Lục Thần Hòa đi rất
nhanh, ra khỏi K.O liền bắt ngay một chiếc taxi rồi ngồi vào trong, vừa
định đóng cửa thì một cánh tay mảnh khảnh bên ngoài đã gắt gao kéo anh
ra, ngay sau đó một chiếc chân ngọc ngà cũng thò vào trong xe.
“Tên gay kia, anh tự cho rằng mình chân dài thì nhất định sẽ chạy nhanh hơn
tôi sao? Hôm nay không nói cho xong thì đừng hòng đi được!” Thị Y Thần
chắn ngay cửa xe, vung vẩy chiếc giày trên tay.
Gân xanh trên
trán Lục Thần Hòa đã bắt đầu giật giật, anh cầm di động trên tay uy
hϊếp, “Cô nói ai là gay! Nếu cô còn tiếp tục sỉ nhục người khác như vậy, có tin tôi gọi điện báo cảnh sát không hả?”.
“Ha ha… Anh báo đi, để xem khi cảnh sát đến đây, là anh đuối lý hay tôi đuối lý? Đánh người đã không xin lỗi, không bồi thường lại còn định chạy, anh tự thấy anh
có ra dáng đàn ông không?” Thị Y Thần sau khi uống say, chẳng biết lấy
đâu ra nhiều sức lực đến thế, cô chặn cửa xe khiến Lục Thần Hòa không
làm được gì.
“Đồ điên này, có để cho người khác yên không hả?” Lục Thần Hòa không nhịn nổi nữa, gầm lên.
Tài xế ngồi đằng trước cũng chịu hết nổi, khó chịu quay lại nói: “Này, vợ
chồng cãi nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng hai người đừng có cản
trở chuyện làm ăn của tôi có được không? Rốt cuộc có đi hay không? Nếu
không đi thì xuống!”.
Lục Thần Hòa nghiến răng, tức giận nhìn Thị Y Thần bên ngoài cửa, quyết định xuống xe.
Lúc này, Lâm Uẩn Trạch từ K.O đi ra, vừa nhìn thấy anh liền cất giọng gọi từ phía xa: “Thần Hòa, đợi mình!”.
Anh do dự nhìn Lâm Uẩn Trạch một lát, rồi đột nhiên giơ tay kéo lấy Thị Y
Thần vẫn đang chắn ngang ở cửa xe, mạnh mẽ ấn cô vào trong.
Thị Y Thần vốn dĩ chỉ đứng chặn ở cửa xe với mục đích để Lục Thần Hòa giải
quyết vấn đề đôi giày trên tay cô, nào ngờ còn chưa kịp phòng bị gì đã
bị anh kéo vào trong xe.
Lực của Lục Thần Hòa rất lớn, khiến cô
ngã nhào lên người anh, gót giày trên tay vừa vặn đè lên trên ngực anh.
Gót giày nhọn bọc bằng kim loại đâm thẳng vào ngực Lục Thần Hòa, anh đau đớn gào lên một tiếng rồi lập tức dùng hết sức, giận dữ đẩy cô ra.
“Rầm”, đầu cô đập mạnh vào cửa kính.
Anh lạnh lùng liếc cô một cái không chút thương tiếc rồi nói với tài xế, “Bác tài, phiền bác lái xe giúp”.
“Đi đâu?” Tài xế hỏi.
“Cứ đi thẳng đã”, anh lườm cô gái ngồi bên cạnh, đang tính toán xem lát nữa làm thế nào để đá cô xuống xe.
“Anh bị thần kinh à?” Thị Y Thần xoa xoa chỗ trán bị va đến phát đau, rên hừ hừ vài tiếng.
Cô điều chỉnh tư thế ngồi lại cho vững, ai ngờ đúng lúc này tài xế nổ máy
khởi động xe, một cú nhấn ga khiến chiếc xe lao vυ't về phía trước. Cơ
thể Y Thần một lần nữa bị hất mạnh về ghế sau, cú va chạm khiến dạ dày
cô cuộn trào mãnh liệt lần nữa. Y Thần vội vàng dùng tay che miệng lại,
thò đầu ra ngoài cửa sổ, hít lấy hít để bầu không khí tươi mát ban đêm,
chỉ sợ không cẩn thận sẽ nôn hết ra.
