Chuyển ngữ: Mic
Trong lúc ở biên thành chiến trường thay đổi trong nháy mắt thì Thanh Hải cũng sớm đã rơi vào hỗn chiến.
Hai triền núi cao chót vót,chính giữa là một thung lũng, trong đó binh sĩ đang chém gϊếŧ. Trên triền núi là tướng lãnh dẫn binh của hai bên, ngồi trên lưng ngựa quan sát từ xa.
Đông Đức Trác Y tuy lớn tuổi nhưng vẫn tráng kiện, người mặc ngân giáp cưỡi trên lưng ngựa, nhíu mày nói với Tiêu Tĩnh ở bên cạnh: “Trong triều đình của Đan Châu vậy mà vẫn còn có kẻ muốn gây bất lợi với nó, thật không ngờ mà.”
Tiêu Tĩnh sững ra trong chốc lát mới ý thức được “Đan Châu” mà bà nói chính là An Bình, quay đầu nhìn về phía tướng lãnh sườn núi đối diện, thở dài: “Thế nên bệ hạ có thể đăng cơ đế vị, quả thực không dễ.”
Đông Đức Trác Y mím môi, đầu mày càng nhíu chặt, trán lộ ra hai vết nhăn thật sâu. Oán giận đối với việc An Bình thâu tóm Thanh Hải hiện thời cũng hoàn toàn biến mất. Người có thể có được thiên hạ, không có gì đáng trách. Cùng là nữ tử, bà càng thấu hiểu những gian khổ mà An Bình đã trải qua.
Tiêu Trữ đứng cạnh uể à uể oải rút trường kiếm, quay đầu nói với Tiêu Tĩnh: “ Ngươi là tướng lãnh chỉ huy vạn quân, ta thân ở giang hồ, chỉ đấu một chọi một, hiện thời lại đối mặt với nội gián, vẫn là cứ giao cho ta đi.”
Dứt lời còn chưa đợi hắn đồng ý thì hắn đã kéo ngựa vung roi, tức tốc hướng thung lũng mà lao xuống. Tới bên dưới sườn núi đối diện, nhún người bay lên, góc áo màu lam từ giữa không trung quét qua, tư thái tuấn mỹ tựa tiên hạc. Thế nhưng trong khoảnh khắc lao tới tướng quân đối phương thì lại hóa thành mãnh hổ, trường kiếm bổ xuống chính diện, đối phương vội vàng vung kiếm chống đỡ, nhưng bị đòn tấn công nặng nề của hắn đánh ngã xuống ngựa.
Khi ấy những người có mặt đều đang chú tâm tới chiến trường, bất ngờ mọc ra một người như vậy xuất hiện khiến ai nấy đều có chút không kịp trở tay. Binh sĩ xung quanh lập tức định chạy lên hộ vệ nhưng bị Tiêu Trữ cho mấy kiếm giạt ra, cổ tay vung lên, mũi kiếm đã chỉ vào người ngã trên đất, chúng binh sĩ thấy tình hình như vậy cũng không dám tùy tiện xông lên, đành phải vây lấy hắn.
Tiêu Trữ nhìn quanh một vòng, lạnh giọng quát: “Hèn mạt! Tây Nhung xâm phạm, không biết hộ gia vệ quốc, chỉ biết chém gϊếŧ người mình, có xứng đáng với thê nhi phụ mẫu ở nhà!”
Chúng binh sĩ cầm trường thương, ngơ ngác nhìn nhau, bắt đầu do dự.
“Ha ha, miệng lưỡi sắc bén lắm, không hổ là thế tử Nhϊếp chính vương.”
Tiêu Trữ cúi đầu nhìn người nằm trên đất, hắn đang há miệng thở dốc, khóe môi còn vương vệt máu.
“Khăng khăng cố chấp, chó cùng rứt giậu, không hổ là đời sau của phản vương.”
Người trên đất bắt đầu ha hả cười lớn, tựa như phát cuồng: “ “Đời sau của phản vương”? Nói rất hay! Danh hiệu này đã theo bổn vương nhiều năm như vậy, không ngờ hôm nay cũng không bỏ được.”
