Chung Túc có chút mê mang đứng lên, vị trí của hắn là ở một góc Trầm Cảnh cung, từ nơi này đi vài bước về phía trước, liền có thể thấy được trước cửa cung có rất nhiều nam nữ đang chạy tới chạy lui. Những người này đều mặc y phục dài thượt của cổ đại, nữ nhân thì phục sức giống như nữ tử gọi Tiểu Tịch lúc nãy mặc, nam nhân cũng là tóc dài vấn trâm, mặt bố y thanh lam.
Đây là chỗ nào vậy?
Hắn nhìn nhìn tay mình, lòng bàn tay còn lưu lại vết bụi bẩn lúc nãy vừa mới ngã bổ nhào trên mặt đất, hắn nghĩ nghĩ, liền hướng mặt mình thoa lên.
Nghe nữ tử kia gọi mình là nương nương, trong tiềm thức, nghĩ đến rất nhiều người có thể nhận ra khuôn mặt này. Tiểu Tịch nói có người muốn hại hắn, Chung Túc trực giác nói cho bản thân biết, không thể bại lộ thân phận.
Hắn vẽ mặt xong, gương mặt xinh đẹp liền mang theo đầy vết bùn đất.
Có mấy người nam nhân mang theo chậu nước hướng vị trí của Chung Túc chạy tới, xem ra là tới dập lửa. Cầm đầu là một người nam nhân, vừa chạy tới liền gặp Chung Túc một mình như bóng ma đứng đó, liếc mắt nhìn cách ăn mặc của ‘nàng’, nhướng mày hỏi, “Ngươi ngây ngốc ở đây làm gì, còn không mau đi cứu hỏa!”
Thanh âm người này có chút sắc bén, nghe qua thực cổ quái.
“Còn muốn đứng đó nhàn hạ?” Người này lại cất cao thanh âm.
Chung Túc lập tức phản ứng lại, hướng mắt nhìn bốn phía, bước nhanh đi về hướng đám người. Hắn đi theo dòng người, tìm được nguồn nước. Nơi đó cách Trầm Cảnh cung không xa, là một miệng giếng rộng, có người ở bên cạnh phụ trách múc nước.
Hắn từ bên cạnh miệng giếng lấy một cái chậu gỗ nhỏ, đưa cho người múc nước. Người múc nước tốc độ bay nhanh, từ dưới giếng mức lên một thùng nước đổ vào trong chậu.
Chung Túc lại cúi đầu đi theo đám người đi về hướng Trầm Cảnh cung.
Hắn vẫn sợ người khác nhận ra mình, thứ nhất là che dấu thần sắc của mình, thứ hai, hắn thật sự không thể chấp nhận mình thế nhưng lại sống trong một thân thể nữ nhân.
Sắc trời mặc dù tối, hắn vẫn cảm thấy có người chăm chú nhìn mình, thậm chí cảm giác ngay cả bên cạnh cũng có người không ngừng nhìn hắn, làm hắn xấu hổ vô cùng.
Nhưng mà Chung Túc vừa cúi đầu, liền nhìn thấy hai điểm nổi lên trước ngực mình, mỗi khi bước đi, thậm chí còn có thể cảm giác được chúng còn run run lên.
Chung Túc tuyệt vọng nhắm mắt lại, sau đó mở ra lần nữa.
Vẫn là hai khối thịt a thịt.
“…” Chung Túc đành phải nhìn chằm chằm vào gót chân người đi trước.
***
Thế lửa hung mãnh, thiêu đỏ cả góc trời, hòa với bóng đêm tạo thành một mảnh đỏ hồng quỷ dị.
Chung Túc cũng không biết mang theo chậu gỗ nhỏ đi tới lui mấy lần, chỉ cảm thấy khối thân thể này toàn thân cao thấp vừa đau vừa chua xót. Đợi đến thời điểm hắn trở lại Trầm Cảnh cung chuyến cuối cùng, lửa đã muốn dập tắt không sai biệt lắm. Tẩm điện mà vừa rồi hắn còn ngủ qua hiện tại đã cháy đen hết cả, chỉ còn lại đống tro tàn.
Nơi bị đại hỏa thiêu qua còn đang nhè nhẹ bốc lên khói trắng, vài thị vệ ở trong tàn tích tìm kiếm, cuối cùng nâng ra một xác người bị cháy đen sì sì.
Vài người vây xem bên cạnh lập tức đều né tránh ra, Chung Túc đứng trong đám người nhìn thấy, hài cốt đen đúa, vốn dĩ dung mạo thanh tú đã hoàn toàn thay đổi, trong lòng khoi khỏi rầu rĩ.
Nữ tử kia vừa lúc này còn ở chỗ này gọi ‘Nương nương’, hiện tại đã táng mạng nơi biển lửa, thành kẻ chết thay cho hắn.
Bên người có mấy nữ nhân thấy thảm trạng của người chết, đều nghiêng đầu, trong đó có hai ba người còn khe khẽ bàn luận.
“Kì Phi chết thực thảm.”