Tiếng chuông điện thoại của
Lục Thần Hòa không ngừng vang lên kể từ lúc chiếc xe bắt đầu chạy khỏi
quán bar, bác tài tốt bụng nhắc nhở anh. Nhìn lướt qua màn hình, thấy
Lâm Uẩn Trạch gọi tới, Lục Thần Hòa chần chừ ấn nút từ chối. Tiếng
chuông cuối cùng cũng im bặt, nhưng sau đó anh lại lập tức nhận được mẩu tin nhắn, trên đó viết: Đường Di đang đứng trước cửa nhà cậu, có chuyện muốn nói, cậu mau về đi
Một người là vợ chưa cưới, một người là
anh em tốt, hai cái tên đan xen vào nhau khiến anh cảm thấy buồn bực
không thôi. Không nghĩ ngợi nhiều, anh nhấn nút tắt máy, cất điện thoại
vào túi áo.
Xe chạy chưa được bao xa thì gặp đèn đỏ, bác tài xế lại đột ngột phanh gấp mà không hề báo trước.
Lúc trước hít thở được chút gió đêm, Y Thần đã thấy thoải mái hơn nhiều,
cảm giác buồn nôn cũng giảm bớt. Lần này thì hay rồi, cú va chạm mạnh
này khiến mồm miệng cô chua loét, kêu lên mấy tiếng khốn khổ: “Ọe…”.
Tài xế nghe được âm thanh vừa nhạy cảm vừa quen thuộc liền vội vàng đạp
phanh, gấp gáp la lên: “Này này này, cô ơi, bộ bọc ghế của xe tôi vừa
thay chiều nay đấy, đêm nay tôi còn phải đi kiếm ăn. Cô cứ nôn ra như
vậy, bảo tôi còn làm ăn kiểu gì được? Hai người mau mau xuống xe giùm,
xin lỗi, tôi không chở hai người được nữa đâu”.
Không chỉ có Thị Y Thần, mà ngay cả Lục Thần Hòa đang ngồi tựa vào cửa kính ghế sau ngắm
cảnh đêm bên ngoài cũng khó chịu vì cú phanh gấp này. Anh liếc mắt nhìn
Thị Y Thần đang ngồi bên cạnh vẫn luôn che miệng, cảm giác như sắp nôn
ra đến nơi, nói: “Bác tài, cô ấy vẫn chưa nôn”.
“Không được,
không được! Hai người mau mau xuống xe đi. Chưa nôn thì cũng làm ơn
xuống xe giùm”, tài xế kiên quyết không chở nữa.
Lục Thần Hòa bất lực đẩy Thị Y Thần xuống xe, hai người vừa mới đứng vững, chiếc xe đã
lao vυ't đi như tên bắn, thoắt cái đã biến mất.
Thị Y Thần ngồi
xổm dưới gốc cây, không ngừng nôn khan. Lục Thần Hòa đứng bên vệ đường,
mặt cau mày có, cả khuôn mặt đều toát lên vẻ mất kiên nhẫn.
Từng
chiếc taxi trống lần lượt chạy lướt qua hai người bọn họ, nhưng tuyệt
nhiên không có chiếc nào chịu dừng lại. Lại đợi thêm một lúc, khó khăn
lắm mới có một chiếc chịu dừng, Lục Thần Hòa còn chưa kịp lên tiếng, lái xe thấy dáng vẻ khổ sở ngồi gục dưới gốc cây của Thị Y Thần đã nhanh
nhanh chóng chóng, nổ máy đi mất, phút chốc không thấy bóng dáng đâu.
Khoảng thời gian tiếp sau đó, những chiếc taxi chịu dừng lại, lái xe cũng chỉ
cần nhìn thấy vẻ khổ sở của Thị Y Thần là liền khoát tay bỏ đi.
Cuối cùng Lục Thần Hòa cũng không thể nhãn nại thêm được nữa, anh quyết đi
dịch lên phía trước một chút, tránh xa người phụ nữ ngáng đường này. Chỉ cần cô còn ở đây, thì hết đêm anh cũng đừng mơ bắt được chiếc taxi nào.