“Thử nghĩ tới thê nhi của ngươi ở kinh đô, tốt nhất là sớm đầu hàng đi.”
“Hừ, bổn vương không ngó ngàng đến đã nhiều năm rồi! Một con nhóc miệng con hôi sữa, dựa vào cái gì ngồi vào bảo tọa hoàng đế!”
Tiêu Trữ lạnh lùng nhìn hắn, không đáng để đánh giá.
Tiếng chém gϊếŧ dần dần nhỏ lại, có sự giúp đỡ của quân đội Thanh Hải, Tiêu Tĩnh chiếm ưu thế tuyệt đối về nhân số, cho nên chiến cục rất nhanh liền được khống chế. Hắn dẫn một đội quân xông lên, nhóm người trước đó vây quanh Tiêu Trữ lập tức bị số lượng binh sĩ càng đông hơn vây lấy, đồng loạt vứt binh khí quỳ xuống, tỏ ý đầu hàng.
Tiêu Tĩnh xoay người xuống ngựa, cầm trường kiếm tới bên cạnh Tiêu Trữ, cúi đầu: “Triệu vương, tội gì chứ?”
Tiêu Linh nằm ngửa mặt, mũ giáp sớm đã rơi ra, tóc tai tán loạn, dáng vẻ nhếch nhác. Đôi mắt từng luôn ánh lên vẻ hèn nhát sợ sệt kia hiện thời chứa đầy phẫn nộ trừng hắn, miệng lưỡi đã từng dùng ngôn ngữ ôn nhu cũng thốt ra lời ác độc: “Tiêu Tĩnh, uổng công bổn vương luôn xem ngươi là huynh đệ duy nhất của mình, ngươi lại đồng ý dưới trướng An Bình, lẽ nào giống một gã nam nhi!”
“Chẳng lẽ đi vào vết xe đổ của đời trước mới là nam tử chân chính?” Tiêu Tĩnh yên lặng nhìn hắn, kỳ lạ là không có lấy một tia lửa giận, giữa hàng mày kiên nghị là vẻ bình thản.
“Hừ, ô nhục đời trước để lại lẽ nào nhiều hơn những gì mà triều đình ban cho? Từ hoàng đế cho tới đại thần, có ai không đề phòng chúng ta? Bằng không há lại đuổi chúng ta tới nơi biên cương heo hút! Tiêu Tĩnh, ngươi đã bị Tiêu Tranh tẩy não rồi! Lúc đó ngươi ở phủ Nhϊếp chính vương, cũng chỉ coi ngươi như con tin mà thôi!” Hắn nghiêng mặt, nặng nề xì một tiếng khinh miệt: “Có hận chỉ hận bổn vương lúc trước không thể loại trừ An Bình!”
Tiêu Trữ cười lạnh: “Thì ra người lúc trước liên tục có ý đồ mưu hại An Bình chính là ngươi, tiếc là….”
Tiếc là có năng lực vươn xúc tu vào cung đình, cũng có bộ mặt thiện lương mị hoặc mọi người, nhưng vào giây phút quyết định càn khôn cuối cùng, rốt cuộc lại dựa vào vũ lực mà quyết đấu.
Hiện thời bị hai cánh quân bao vây, rơi vào kết cục thế này, tội tình gì chứ?
“Hừ, ngươi cho rằng các ngươi đánh bại bổn vương thì An Bình có thể ngồi vững đế vị sao? Nó còn không biết người bổn vương hợp tác trên thực tế không phải Kim Giác, mà là Tây Nhung vương chân chính, đó mới là nước cờ then chốt nhất! Các ngươi ở đây hao tốn nhiều ngày trời, chỉ sợ cũng không kịp trở lại tiếp ứng đâu, ha ha ha……….”
Nhìn thấy Tiêu Linh dần dần điên cuồng, Tiêu Trữ nhíu mày, Tây Nhung vương chân chính?
Tiêu Tĩnh mơ hồ đoán được một chút, định tiếp tục dò hỏi, thế nhưng Tiêu Trữ tựa như cố ý, nhắm mắt phớt lờ bọn họ. Hắn thở dài: “Ngươi thật sự không định đầu hàng?”
