Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau

Chương 3-1: Thì ra, tình yêu là một loại ảo giác

Thị Y Thần kéo Chu Kiều Na chạy thẳng một mạch, mãi đến khi ra khỏi khách sạn cô mới chịu dừng bước.

Chu Kiều Na vuốt vuốt ngực, không ngừng thở hổn hển, “Không ngờ sau khi

được ‘tưới tắm’… thể lực của cậu… lại… đáng kinh ngạc thế này…”.

Cái gì mà “tưới tắm”? Tình trạng thê thảm của mình chỉ có bản thân cô mới

hiểu rõ nhất. Cô chỉ không muốn ở lại cái nơi khiến mình bực bội kia

thêm một giây một phút nào nữa.

Chu Kiều Na cuối cùng cũng lấy lại được nhịp thở nói, “Xe của mình đỗ ở phía đối diện”.

Hai người nhanh chóng ngồi vào xe, Chu Kiều Na khởi động xe, chiếc ô tô lập tức đi vào làn, lúc này Chu Kiều Na lại lên tiếng, “Mau kể cho mình

nghe xem tình hình chiến đấu đêm qua thế nào”.

Thị Y Thần tựa đầu vào ghế, vẻ mặt buồn chán, “Tình hình chiến đấu gì chứ? Mình hoàn toàn không nhớ được gì”.

“Hả? Không phải chứ, nhìn thắt lưng anh chàng đẹp trai kia rõ ràng rất có

lực. Lần đầu tiên quan trọng như vậy mà cậu lại không nhớ được gì? Sao

có thể!” Chu Kiều Na không tin.

“Mình gạt cậu làm gì? Tối qua ngay cả việc về khách sạn bằng cách nào mình cũng không biết nữa.”

“Hả? Cái gì cũng không nhớ? Không phải chứ. Tối qua mình thấy cậu cứ bám

theo anh đẹp trai đó, lôi lôi kéo kéo người ta, sau đó cậu và anh ta

cùng ngồi vào taxi, mình còn cho rằng đầu óc cậu thực sự đã được khai

thông rồi cơ. Làm cả buổi mà cậu cái gì cũng không biết. Không phải cậu

nhìn nhầm anh đẹp trai đó thành mình đấy chứ? Thân hình chữ S ngực cong

mông nở của mình quyến rũ chết người thế này mà cậu cũng có thể nhìn

nhầm giới tính? Cậu cũng thật biết đùa.”

“Cái gì? Tối qua cậu nhìn thấy mình lôi lôi kéo kéo anh ta?”

“Đúng vậy, cậu lôi kéo anh ta suốt dọc đường, sau đó anh ta lên xe, cậu còn

chặn cửa không để cho anh ta đi. Mình còn nghĩ cậu đang ngã giá cơ…”

Nếu như không phải Chu Kiều Na đang lái xe, cô thực sự muốn bóp chết cô ấy

luôn, “Sao mình có thể ngã giá chứ? Đúng, đúng là mình đang ngã giá,

nhưng không phải mình ngã giá để qua đêm với anh ta, mình đang đòi tiền

sửa giày. Cậu thấy mình giống với loại phụ nữ có thể đi tìm kiểu người

giống anh ta sao? Mình thèm vào! Cái này không quan trọng! Quan trọng

là, cậu cuối cùng cũng chẳng đáng mặt bạn bè? Cứ giương mắt nhìn mình đi cùng một người đàn ông lạ mặt, không kéo mình lại lấy một cái như thế

sao? Cậu có biết lần đầu… lần đầu tiên quý giá của mình đã mất rồi

không?”.

“Nhưng tối qua mình có hỏi cậu muốn quà sinh nhật là gì, chẳng phải cậu nói là muốn đàn ông sao?”

“Mình…”, Thị Y Thần nghẹn lời, suýt chút nữa cắn phải lưỡi, câu này thì cô nhớ,

“Tốt xấu gì cậu cũng nên nhắc mình một tiếng chứ”.