Thị Y Thần nãy giờ vẫn gục đầu chiến đấu với cái dạ dày đang làm loạn nhưng đỉnh đầu dường như mọc thêm mắt vậy, Lục Thần Hòa mới đi được hai ba
bước, cô liền đứng phắt dậy lao về phía anh, giơ một tay ra sống chết
bám riết lấy cánh tay anh, không để anh đi.
“Cô làm gì vậy?” Lửa giận của Lục Thần Hòa bốc lên, anh dùng hết sức đẩy cô ra rồi tức giận quát to.
Thị Y Thần một tay cầm giày, một tay kéo lấy áo anh nên có chút khó khăn,
cả người chỉ hơi nghiêng về phía trước đã đâm sầm vào ngực anh. Vòm ngực của Lục Thần Hòa đối với Thị Y Thần mà nói chẳng khác nào một bức tường cứng nhắc, mà lực va chạm lần này của cô lại chẳng biết nặng nhẹ, thậm
chí đầu còn lao thẳng vào ngực anh. Một tay cô vẫn kéo lấy cổ áo anh,
đột nhiên dạ dày co thắt kịch liệt, cô “ọe” một tiếng, toàn bộ những thứ hỗn độn nãy giờ đều như tù nhân vượt ngục, tuôn trào ra hết.
Lục Thần Hòa cảm thấy trước ngực hơi ấm lên, ngay sau đó một thứ mùi xộc thẳng vào mũi, khiến anh suýt chút nữa cũng ngất xỉu.
“Người phụ nữ chết tiệt này!” Ánh mắt anh lóe lên lửa giận, chỉ muốn đem người phụ nữ đang túm lấy cổ áo mình băm vằm ngay thành tám mảnh.
“Ọe…” Lúc này Thị Y Thần vừa trải qua cơn khổ sở, toàn bộ các giác quan trên
cơ thể gần như đình công, sao còn có thể nghe được lời mắng chửi của
anh. Để tìm được chỗ bám cho cơ thể đứng vững, cô sống chết siết lấy cổ
áo anh rồi nôn lấy nôn để trước ngực Lục Thần Hòa.
Lục Thần Hòa
sắp điên rồi, bóp chặt lấy gáy, ấn cả người cô sang gốc cây bên cạnh
không chút thương tiếc, “Nôn vào đây cho tôi!”.
Thị Y Thần khom người ra sức nôn, nhưng bàn tay nắm lấy gấu áo Lục Thần Hòa vẫn giữ chặt không chịu nới lỏng.
Lục Thần Hòa nhìn đám loang lổ bẩn thỉu trước ngực, thực sự tức giận đến
mức đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm sao, hai cánh tay
cứng ngắc giơ giữa không trung, một lúc sau mới định thần lại, móc chiếc khăn tay ra, lau đi vết bẩn khiến người ta kinh sợ trước ngực.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Thị Y Thần cũng nôn xong. Cô đứng dậy
quệt tay lau miệng, đôi mắt mông lung khép hờ, cả người lại tiến về phía Lục Thần Hòa.
Lục Thần Hòa đang cầm khăn lau vết bẩn trước ngực, qua chút ánh sáng mờ ảo còn sót lại, anh nhìn thấy một bóng đen đang
tiến về phía mình, trực giác mách bảo anh phải tránh đi, nhưng cuối cùng hành động vẫn chậm một bước. Thị Y Thần cứ thế ngã nhào lên người anh
rồi nằm im.
Cơ thể Lục Thần Hòa bất giác đông cứng, động tác cũng dừng lại, anh phản ứng lại rất nhanh, kéo cô ra khỏi người mình. Nhưng
ngay sau đó Thị Y Thần lại tự động ngả vào người anh, một tay vẫn không
quên nắm chặt lấy gấu áo anh, mồm miệng không ngừng lảm nhảm: “Anh đừng
mơ bỏ chạy… đừng có mơ… cười cái gì mà cười… xử nữ tuổi băm không phạm
pháp… cũng không gϊếŧ người… càng không phóng hỏa… cười gì mà cười… cười cái nỗi gì… cười…”.