Tiêu Linh mở mắt cười lạnh, quay mặt đi chỗ khắc, sắc mặt trắng bệch: “Bổn vương yếu không địch lại mạnh, không có gì để nói! Thắng làm vua thua làm giặc, ngươi muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ!”
Thời tiết trước đó rất tốt bỗng nhiên mây đen bao trùm, bầu trời trở nên u ám, cuồng phong nổi lên, dường như lại sắp mưa.
Tiêu Tĩnh cúi đầu nhìn vạt áo bị gió thổi tốc lên, bất chợt nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, những gì bọn họ từng trải đều tương tự nhau, người bị chế nhạo và thành kiến đương nhiên không chỉ có mình Tiêu Linh. Chỉ là tâm tình không giống nhau mà thôi. Hắn đem biên cương trở thành đất trời nơi mình có thể thực hiện hoài bão, nhưng Tiêu Linh thì lại xem Tây Nam như nhà ngục giam cầm; hắn muốn nhìn thấy tương lai, còn Tiêu Linh lại cố chấp với quá khứ.
Trường kiếm trong tay từ từ đưa lên, Tiêu Tĩnh cúi đầu nhìn gương mặt giống bạch diện thư sinh của hắn, khẽ thở dài: “Một hồi huynh đệ, bổn vương cho ngươi sự kiêu ngạo nên có của một hoàng tộc và quân nhân, miễn cho ngươi bị áp giải về kinh, chịu nhiều tra tấn.”
Tiêu Linh kinh
ngạc quay qua nhìn hắn, trước mắt lóe lên một luồng sáng bạc, mũi kiếm lạnh lẽo đã xuyên qua ngực.
Hắn mờ mịt mở to hai mắt, hoa tuyết li ti bay lượn, rơi vào mắt hắn, trong khoảnh khắc che phủ toàn bộ ánh sáng, bầu trời tối đi, âm thanh xung quanh biến mất, mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng….
Không biết chiến trường phía biên thành có biến đổi, chúng tướng lĩnh Tây Nhung vẫn ra sức chống cự, không biết rằng viện binh sắp tới sẽ chỉ càng khiến bọn họ rơi vào tình thế khó khăn.
Mũi tên An Bình bắn trúng Kim Giác đã dùng hết toàn bộ sức lực, xuyên qua nội tạng, mất máu rất nhiều, chưa tới một canh giờ đã khiến hắn vong mạng.
Có binh sĩ chầm chậm chạy tới bẩm báo với Ô Đồ, vốn tưởng hắn sẽ không vào lúc này lan truyền tin tức, ai ngờ hắn thế nhưng lại lập tức lớn tiếng gào lên: “Đại vương đã băng hà, Đại vương đã băng hà rồi……..”
Quân Tây Nhung tức thì trở nên hoảng loạn, rất nhiều tướng lãnh cũng lộ vẻ hoang mang.
Ai ngờ một khắc sau, hắn lại cầm loan đao từ xa xa chỉ về phía trận doanh Lương quân, cao giọng nói: “Cung thỉnh Tam vương tử điện hạ hồi quốc!”
Ai nấy kinh ngạc không thôi, nhưng thấy
Song Cửu cổ tay bị thương một tay cầm dây cương, thúc ngựa, ra sức chạy về phía Tây Nhung.
Mấy tướng lãnh trung thành với Kim Giác lập tức xào xáo loạn lên, thậm chí còn muốn xông tới trước cản đường Song Cửu. Tiếc là người vừa hành động thì trong số binh lính Tây Nhung hỗn chiến trước đó lại lộ ra vài người thân thủ nổi trội, bay người qua, trong tình huống bất ngờ không kịp phòng bị đem bọn họ chém ngã xuống ngựa. Sau đó đám người ấy nhanh chóng chạy về phía Song Cửu, dường như sớm đã đợi hắn trở lại, chuẩn bị vì hắn mở đường.
Binh lính Tây Nhung trong tình thế hỗn loạn thấy tình hình đó, đành phải liều chết tiếp tục đột phá vòng vây, phảng phất như trong thời khắc này ngoại trừ dựa vào nỗ lực của chính bản thân thì cái gì cũng có thể thay đổi.
