Tương Tỉnh

Chương 1: “Thế giới này có lúc không có lí lẽ như vậy.”

Khương Tỉnh ngủ một giấc ở nhà ga, khi tỉnh lại đã ba giờ sáng, loa phát thanh thông báo nhắc nhở hành khách đến giờ soát vé. Khương Tỉnh đeo balo lên cánh tay, lấy vé từ trong ví tiền ra, đi qua cửa soát vé đến toa số 8.

Giờ là thời điểm sinh viên trở lại trường, trên toa xe đông đúc không chịu nổi, trên đường đi ghế đều đã có người ngồi, Khương Tỉnh đi sau người đàn ông vạm vỡ chen đến chỗ ngồi. Sau khi thu xếp ổn thỏa sờ lên mặt một tay đều là mồ hôi.

Chỗ ngồi của cô cạnh lối đi, ngồi bên cạnh là người đàn ông trung niên, đối diện là một cặp vợ chồng, khỏang bốn mươi năm mươi tuổi đều dựa vào ghế ngủ.

Khương Tỉnh không nhìn người khác nhiều, chỉ cúi đầu xem điện thoại. Không có tin nhắn mới, hiển nhiên là Thẩm Bạc An vẫn chưa trả lời. Khương Tỉnh cũng không để ý, cất di động vào túi, nằm xuống bàn ngủ.

Sau khi tàu khởi động, trong toa dần dần yên tĩnh, mọi người đều đi ngủ với đủ mọi tư thế, tiếng ngáy vang lên bốn phía. Vì tính chất công việc, Khương Tỉnh đã quen với mọi hoàn cảnh, đây cũng không phải là lần đầu tiên ngồi ghế cứng, bới vậy rất nhanh liền lơ mơ ngủ.

Tàu đi rất chậm, Khương Tỉnh từ trong mơ hồ tỉnh lại, ngoài cửa sổ vẫn là khung cảnh hỗn độn như cũ.

Hai vợ chồng đối diện cũng đã tỉnh, đang nhỏ giọng nói chuyện, thấy Khương Tỉnh đã thức, liếc nhìn vài lần.

Khương Tỉnh xoa mặt, hoạt động cánh tay vẫn có cảm giác không thoải mái, cúi đầu nhìn, người đàn ông ngồi cạnh không biết khi nào đã lại gần, đùi dán sát vào cô.

Cô nhíu mi dời chân đi, người đàn ông hói nửa đầu, mắt nhắm chặt, có vẻ không biết gì. Khương Tỉnh nhìn chằm chằm mặt hắn hai giây, cảm thấy mình có vẻ cảnh giác hơi quá.

Thả lỏng tâm trạng, nhưng cũng không ngủ được nữa, nhìn xuống di động, chỉ mới bốn giờ rưỡi.

Hai vợ chồng đối diện không nói chuyện nữa, người chồng đứng dậy lấy ba lô trên giá hành lí, mở ra lấy túi hạt dưa đưa cho vợ.

Đi đường dài, cắn hạt dưa có vẻ là cách gϊếŧ thời gian rất tốt.

Khương Tỉnh không ăn hạt dưa, về điểm này cô có chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, không chịu được tiếng cắn hạt dưa. Nhưng lần này, ngoài ý muốn lại không cảm thấy khó chịu, cẩn thận nghe, lại có chút vui tai.

Thời gian trong âm thanh này chậm rãi trôi, mười mấy phút sau, loa phát thanh thông báo tàu chuẩn bị đến trạm dừng.

Tàu chỉ ngừng mấy phút, người lên xuống không nhiều, toa bọn họ gần như không có ai lên. Lúc tàu chuyển bánh, Khương Tỉnh nhìn sân ga qua cửa sổ, yên ắng tĩnh lặng.

Vừa quay đầu, cảm giác có điểm bất thường.

Đùi bị người khác sờ một cái.

Khương Tỉnh chắc chắn lần này không phải là phản ứng thái quá, bởi vì tên hói đầu ngồi cạnh không biết đã mở mắt từ khi nào, đang nhìn cô, ánh mắt mang theo thăm dò cùng với tia phấn khích không che giấu được.

Toàn thân Khương Tỉnh cứng đờ, nhưng vẫn trấn định như cũ, nén giận nói: “Tiên sinh, ông dịch vào trong chút.”

“A, cô nói hướng này?” Tên kia làm như không có việc gì nói.