Ánh đèn hắt lên con đường dưới hoàng hôn,
bóng hai người đan xen vào nhau, đổ dài xuống nền đường. Một cơn gió khẽ thổi qua, ánh sáng yếu ớt chiếu qua tán cây, in xuống mặt đường những
quầng sáng loang lổ với hình thù kì quái, gió khẽ lay khiến những chiếc
bóng đó đung đưa một cách tự nhiên giống như đang trêu đùa hai bóng hình đứng dưới tán cây.
Lục Thần Hòa nhắm chặt mắt lại, cả thế giới
xung quanh bỗng chốc tối đen. Lúc mở mắt ra, anh nhìn người phụ nữ xa lạ mắt gấu trúc trước mặt, in vào đáy mắt anh là mái tóc dài đen bóng mượt mà của cô, hướng thơm dịu nhẹ phảng phất vương vấn quanh mũi anh.
Anh lục lại ký ức một lúc rất lâu, cuối cùng cũng nhớ ra cô là ai. Thì ra
đây chính là cô gái anh đã gặp ở trong thang máy trước đó. Sở dĩ anh có
thể nhớ ra, hoàn toàn là bởi bữa tối đó anh không được ăn ngon miệng,
suốt cả bữa cơm bên tai toàn là tiếng ra huyên náo của gia đình xem mặt ngồi bàn bên cạnh. Nhưng có một câu nói của cô đã gây ấn tượng mạnh với anh: Thợ may thì đã sao? Nếu không có thợ may, thì các người đã phải
khỏa thân ra đường hết rồi. Anh rất tán thưởng câu nói này!
Anh có cười sao? Anh vốn là người có thói quen gặp người lạ đều cười.
Xử nữ tuổi băm? Anh cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình, khóe môi vô thức
mím lại. Hình như đúng là có cười thì phải, mà cho dù có cười thì cũng
chỉ đơn thuần là muốn tán thưởng câu nói kia của cô mà thôi, chứ không
phải cười nhạo việc cô ba mươi tuổi vẫn còn là xử nữ. Cho dù tới năm
mươi, sáu mươi tuổi vẫn còn là xử nữ, hình như cũng chẳng liên quan gì
đến anh.
Thảo nào cô gái này cứ bám chặt lấy anh không buông, hóa ra là oán hận mạnh mẽ đến thế.
Anh khẽ thở dài, vòng cánh tay qua chiếc eo mảnh khảnh, đỡ lấy thắt lưng
của cô, hơi chần chừ một chút. Sự mềm mại của cô khiến anh có chút bối
rối. Hít sâu một hơi, không khí tươi mới tràn vào l*иg ngực, anh giữ
chặt cô bên sườn, nửa lôi nửa kéo đỡ cô về phía trước. Đi chưa được bao
xa, cuối cùng họ cũng gặp được một khách sạn, không chút do dự, anh dìu
cô đi thẳng vào trong.
Đêm khuya, khách tới thuê phòng tương
đối ít, nhân viên lễ tân khó tránh khỏi có chút mệt mỏi. Vừa thấy khách
vào, cơn buồn ngủ lập tức tan biến không chút dấu vết, họ nở nụ cười
tươi rói chuyên nghiệp, thanh âm ngọt ngào vang lên, “Kính chào quý
khách! Chào anh!”.
Lục Thần Hòa tiện tay hất luôn Thị Y Thần xuống chiếc sô pha ngay cửa ra vào, đi đến quầy lễ tân nói: “Tôi cần hai phòng”.
Cô nhân viên lễ tân vừa bắt gặp dáng hình Lục Thần Hòa liền nhìn chăm chú
không rời, đôi mắt phát ra thứ ánh sáng lấp lánh khác thường, trong lòng không ngừng reo thầm: Oa, đúng là cực phẩm, đẹp trai quá đi mà!
Mặc kệ vết bẩn loang lổ trước ngực, dáng vẻ thậm chí còn có chút thảm hại,
nhưng nét anh tuấn và thần thái tao nhã của Lục Thần Hòa vẫn không hề bị ảnh hưởng.