Cảnh tượng càng trở nên hỗn loạn, người Tây Nhung trong lúc đột phá vòng vây cũng tự chém gϊếŧ lẫn nhau, quả thực là khó bề tưởng tượng, thế nhưng trong đó lại rất có tuần tự, khiến người ta cảm thấy mọi thứ đều sớm đã được sắp đặt từ lâu.
An Bình xa xa đứng nhìn, chợt cảm thấy trận chiến này có lẽ chính là cơ hội đối phương lợi dụng để loại trừ Kim Giác mà nghênh đón Song Cửu, chỉ sợ vừa rồi nàng không ra tay với Kim Giác, Kim Giác cũng sẽ bị người trong nội bộ ám sát.
Song Cửu bởi vì bị thương, cử động không tính là nhanh, mà sau lưng hắn, đã có người tức tốc phi ngựa đuổi theo.
Hai người Tần-Tôn đang ở trong chiến trường, bao gồm cả Lưu Tự đều nhìn thấy người đó, nháy mắt kinh ngạc đến độ không thốt nên lời.
Liệu có phải nhìn nhầm rồi không? Huynh ấy không phải bị tật à?
Tề Tốn Chi lắp cung bắn tên, mũi tên sượt qua cánh tay Song Cửu, hắn liền không ngồi vững, lập tức từ trên lưng ngựa ngã xuống. Có điều động tác vẫn cực kỳ nhanh nhẹn, nhanh chóng xoay người nhảy lên, trong số đội binh sĩ hộ vệ đang lao tới xa xa đã có người ném loan đao cho hắn.
Song Cửu một tay đón lấy, cũng không để ý tay kia máu tươi đầm đìa, nhanh chóng xoay người, loan đao rời tay phóng đi, bay thẳng về phía Tề Tốn Chi. Người kia cúi người né tránh, vỗ lên lưng ngựa, đáp xuống đất.
Khu vực dải đất giữa chiến trường và thành lầu, mặt đất cát vàng trải rộng, trở thành chiến trường của hai người họ.
Bầu trời trở nên âm u, cũng bắt đầu có tuyết rơi. Tề Tốn Chi vững vàng đứng đó, tựa như bức tường thành dày nặng sau lưng kia, sừng sững bất động, nghênh đón tia kinh ngạc trong mắt Song Cửu.
Trước đây chỉ cho rằng hắn miễn cưỡng ngồi trên lưng ngựa, đấy đơn giản là một dạng kế sách tác chiến khiến người khác bất ngờ không thể đề phòng, không ngờ hắn vậy mà lại có thể thật sự chân chính đứng trước mặt mình. Qua biết bao lần thăm dò thực lực của hắn, hiện giờ, ngay cả cái chân què của hắn cũng là lừa người!
Hận ý trong ngực Song Cửu chợt dâng lên, thân thể tàn tật đủ để khiến An Bình nhớ nhung không thôi, hơn nữa lại có thể là kẻ bình thường trên chiến trường!
“Chủ nhân! Đao!” Sau lưng truyền tới tiếng kêu của một nữ tử, Song Cửu quay người, Nhã Vân trong trang phục binh sĩ đã chạy tới phía trước,loan đao trong tay ném qua rồi tức tốc chạy về phía hắn.
Hắn đưa tay bắt lấy, thuận thế xoay người, đao phong quét thành một độ cong hoàn mỹ xung quanh: “Tề Tốn Chi, ngươi diễn kịch đến chân thực không dễ gì nhỉ.”
Tề Tốn Chi vứt loan đao, chậm rãi rút trường thương sau lưng, cười ôn hòa: “Vẫn không bằng ngươi.”
Lời còn chưa dứt, người hắn đã lao vụt tới, trường thương trong tay mang theo khí thế quét sạch ngàn quân. Song Cửu cổ tay vừa chuyển, nâng loan đao nghênh tiếp, keng một tiếng chạm vào nhau, cơ hồ gần khiến hổ khẩu1
của hắn tê dại.