Hắn vừa nói vậy, người cũng dịch lại gần sát Khương Tỉnh, tay bấm vào eo cô.

Khương Tỉnh đẩy mạnh hắn ra, đứng lên: “Ông còn như vậy, tôi sẽ gọi bảo vệ.”

Cô vừa đứng dậy, những người không ngủ xung quanh đều nhìn sang, hai vợ chồng đối diện cũng ngừng cắn hạt dưa, nhìn Khương Tỉnh, lại nhìn tên hói đầu, người chồng nhíu mày, muốn nói gì đó, lại bị vợ kéo một cái, không nói nữa.

Lúc này tên hói đầu cười một tiếng, nói: “Tôi đâu có làm gì.”

Nói xong thì nhìn mọi người xung quanh buông tay, có vẻ bất đắc dĩ: “Mấy cô gái trẻ bây giờ thật

quá tự luyến. Chỗ ngồi chỉ có chừng đó, ngủ thϊếp đi vô tình chạm phải, chưa gì đã la lối như vậy.”

Những người xung quanh dùng ánh mắt khác nhau nhìn Khương Tỉnh, có người nói: “Cô gái ngồi xuống đi, người khác vẫn còn đang ngủ đấy.”

Mặt Khương Tỉnh đỏ bừng, nhìn chằm chằm tên hói đầu.

Đây không phải lần đầu tiên cô gặp phải chuyện như vậy. Có người nhát gan, không dám nói một lời, nhưng cũng có người dũng cảm lên tiếng, cô đã từng cảnh cáo, từng có lúc xử lý được, có lúc cũng không cách nào xử lý, giống như bây giờ, đối phương thật vô sỉ, con mắt quần chúng lại không đủ sáng suốt, cuối cùng cũng chỉ cãi cọ vài câu mà không giải quyết được gì, gọi cảnh sát cũng vô dụng, không có chứng cứ.

Thế giới này có lúc không có lý lẽ như vậy.

Không Tỉnh không nói lời nào, tên hói đầu lại cười, “Được rồi được rồi, tôi không so đo với con nít, cô ngồi đi.”

Những người khác cũng hùa theo.

Khương Tỉnh không để ý, đứng đó hai giây, duỗi tay lấy ba lô trên giá hành lý.

Lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng cô: “Cô tới đây ngồi đi.”

Khương Tỉnh quay đầu lại, thấy một thanh niên cao gầy.

Cậu ta đứng trong hành lang, một tay nhấc túi xách, một ngón tay chỉ chỗ ngồi, nói: “Chúng ta đổi chỗ.”

Chỗ ngồi của anh ta gần lối đi, bên trong là hai mẹ con.

Khương Tỉnh nhìn một lúc, nói “ Cảm ơn”

Cậu ta không lên tiếng, tránh sang bên cạnh, ý bảo Khương Tỉnh đi qua ngồi xuống.

Hai người đổi chỗ xong, Khương Tỉnh nghe được tên hói đầu hừ một tiếng.

Cô nhìn thoáng qua bên cạnh, người thanh niên đã ngồi xuống, túi xách đặt ngang trên đùi, một bên quai đeo cặp có vẻ đã bị đứt, rũ xuống phía trước.

Hành trình sau đó thật yên bình.

Tàu trễ giờ, đến trạm cuối cùng đã gần mười một giờ.

Xuống xe, Khương Tỉnh nói cảm ơn người thanh niên kia lần nữa.

Vẫn không nhận được tin tức của Thẩm Bạc An, không biết anh bận hay đơn giản là không muốn trả lời. Khương Tỉnh cũng không gọi điện, tự mình gọi xe trở về.

Ngày hôm sau Thẩm Bạc An về nhà.

Khương Tỉnh nằm trên ghế sofa ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác đèn sáng, mở mắt ra liền nhìn thấy Thẩm Bạc An.

Khương Tỉnh hơi ngây người, Thẩm Bạc An cũng vậy, anh đứng trước tủ giày không động đậy, cà vạt vừa kéo một nữa, tay liền bất động.

Qua một lúc, anh ho nhẹ một tiếng, đi tới.

“Về khi nào vậy?” Anh đứng cạnh ghế sofa nhìn cô.

“Hôm qua.” Khương Tỉnh nằm trên ghế không động đậy, hướng mặt về phía anh, tóc rối tung che nửa khuôn mặt.

Thẩm Bạc An nhíu mày, yên lặng một lát rồi nói: “Sao không nói trước với anh?”