“Ôi trời, mình đâu có biết rốt cuộc cậu muốn làm gì. Tối qua đang đi ra khỏi đó một

cách rất thoải mái, cậu đột nhiên mất tích, mình còn tưởng cậu ra ngoài

cửa trước rồi, kết quả ra khỏi K.O lại không tìm thấy cậu đâu. Mình còn

tìm xong quanh đó thêm một lúc nhưng không thấy, quay lại quán bar cũng

không thấy. Ai ngờ vừa đi ra ngoài cửa đã nhìn thấy cậu lôi lôi kéo kéo

một người đàn ông ra khỏi K.O, còn ngồi lên taxi của người ta. Dáng vẻ

của cậu lúc đó thật sự rất giống với việc đang vô cùng vội vàng đi thuê

phòng với người ta, cậu thử nói xem với tình huống như vậy, thử hỏi mình phải ngăn cản thế nào? Nếu đổi lại là người khác lúc đó cũng sẽ nghĩ

như mình thôi.”

“Mình…” Thị Y Thần càng nói càng muốn đâm đầu vào tường, chết quách cho rồi. Cô không ngừng gõ vào đầu mình, đúng là chọn nhầm bạn mà, “Bạn thân à, tối qua không phải là mình đột ngột mất tích

có được không? Dạ dày mình cực kì khó chịu nên đã đi tìm nhà vệ sinh,

không may gặp phải hai người đàn ông đang cãi nhau, một trong số đó

chính là anh ta. Chẳng qua mình chỉ muốn kêu hai người bọn họ nhường

đường, kết quả thật đen đủi bị anh ta giáng cho một bạt tai rồi ngã lăn

đùng ra đất, gót giày cũng gãy luôn. Vì đôi giày mà mình đã xích mích

với anh ta, kết quả anh ta quăng luôn một xấp tiền vào mặt mình. Cậu

cũng biết đấy, đó là đôi giày mà Leone đã dạy mình làm, mình rất giữ gìn và quý trọng nó. Cho nên mình mới bám theo anh ta không buông, chứ

không phải là mình muốn cùng anh ta tìm tình một đêm? Bạn thân của tôi

ạ!”.

Cảnh tượng tiền bay lượn đầy trời không ngừng hiển hiện lại trong tâm trí cô.

“Thật vậy sao… Thực ra cậu nên nghĩ thoáng một chút, ít nhất anh ta trông

cũng rất đẹp trai, so với lần đầu tiên của rất nhiều phụ nữ, thì cậu quả thực được hời rồi”, Chu Kiều Na đành cười gượng mấy tiếng.

“Cảm ơn mấy lời tốt lành của cậu”, Thị Y Thần ra sức ấn tay lên l*иg ngực, chỉ sợ không cẩn thận sẽ phun ra một ngụm máu tươi.

“Đúng rồi, vừa nãy ở trong phòng cậu cãi nhau chuyện gì với anh chàng đẹp trai đó vậy?”

“Không có gì”, cô không muốn nhớ lại chuyện trước đó nữa, đã mất đi thứ quý

báu gìn giữ suốt ba mươi năm thì thôi, lại còn bị người ta chế nhạo,

chúc mừng cuối cùng thoát khỏi cái danh xưng “xử nữ già cỗi”, đó mới

thực sự là sự sỉ nhục lớn nhất.

Chu Kiều Na tưởng rằng cô vẫn còn đau đầu về việc vì sao mà không nhớ nổi chuyện gì, nên vừa lái xe vừa

an ủi, “Thực ra lần đầu tiên không nhớ được gì cũng không hẳn là chuyện

xấu, lần đầu tiên rất đau đớn, không thoải mái chút nào, thậm chí có

người còn thấy sợ hãi. Cậu như thế này sẽ không lo bị bóng ma tâm lý”.

Cô nghiêng đầu nhìn Chu Kiều Na, mặt mũi đột nhiên đỏ bừng lên, ấp a ấp

úng mãi mới dám nói, “Mình hỏi cậu một chuyện nghiêm túc nhé, lần đầu

tiên của cậu, ‘cái đó’ có nhiều không?”.

“Cái gì nhiều?” Chu Kiều Na không nghe rõ nên hỏi lại.

“Thì là… máu đó.”

“À, máu hả. Không nhiều.”