1
Khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ
An Bình ở phía sau phất tay ra hiệu cho ám bộ tiến lên, toàn quân lắp cung yểm hộ Tề Tốn Chi. Mà tầm mắt nàng, trước sau vẫn rơi trên người người ấy.
Đã rất lâu rồi, nàng mới lại trông thấy dáng vẻ đứng thẳng của hắn. Phía trước chém gϊếŧ mù trời, bóng lưng hắn ngược sáng bừng lên vẻ cao lớn mà oai hùng, ngạo nghễ đứng đó cùng đất trời bao la, dường như không gì có thể ngăn trở sự xuất hiện của hắn.
Lòng nàng dâng lên rất nhiều tâm tình, trong đó rõ rệt nhất chính là kiêu ngạo. Đại thể bởi vì người này toàn tâm toàn ý yêu mình, hắn thuộc về nàng.
Nhã Vân cuối cùng cùng với binh sĩ có trách nhiệm hộ vệ Song Cửu đồng loạt đột phá vòng vây xông qua, vừa định bao vây Tề Tốn Chi thì một trận mưa tên đã bay tới, lập tức tử thương phân nửa. Tề Tốn Chi bởi vì Song Cửu trước đó có ý đồ tổn thương An Bình, vốn đã không định tha cho hắn, huống hồ còn biết thân phận của hắn là Tây Nhung vương tử nên sát khí càng nặng. Song Cửu bị thương, gặp phải công kích mãnh liệt như vậy của hắn, chỉ dùng một tay chống đỡ, không thể tới gần, hoàn toàn không có cơ hội để thở dốc.
Tề Tốn Chi múa trường thương không một chỗ hở, đúng thời cơ một kích tấn công lên người hắn, quay người, thuận thế vung mũi thương, đã dự định trực tiếp kết liễu hắn. Thế nhưng có người từ bên cạnh lao ra, kịp thời chắn trước người Song Cửu, mũi thương cắm phập vào bụng nàng ta.
“Nhã Vân!” Song Cửu hoảng hốt nhìn nữ tử chắn trước người mình.
“Chủ nhân chạy nhanh đi, đừng………..cô phụ kỳ vọng của chúng thuộc hạ………..” Âm thanh của nàng đứt quãng, dần dần yếu ớt, cuối cùng cả người sụp xuống đất, trên gương mặt kiều mị không còn sinh khí. Chỉ có đôi mắt ấy, lần lữa không muốn nhắm lại, ngẩn ngơ nhìn Song Cửu, lộ ra một tia thâm tình cùng bối rối.
Song Cửu hung hăng trừng mắt nhìn Tề Tốn Chi, xoay người hướng chiến trường vội vàng chạy đi, trực tiếp lẫn vào chiến cuộc, phút chốc liền không thấy bóng dáng.
Đại quân Tây Nhung dường như dây dưa trì hoãn chính là vì nghênh đón sự trở lại của hắn, lúc hắn biến mất trong chiến trường không bao lâu thì kèn lệnh lui binh liền vang lên. Tràn lên như thủy triều trước đó đột nhiên tản ra, binh sĩ Tây Nhung bị bọc sườn trước sau, đành phải từ hai bên đột phá vòng vây.
Tề Tốn Chi đã trở lại ngựa, xoay người nhảy lên, quay đầu hướng đằng xa phất tay, một vạn ám bộ đang đợi lệnh trong khoảnh khắc tập kết.
Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn nhìn An Bình từ xa xa, An Bình cũng nhìn lại hắn, cách nhau một khoảng rất xa, vốn không trông rõ nét mặt, nhưng đôi bên vẫn cố chấp chăm chú nhìn.
Một lúc sau, Tề Tốn Chi hướng nàng gật đầu một cái, tựa như là một dạng cảm ứng, An Bình cũng gật đầu, hắn liền nhẹ mỉm cười, lúc quay qua lại trở nên nghiêm nghị.
Hoa tuyết bay múa, mặt đất mênh mông, dưới nền trời u ám, tay hắn cầm trường thương, thúc vào bụng ngựa, dẫn theo ám bộ hướng phía Tây Nhung đột phá vòng vây như tên bắn mà đi…..