kia, nhưng chẳng bao lâu nữa là có thể

đuổi kịp được Tiết Kim Nguyệt khuôn mặt tròn tròn.

Ngày hôm nay lúc dùng bữa sáng, Giang Diệu tâm tình tốt, ăn nhiều hơn nửa bát cơm.

Tiểu tổ tông thích ăn, người trong cả nhà đều nguyện ý hầu hạ.

Dùng hết đồ ăn sáng xong, Kiều Thị xoa xoa cái bụng phình lên của nữ nhi rồi nắm tay nữ nhi chuẩn bị ra ngoài phủ.

Trước khi đi, ba ca ca còn lần lượt từng người hôn một cái vào khuôn mặt tròn nhỏ của muội muội bảo bối, lúc này mới đắc ý đến lớp học.

Hôm nay

Kiều Thị mặc một thân áo váy đỏ tươi thêu hoa văn bối tử vô cùng kì

công, mỗi bước đi làm cho người ta cảm giác như đoá hoa đang nở rộ, cùng với khuôn mặt long lanh ý cười, diễm lệ đoan trang, không hổ danh là mỹ nhân trong kinh thành, dù Kiều Thị đi đến chỗ nào thì nhan sắc cũng

luôn thu hút nổi bật, kể cả hiện tại khi đã lập gia đình thì nhan sắc ấy càng ngày càng đằm thắm, quyến rũ hơn.

Kiều Thị chọn cho Giang

Diệu một thân áo váy cũng màu đỏ tươi, ngay cả kiểu tóc cùng trang sức

cũng là cùng một dạng với Kiều Thị, Giang Diệu lúc này chính là một

phiên bản thu nhỏ sống động của Kiều Thị.

Một lớn một nhỏ, một quyến rũ mỹ miều, một xinh đẹp ngây thơ dắt tay nhau ra ngoài gây biết bao nhiêu sự chú ý.

Xưa nay cơ thể Giang Diệu suy nhược, phần lớn nếu đi ra ngoài thì đều được

Kiều Thị hay Giang Chính Mậu cùng các ca ca ôm, nhưng hôm nay một đôi

chân ngắn lon ton theo bước chân Kiều Thị, điệu bộ ngây thơ đáng yêu,

dọc đường đi mẹ con hai người vừa nói vừa cười, dường như nói đến chuyện gì vui vẻ nên thỉnh thoảng liền nghe thấy tiếng cười giòn tan như

chuông bạc của tiểu nữ oa.

Giang Diệu khuôn mặt bánh bao, béo tròn phấn nộn, hoàn toàn là khí sắc của một tiểu nữ oa khoẻ mạnh.

Tạ Nhân đứng bên khóm hoa, nhìn mẹ con hai người nói cười vui vẻ, cũng là ngẩn ra.

Từ lần trước ở Cẩm Tú viên, Tạ Nhân bị uỷ khuất lớn, liền sau đó cũng không còn chủ động đến tìm Giang Diệu chơi.

Người đọc sách đều có một cỗ khí chất thanh cao xuất phát từ trong xương tuỷ, Tạ Nhân sinh ra trong dòng dõi thư hương, nên cũng có một cỗ khí chất

như vậy. Lúc trước nếu không vì bị người bắt nạt, nàng cũng sẽ không đi

lấy lòng Giang Diệu, dù trên mặt là nụ cười nhưng trong lòng quá nửa là

không vui.

Mỗi khi nhìn Giang Diệu một thân phục trang tinh xảo cùng trang sức quý giá đẹp đẽ, được sống trong Cẩm Tú viên sa hoa tiện nghi, nàng liền không nhịn được thầm nghĩ, nếu nàng là Giang Diệu thì thật

tốt biết bao.

Có một lần, nàng thấy trong hộp đựng trang sức của

Giang Diệu có một chiếc lắc tay bằng vàng, hoa văn sóng nước cực kì đẹp

mắt, khiến nàng thỉnh thoảng liếc nhìn mấy lần, Giang Diệu thấy thế liền hỏi nàng có muốn hay không?

Trong lòng nàng tất nhiên là muốn, nhưng nhìn vẻ mặt của Giang Diệu giống như bố thí, nên nàng liền lắc đầu, nói vòng tay này nhìn chững chạc quá, không thích hợp với tuổi của nàng.

Nhưng sau đó, nàng thừa dịp Giang Diệu không chú ý, liền lấy trộm cái vòng tay kia.

Dù trong lòng nàng run sợ hồi lâu nhưng nàng thật sự rất yêu thích chiếc vòng này.

Sau ngày ấy, khi đang cùng tán gẫu với Giang Diệu, nàng thấy nha hoàn Ngọc

Trác chỉ vào trong hộp nói cái vòng kia không hiểu vì sao lại không

thấy.

Trong lòng nàng sợ sết, sợ bị người khác nhìn ra đầu mối liên

quan đến mình, lại cũng cảm thấy là Ngọc Trác đang cố ý nói cho nàng

nghe.

Giang Diệu sau khi nghe xong cũng chỉ nhàn nhạt “Ồ” một

tiếng, rồi cũng không thèm để ý chút nào. Nàng nghĩ suy cho cùng đối với Giang Diệu cũng chỉ là một chiếc vòng tay bình mà thôi, chỉ cần nàng ấy yêu thích, thì cho dù một trăm hay một ngàn cái thì phụ mẫu nàng cũng

sẽ mua cho nàng.

Giang Diệu có gia thế vượt qua nàng, chẳng qua

là có số đầu thai may mắn mà thôi. Ngược lại nàng ta cũng sẽ sống chẳng

được bao lâu, vinh hoa phú quý này nàng ta đúng là vô phúc hưởng. Mỗi

lần thời điểm mà nàng ước ao, nàng sẽ đều nói với chính mình, Giang Diệu là con ma bệnh sẽ chết sớm, như vậy lòng nàng sẽ cảm thấy thoải mái hơn chút.

Nhưng hiện tại, thân thể Giang Diệu càng ngày càng tốt hơn xưa, làm sao còn nhìn thấy chỗ nào là bệnh tật suy nhược.