“Bị biếm lãnh cung, người nào lại chết không thảm.”
“Kỳ thật ta nghe nói Hoàng thượng vẫn còn rât thích Kì Phi, nếu không Lâu gia toàn gia bị trảm, vì cái gì còn lưu lại một mình Kì Phi a.”
“Suỵt, lời này cẩn thận bị Quý phi nương nương nghe được.”
“Phi phi phi, là ta lắm miệng.”
Nữ nhân này nói còn chưa dứt câu, trước cửa cung liền truyền đến tiếng nói the thé hô to.
“Hoàng ― thượng ― giá lâm ―”
Người trước cửa Trầm Cảnh cung nghe tiếng, đều quỳ xuống, dập đầu xuống đất.
Chung Túc mặc dù không biết quy củ, nhưng nhìn thấy động tác của người bên cạnh, cũng theo đó quỳ trên mặt đất.
Ngoài cửa cung một đội người tiến vào, đi đầu có người mở đường, mang theo đèn l*иg đi tới, sau đó có một người bước vào cửa cung. Tầm nhìn của Chung Túc chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày đen nhánh của người này, trên có thêu tơ vàng hoa văn hình đóa tường vân, vạt áo hắc huyền bào tùy thân mà lay động, bộ pháp vững vàng, chậm rãi đến gần.
Nhưng người này bước vài bước vào gần Trầm Cảnh cung, liền dừng lại cước bộ.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt như vậy, hoàng đế cất giọng hỏi:
“Kì Phi ở đâu?”
Thanh âm trầm ổn bình tĩnh.
Y mặc dù hỏi như vậy, nhưng trên thực tế, vị hoàng đế này cách thi thể của ‘Kì Phi’, cũng bất quá hơn mười bước.
Mọi người đều không dám ngẩng đầu, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một hơi.
“Trẫm đang hỏi các ngươi!” Thanh âm đế vương càng thêm lạnh như băng.
Chung Túc nhíu mày.
“Hồi Hoàng thượng, Kỳ Phi… Kì Phi nương nương bị…” Trong đám người có một thái giảm tổng quản bước ra, khấu đầu bên chân Hoàng đế, nơm nớp lo sợ trả lời.
Không khí càng thêm trầm thấp.
Chung Túc thấy được bốn ngón tay trên bàn tay phải của hoàng đế chậm rãi vuốt ve ban chỉ (1) bạch ngọc có hoa vân đỏ như máu trên ngón cái. Ngón tay cử động nhẹ nhàng, chút có chút không.
Người này ngón tay thực sự rất đẹp, khớp xương thon dài, nhìn ra được là tay người sống trong an nhàn sung sướng, không giống như Chung Túc trước kia, một đôi tay bởi vì trường kỳ luyện tập cầm súng ống, toàn vết chai.
Ánh mắt hoàng đế đảo qua đám người, sau đó dừng lại ở một người trong đám người quỳ trước mặt. Người này tuy rằng mặc trang phục nô tỳ trong cung, cúi đầu quỳ sát đất, nhưng sống lưng rất thẳng, ở trong một đốn nô tài khúm núm khum lưng có chút xuất chúng, rất có khí khái, bộ dáng cũng có vài phần cảm giác quen thuộc.
Chung Túc chỉ cảm thấy có tầm mắt dừng trên người mình cao thấp đánh giá, trong lòng căng thẳng, cúi đầu càng thấp hơn.
Ngay tại lúc Chung Túc nghĩ đến chính mình phải lạy bái thật lâu thật lâu, đế vương mới chậm rãi mở miệng.
“Lang trung của Thượng phương tư (2) có hay không?”
Lại một người nơm nớp lo sợ chạy đến quỳ gối trước mặt hoàng đế, nói: “Có nô tài.”
“Việc này giao cho Thượng phương tư điều tra.” Hoàng đế nhìn nữ nhân đang quỳ kia, chọn mi, lại nói, “Còn Kỳ Phi, hậu tán đi.”
Y nói xong câu này, liền xoay người, hướng ngoài cung nhanh chóng rời đi. Vài thị vệ thái giam cung nữ đi theo cũng xoay người đuổi kịp, nhanh chóng biến mất khỏi Trầm Cảnh cung.
Thẳng đến khi những người đó cách rất xa, Chung Túc và đám nô tài kia mới đứng dậy.
Lửa dĩ nhiên đã dập tắt, để lại đám thái giám cung nữ cũng không có tác dụng gì nhiều, vì thế đều bị các công công quản sự gọi trở về, chỉ để lại vài người trong nội vụ phủ, chủ sự Thượng phương tư khám nghiệm điều tra hiện trường. Chung Túc tất nhiên là không biết những người này muốn làm gì, chỉ biết cái kẻ xưng là Hoàng thượng kia muốn điều tra nguyên nhân tử vong của Kì Phi, hắn không tiện ở lại nơi này, đành phải kiên trì, đi theo mấy cung nữ rời đi.