“Không nhiều sao?” Y Thần vừa nghe vậy trong lòng bỗng nhiên trùng xuống. Cô

cắn môi, trong đầu nhanh chóng suy luận, vậy tại sao cô giống như bị “bà dì” ghé thăm theo lệ, ồ ạt như xả lũ thế này?

“À, thì cũng có

một chút. Nói chính xác, chỉ là một vệt mỏng như tơ mà thôi. Nhưng mà sẽ có cảm giác rất đau, rất chướng. Có điều qua ngày hôm sau là ổn ngay.

Hiện giờ có rất nhiều cô gái mất thứ đó bởi những lí do rất lãng xẹt như đi xe đạp, cưỡi ngựa trong giờ thể dục… Cậu còn có thể nhìn thấy, thì

quả thực hai mươi chín năm qua đã giữ gìn cẩn thận lắm đấy”, Chu Kiều Na cười cười.

Y Thần không nói được gì, chỉ biết trừng mắt lườm Chu Kiều Na.

Có điều những lời Chu Kiều Na vừa nói khiến đầu óc cô lại nhanh chóng xoay chuyển, bên dưới rất đau, rất chướng, những cảm giác này cô không hề

có. Có chăng chỉ là những cơn đau vẫn gặp mỗi tháng mà thôi.



xoa xoa cái bụng đang đau âm ỉ, rầu rĩ nói, “Nhưng mà mình đúng là cảm

thấy bụng hơi ngâm ngẩm đau, eo và chân rất mỏi, thực không còn chút sức lực nào”.

“Đau bụng?” Chu Kiều Na liếc xéo cái bụng cô, nở một

nụ cười xấu xa khó hiểu, có vẻ gì đó ám muội nhưng lại có chút cười cợt, “Eo và chân rã rời là dấu hiệu bình thường, nhưng bụng của cậu đau hả…

ha ha ha, anh chàng đẹp trai tối qua rốt cuộc phải mạnh mẽ đến cỡ nào

chứ”.

“Tớ đi chết đây!” Cái gì mà mạnh mẽ? Một chút ấn tượng cô cũng không có, chỉ thực sự rất khó chịu mà thôi.

“Ôi trời, ngày mai là ổn thôi. Nếu ngày mai vẫn không thoải mái, cậu đi

bệnh viện khám xem”, Chu Kiều Na vẫn liên tục cười không ngừng.

“Xin cậu đấy, có thể đừng cười nữa được không?” Y Thần mệt mỏi lườm Chu Kiều Na.

“Được được được, không cười nữa. Hì hì… bây giờ cậu muốn về nhà hay đến cửa hàng?” Chu Kiều Na cố nín nhịn.

Về nhà, nếu không may chạm mặt mẫu thân đại nhân, cô nhất định sẽ bị tra

hỏi. Vốn đã đủ phiền lòng rồi, giờ nếu còn bị nghe thêm một trận giáo

huấn nữa, chắc cô điên mất. Y Thần mệt mỏi thở không ra hơi, “Đưa mình

về cửa hàng đi, vừa hay vẫn còn nhiều việc phải làm”.

Có lẽ bận bịu rồi cô sẽ không còn thời gian nhớ tới chuyện đáng chết đó nữa.

“Được”, Chu Kiều Na quay đầu xe, lái về phía cửa hàng Jessie’s.

Đang trên đường, Chu Kiều Na nhận được một cuộc điện thoại của trường học, sau khi đưa Y Thần về cửa hàng liền vội vàng đi ngay.

Thị Y Thần vừa đẩy tấm cửa kính trong suốt bước vào, cô nhân viên Lưu Sa Sa đã chạy ngay ra đón rồi huyên thuyên, “Jessie, sáng nay giám đốc của

bar K.O có gọi điện đến, nói tối qua chị đánh rơi túi xách trong nhà vệ

sinh, anh ta nói khi nào có thời gian phiền chị qua lấy. Hôm nay có hai

bộ váy cưới mới được đưa đến, một khách hàng đến giục thiết kế. Còn nữa, vừa nãy dì có gọi điện đến, nói nếu gặp chị thì nhắn chị gọi điện về

nhà”.