“Em đã gửi tin nhắn cho anh.” Khương Tỉnh vừa tỉnh ngủ, nói bằng giọng mũi.

Thẩm Bạc An: “Anh không nhận được.”

“A, chắc tín hiệu trên tàu không tốt.”

Thẩm Bạc An hơi ngẩn ra, chần chừ hỏi: “…Ngồi tàu hỏa?”

“Ừ.” Khương Tỉnh giải thích, “Không tìm được vé máy bay.”

“Trở về sao cũng không gọi điện thoại?”

“Sợ anh đang bận.” Khương Tỉnh gỡ tóc ra, lộ ra gương mặt trắng ngần.

Thẩm Bạc An nhìn một lúc, môi động đậy, muốn nói lại thôi.

Anh không hỏi nữa, Khương Tỉnh cũng không chủ động nói chuyện, cô chỉ phòng bếp: “Em có nấu cháo, anh đói thì ăn, em ngủ trước.”

Thẩm Bạc An nói: “Lên giường ngủ đi.”

“Không cần.” Khương Tỉnh kéo chăn phủ lên mặt.

Thẩm Bạc An đột nhiên khom lưng kéo chăn xuống, ôm cô lên.

Khương Tỉnh cũng không giãy dụa, mặc anh ôm đến phòng ngủ. Thẩm Bạc An đặt cô lên giường, bật điều hòa, lại đắp chăn cho cô.

Khương Tỉnh trước sau đều nhắm mắt, một câu cũng không nói.

Thẩm Bạc An ngồi xuống bên giường, nhìn cô một lúc rồi đi ra ngoài.

Khương Tỉnh không biết Thẩm Bạc An ngủ lúc nào, cũng không biết anh có lên giường ngủ không, khi cô tỉnh lại thì trong nhà đã không có ai. Trên tủ lạnh có mảnh giấy nhớ. Thẩm Bạc An nói buổi tối sẽ trở về đưa cô đi ăn.

Chạng vạng quả nhiên nhận được điện thoại, Thẩm Bạc An đợi cô ở dưới lầu.

Khương Tỉnh thay váy xuống lầu.

Thẩm Bạc An dựa vào cạnh cửa xe, nhìn cô cầm túi xách từ trong cửa đi ra, lúc đi xuống làn váy bay lên như đóa hoa màu đen.

Thẩm Bạc An mở của xe, Khương Tỉnh cười một tiếng, chỉ chỉ phía sau nói: “Em muốn ở phía sau ngủ một lát.” Nói xong tự mình ngồi vào xe.

Thẩm Bạc An đứng bên ngoài nhìn cô hai giây, không lên tiếng, đi vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái.

Dọc đường đi đều yên tĩnh, Thẩm Bạc An lái xe, Khương Tỉnh nhắm hai mắt lại, bộ dáng vô cùng mệt mỏi, cũng không hỏi anh đi đâu, ăn gì.

Thẩm Bạc An có vẻ đã sắp xếp từ trước, lái xe thẳng đến nhà hàng, dẫn Khương Tỉnh đến phòng riêng, Khương Tỉnh thế mới biết hóa ra không phải chỉ có hai người bọn họ ăn cơm.

Trong phòng đã có 3 người, trừ người nữ thì hai người đàn ông còn lại cô đều biết, Tống Vũ và Lục Từ Ann, đều là bạn học của Thẩm Bạc An, cũng là cộng sự ở Sở Luật.

Thấy bọn họ vào, Tống Vũ lên tiếng trước tiên: “Ồ, Tiểu Khương Tỉnh đã về rồi?”

“Vâng.” Khương Tỉnh mỉm cười với anh ta, cùng Thẩm Bạc An đi tới ngồi xuống.

Bấy giờ Lục Từ Ân mới giới thiệu với bọn họ: “Đây là bạn gái tớ, Tô Nam.” Sau đó giới thiệu với Tô Nam, “Đây là anh em của anh, Thẩm Bạc An, đây là vợ cậu ấy, Khương Tỉnh.”

Sau khi chào hỏi lẫn nhau, mọi người bắt đầu ăn cơm.

Khương Tỉnh nói chuyện không nhiều, phần lớn thời gian đều cúi đầu ăn, trong nhưng người này, Tống Vũ nói nhiều nhất, từ lúc bắt đầu liên tục nói chuyện, đến cuối cùng đề tài chuyển đến Khương Tỉnh.

“Đúng rồi, tiều Khương Tỉnh, lần này em đi lâu thật, đi những đâu thế?”