Hoàng cung lớn vô cùng, Chung Túc đi theo vài cung nữ được một lúc, cũng không biết là đang đi đến nơi nào, chỉ thấy cung nữ đi vào một cổng vòm thật lớn, hai bên cửa còn có hai nam tử mặc bố y lam sắc đứng canh. Hắn đang do dự có cần đi theo vào hay không, phía sau chợt truyền đến thanh âm của một nam nhân.
“Đứng lại.”
Chung Túc tim đập lỡ nửa nhịp, cước bộ cũng không dám dừng lại.
“Đứng lại.” Nam nhân phía sau bắt lấy bờ vai hắn, lực đạo vừa phải.
Chung Túc đành phải dừng lại cước bộ.
“Quay đầu lại đây nhìn xem.” Người phía sau nói.
Chung Túc đứng tại chỗ bất động.
Sau đó người nọ cũng không có cưỡng cầu, ngược lại chậm rãi thong thả bước tới trước mặt Chung Túc. Chung Túc vẫn là cúi đâu không dám lên tiếng, chỉ nhìn thấy người này chân mang giày nhung, quần áo là tơ lụa hắc hồng, bên hông đeo theo một cây đao, tay giữ chuôi đao, vỏ đao đen nhánh, trên thân có tạo hình long văn, khảm minh châu, hoa khí lạnh lùng.
Nam tử đeo đao cao thấp đánh giá Chung Túc một phen, nói “Ta nhớ rõ ở Mộc Thừa cung không có gặp qua ngươi, ngươi là người của cung nào?”
Chung Túc trầm mặc, bản thân là từ Trầm Cảnh cung trốn tới, nhưng hắn tuyệt đối không thể nói.
“Ngẩng đầu lên.” Nam tử đeo đao thấy Chung Túc không nói lời nào, lại nói.
Chung Túc tiếp tục bảo trì tư thế cũ.
“Ngẩng đầu lên.” Nam nhân lặp lại một lần nữa.
Chung Túc nghĩ làm thế nào để lừa gạt cho qua đây.
Nam nhân nhíu mày, đơn giản không hỏi nữa, vươn tay trái lên nắm lấy xương hàm của nữ tử, mạnh mẽ nâng lên.
Động tác của y rất nhanh cũng rất mạnh mẽ, Chung Túc cảm thấy hàm dưới đau xót, liền thấy khuôn mặt đeo đao của nam tử, mày kiếm mũi thẳng, mặt mày tuấn lãng.
Nam tử đeo đao híp mắt nhìn chằm chằm Chung Túc, sau đó buông tay, nhíu mày, “Sao lại bẩn như vậy.”
“…” Chung Túc là nên cảm thấy may mắn bản thân mình bẩn hay là may mắn chính mình không bị người ta nhận ra.
Nam tử đeo đao thu hồi tay, từ trong ngực áo lấy ra một cái khăn lụa, một bên lau tay một bên nói, “Vừa rồi ngươi đi Trầm Cảnh cung sao?”
Chung Túc nghĩ nghĩ, cúi đầu “Ân.” một tiếng.
Nam tử đeo đao sau khi nghe xong thanh âm nữ tử, chọn mi nói, “Ta còn nghĩ đến người sẽ không nói chứ.”
“…”
“Ngươi đang phục vụ ở cung nào?” Nam tử đeo đao lại hỏi lần nữa.
Lúc này cũng không thể trầm mặc nữa, Chung Túc nghĩ nghĩ, châm rãi nói, “Ta mới tới trong cung không lâu, nghe nói Trầm Cảnh cung bị cháy, liền đi cứu hỏa.” Hắn chịu đựng thanh âm rất không quen của mình nói, “Sau đó muốn hồi cung, nhưng lại không nhớ đường.”
“…” Nam tử đeo đao không khỏi lại liếc nhìn nữ tử một cái.
“…” Chung Túc hút hút mũi, đã biết nói hơi có chút khó tin rồi.
“Ngươi ngay cả người của cung nào cũng không biết?” Nam tử đeo đao hỏi.
Chung Túc lắc lắc đầu.
“…” Nam tử đeo đao khóe miệng hơi hơi co giật, nhưng nghĩ đến chuyện mà Hoàng thượng trước đó giao phó cho mình, chỉ có thể khoát tay áo nói, “Hết cách, không thể nhớ đường cũng phải nhớ rõ tên mình.” Y dừng một chút nói, “Phủ nội vụ có danh sách cung nữ, sáng mai dẫn ngươi đến đó hỏi.”
Chung Túc trong lòng cả kinh, lại sợ khiến người hoài nghi, không dám lên tiếng cự tuyệt, đành phải gật đầu.
(1)
Ban chỉ: là vật phẩm mà quan lại quý tộc ngày xưa hay đeo trên ngón tay cái, thường làm bằng ngọc thạch.
(2)
Lang trung: là thầy thuốc ý. Thượng phương tư: chắc là một tổ chức dưới quyền của vua chuyên điều tra về án tử này nọ hay sao ấy (Ta đoán đại thôi TAT)