“Được rồi, chị biết rồi.” Thị Y Thần cũng coi như yên tâm

được phần nào, vẫn may túi xách rơi ở K.O. Mặc dù mất mấy đồng tiền là

chuyện nhỏ, nhưng mất giấy tờ tùy thân và thẻ ngân hàng mới thực sự là

rắc rối. Quả nhiên đêm qua không về nhà, sáng nay mẫu thân đã truy sát

đến tận cửa hàng.

Cô đang định bước vào văn phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng Lưu Sa Sa hét lên, “Jessie, sao hôm nay chị lại đi dép lê thế kia?”.

Cô cúi đầu nhìn xuống, dưới chân đang xỏ đôi dép lê của khách sạn.

Chết tiệt! Sao cô có thể để quên đôi giày cao gót bảo bối của mình chứ.

Y Thần vò vò đầu, vội vào lao vào văn phòng, bấm gọi 114 hỏi xin số của

khách sạn. Điện thoại được kết nối nhanh chóng, Y Thần vội vàng lên

tiếng, “Chào cô, tôi là vị khách đêm qua ở tại phòng 2202. Cho tôi hỏi

một chút, sáng nay các vị dọn phòng, có nhặt được một đôi giày cao gót

màu nude không? Một chiếc của nó đã bị gãy gót”.

Đầu kia điện

thoại nhắn cô chờ một lát, rồi trả lời ngay: “Xin lỗi thưa chị, nhân

viên phục vụ khách sạn chúng tôi không nhặt được đôi giày nào giống như

chị miêu tả. Có điều, sau khi chị đi, có thể bạn trai chị đã mang đôi

giày đó theo, chị hỏi thử anh ấy xem sao”.

“Bạn trai?” Thị Y Thần thoáng sững người, không phải đang nói đến gã đàn ông chết tiệt đó chứ? Cô vội vàng hỏi lại, “Vậy xin hỏi các vị có số điện thoại của anh ta

không?”.

Đầu kia có chút trầm mặc, “Thành thật xin lỗi chị…”.

Thực ra những lời đó vừa thốt ra, Thị Y Thần liền hối hận ngay, chỉ kịp nói một câu “Thật ngại quá” rồi vội vàng cúp máy.

Y Thần mang bộ mặt rầu rĩ ngã vật xuống ghế. Cô nhân viên lễ tân đó nhất

định sẽ vô cùng khinh thường cô. Người ta đã nói là “bạn trai” rồi, sao

cô vẫn hỏi ngược lại người ta số điện thoại “bạn trai” của mình chứ?

Chuyện này ngoài việc nam nữ dắt nhau đi thuê phòng tìm tình một đêm ra

thì còn có cách giải thích nào phù hợp hơn đây?

Thật đúng là thảm bại thảm hại! Đúng là mất mặt triệt để mà! Vì cớ gì sao quả tạ cứ chiếu xuống đầu cô thế này!

Đấm ngực giậm chân, trong lòng gào thét một hồi lâu mới nhớ ra phải gọi

điện báo cho mẹ một tiếng, cô nhanh tay bấm số máy bàn của gia đình, một giọng nói vô cùng dịu dàng vang lên: “A lô, xin hỏi tìm ai vậy?”.

Y Thần khẽ hắng giọng một tiếng rồi đáp, “Mẹ, con đây!”.

Giọng nói dịu dàng nhu mì như nước lập tức chuyển sang tông cao vυ't như sư tử Hà Đông, “Trời ơi, nha đầu chết tiệt kia, cuối cùng con cũng lên tiếng

rồi đấy hả. Cả đêm qua con chết ở đâu mà không chịu về nhà? Còn biết

đường gọi điện thoại về nhà báo một câu bình an hả? Gọi di động thì tắt

máy, gọi đến cửa hàng thì nhân viên nói không đi làm. Chẳng phải tối qua mẹ bảo con đi xem mắt sao, con xm con đã làm ra chuyện gì rồi? Dì Dương tối qua gọi điện đến nói, gia đình đối phương nói con đã buông lời tục

tĩu với họ. Con định làm khó mẹ đấy hả? Còn dám chửi rủa nhà người ta?

Con để cái mặt già của mẹ phải tìm kẽ nứt nào mà chui xuống cho đỡ xấu

hổ đây? Con nói xem…”.