*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tan học, Lăng Hải Phong đeo túi sách xuyên qua vườn trường, cậu nhìn thấy chú mèo đen nhỏ bị cột ở lan can vẫn còn đó, cũng đã hai ngày rồi, vẫn chưa có ai nhận nuôi nó. Mọi người xung quanh đều là vội vội vàng vàng, không ai thậm chí thèm nhìn nó dù chỉ một ánh mắt.Con mèo đen gầy teo, màu lông nhợt nhạt, gầy nhỏ ngồi dưới đất, cuộn mình lại như một cuộn len màu đen nho nhỏ. Nghĩ rằng mèo con nhất định đói bụng, Lăng Hải Phong không khỏi nắm chặt tay, nghĩ: Là ai? Là ai đem mèo con để nơi này rồi mặc kệ nó không lo, cho dù không nuôi được, cũng nên đem đến nơi thu dưỡng động vật, chứ
sao lại có thể cột ở ven đường để nó tự sinh tự diệt như vậy.
Sắc trời càng ngày càng tối, phải về nhà, Lăng Hải Phong đứng lên.
“Meow……” một tiếng mèo kêu vang lên, khiến cho Lăng Hải Phong sắp sửa bước đi phải dừng lại.
Mèo con ngẩng đầu lên nhìn Lăng Hải Phong, lại bảo một tiếng: “Meow……” hai mắt thật to màu hổ phách tràn đầy đau thương cùng uất ức lay động lòng người khiến cho trái tim Lăng Hải Phong bị một chút đả kích, suy nghĩ lại, Lăng Hải Phong nhận mệnh đi qua, cởi bỏ dây thừng, ẵm mèo con đứng lên.
Mèo con run rẩy, rúc vào trong lòng Lăng Hải Phong, đầu nhỏ cọ cọ lên đồng phục của Lăng Hải Phong, bộ dạng nhu thuận cùng ỷ lại đó khiến cho long thương cảm trong long Lăng Hải Phong càng nồng đậm. Cở bỏ nút áo khoát, Lăng Hải Phong đem mèo con bỏ vào trong áo, lại lấy ra một chút tiền tiêu vặt đến cửa hang tiện lợi mua một cái bánh bao cùng bịch sữa, xong mới về nhà.
Mẹ vừa thấy Lăng Hải Phong đem mèo con về nhà liền la mắng vài câu, từ đầu đã biết sẽ có kết cục này, Lăng Hải Phong một tiếng cũng không hé răng.
Mắng thì mắng, mẹ cậu vẫn giúp cậu cho mèo con ăn, lúc tắm cho nó, hai mẹ con bắt đầu nói chuyện.
“Con ở đâu nhặt được vậy?”
“Ngay ngoài vườn trường con, cũng đã hai ngày rồi, nó cứ bị cột ở đó không ai nhặt hết.”
“Vậy con cũng không thể nhặt a! Chúng ta không thể nuôi mèo, hiện tại cũng không phải lúc có thể nuôi.”
Lăng Hải Phong cúi đầu.
“Như bây giờ còn nghĩ nuôi mèo cái gì, cũng sắp……” lời nói của mẹ chỉ được một nửa, liền mắc ở trong miệng.
Lăng Hải Phong mới mười tuổi nhưng đều biết cả, cha mẹ phải li hôn, mẹ sẽ mang theo cậu rời đi, hiện tại xác thực không phải lúc có thể nhận nuôi mèo.
“Mẹ……” nhìn vẻ mặt đau xót cùng mất mát của mẹ, Lăng Hải Phong đem lời nói còn lại nuốt trở vào.
Ngồi trên chiếc giường nhỏ của mình, ôm mèo con, Lăng Hải Phong phát hiện con mèo lông đen toàn thân này lại có một cái chân sau bên phải lông màu trắng, vô cùng kì lạ.
Mèo con vùi đầu trước ngực Lăng Hải Phong, tựa hồ đã muốn đánh hơi được mình sắp bị bỏ rơi lần nữa, cái đầu nhỏ cứ ở trên cổ Lăng Hải Phong không ngừng cọ cọ khiến cậu cảm giác vô cùng ngứa ngáy.
Vuốt ve đầu mèo con, thân thể ấm áp nho nhỏ trong lòng làm Lăng Hải Phong cảm giác không nỡ.
Cuối cùng mèo con vẫn là bị đem đi.
Ở trung tâm thu dưỡng động vật, mèo con vươn móng vuốt cào nhẹ cổ tay Lăng Hải Phong, tựa hồ là biểu đạt nó không muốn rời xa cậu.
Nhìn khuôn mặt mèo con cùng với đôi mắt màu hổ phách thật to, Lăng Hải Phong nhẹ giọng hỏi: “Mày sẽ tìm đến của tao, đúng không? Chúng ta còn có thể gặp lại, đúng không……”