Khương Tỉnh đang ăn mực viện, bị anh ta gọi tên, nghẹn một cái, sau khi nuốt xuống mới trả lời: “Không đi nhiều nơi lắm, ở Quảng Tây khá lâu.”

“Quảng Tây?” Tống Vũ nói, “Quảng Tây nhiều đồ ăn ngon, nhưng sao em có vẻ gầy đi vậy, không hợp khẩu vị sao?”

“Cũng tốt ạ.”

Tống Vũ lắc đầu, đột nhiên chậc một tiếng nói: “Tiểu Khương Tỉnh, công việc này của em quá vất vả, một cô gái chạy ngược chạy xuôi dầm mưa dãi nắng cũng không phải là chuyện tốt, em không để ý, lão Thẩm thì lại đau lòng, có phải không lão Thẩm?”

Thẩm Bạc An sắc mặt nhàn nhạt, liếc nhìn Khương Tỉnh, nói: “Cô ấy thích công việc này.”

Khương Tỉnh cầm đũa không lên tiếng. Lúc này Tống Vũ lại nói: “Ngược xuôi hai năm nữa cũng nên nghỉ ngơi đi, hai người định lúc nào sinh con thế, tớ còn đang chờ ôm con nuôi đây.”

Thẩm Bạc An và Khương Tỉnh đều không tiếp lời, Lục Từ Ân lại chế nhạo một câu: “Cậu lo chuyện bao đồng quá đấy, bản thân vẫn còn độc thân, muốn sinh tự mình sinh đi.”

Tống Vũ bị chặn họng, cười ha hả bỏ qua chủ đề này.

Sau khi ăn, mỗi người tự về nhà.

Trên đường về Thẩm Bạc An ho khan vài tiếng, Khương Tỉnh đề nghị tiện đường đi mua ít thuốc cảm, Thẩm Bạc An nói không cần.

Đến cửa tiểu khu, Khương Tỉnh thấy có người đứng ở phía trước.

Thẩm Bạc An cũng nhìn thấy, dừng xe lại.

Khương Tỉnh liếc mắt nhìn, nhận ra người kia.

Giang Thấm Ninh, học trò của Thẩm Bạc An.

“Anh đi qua đó một lát.”

Thẩm Bạc An nói xong xuống xe, Khương Tỉnh nhìn theo anh. Cô nhìn bóng lưng anh, thất thần một lúc, sau đó cũng mở cửa xuống xe.

Giang Thấm Ninh đang muốn gọi Thẩm Bạc An, nhìn thấy Khương Ninh cũng tiến tới, sững sờ một lúc mới lên tiếng: “Thầy Thẩm.” Ánh mắt vòng qua Thẩm Bạc An nhìn về phía Khương Tỉnh: “Ồ, cô về rồi ạ.”

Khương Tỉnh đến gần, Giang Thấm Ninh nghiêm túc: “Em chào cô.”

Cô ta rõ ràng lớn hơn Khương Tỉnh, lại gọi Khương Tỉnh là cô, điều này có chút kì lạ.

Nhưng Khương Tỉnh không hề cảm thấy mất tự nhiên, tùy ý gật đầu với cô ta.

Giang Thấm Ninh đưa túi lớn trong tay cho Thẩm Bạc An, nói mấy câu: “Hôm nay họp mọi người thấy thầy Thẩm ho khan nên có chút lo lắng, dặn em mua chút thuốc đem tới. Em không biết hôm nay cô về, đã làm phiền rồi.”

Cô ta nói với vẻ thoải mái, biểu hiện quan tâm và có lỗi vừa đủ, hết sức đúng mực.

Nhưng vẫn không ngăn được để lộ sơ hở.

Thẩm Bạc An không do dự nhận thuốc, sau khi cảm ơn thì hỏi cô ta: “Em tới đây bằng cách nào?”

“Bắt xe đến ạ.” Giang Thấm Ninh nói, “Em phải đi rồi.”

Thẩm Bạc An muốn nói gì đó, Khương Tỉnh đột nhiên lên tiếng: “Bạc An, anh đưa cô ấy về đi, muộn như vậy không an toàn.”

Giang Thấm Ninh vội từ chối: “Không cần không cần.”

Thẩm Bạc An lại nói với Khương Tỉnh: “Vậy em lên nhà trước đi.”

“Vâng.”

Xe từ từ rời khỏi, Khương Tỉnh đứng một lúc mới xoay người đi vào.