Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền

Quyển 3 - Chương 5

“Ta

không

sao”, Vạn Dực

âm

thầm hít sâu, cố ra vẻ

không

có chuyện gì,

nói: “Mới vừa rồi chỉ là đột nhiên có chút hoa mắt chóng mặt,

hiện

tại

khôngsao.”

“Ngươi lúc nào cũng bảo mình

không

bị làm sao”, Tể vương điện hạ cầm lấy cánh tay Vạn Dực, chạm vào

một

mảnh lạnh buốt, bàn tay to lập tức vuôt

nhẹ

trên

trán

trên

mặt người kia

một

vòng, lòng bàn tay lập tức dính vào

một

tầng mồ hôi lạnh

thật

mỏng,

không

khỏi kinh sợ

nói: “Đừng vội lừa

cô, bổn vương

hiện

tại mang ngươi

đi

tìm y sư!”

Dứt lời cũng

không

để ý người nọ yếu ớt giãy dụa,

một

tay ôm eo,

một

tay từ mông

đi

thẳng xuống bắp chân trơn bóng của y, duỗi

một

cánh tay, lưu loát bế ngang đến ngay ngực.

Khi bàn tay to vô tình hay cố ý xẹt qua mông của y

thì

trên

mặt Vạn Dực vốn dĩ tái nhợt nhịn

không

được

hiện

lên

một

chút ửng đỏ nhàn nhạt, may mà nơi này ánh sáng mờ mịt,

không

làm rơi rớt

một

đời thanh danh của y.

Càng khẩn trương

thì

Vạn Dực chỉ cảm thấy cảm giác ấm ấm thấm ướt dưới bụng lại càng rộng khắp, lại nhìn Tề vương ôm nàng nhưng lại muốn hướng tới đường lớn bên ngoài phủ, áσ ɭóŧ phong phanh, nếu thực bị

hắn

ôm

đi

ra ngoài

không

hiểu kết cục

sẽ

như thế nào...... Vạn Dực vừa xấu hổ lúng túng lại tức giận,

một

tay dùng sức đẩy vai

hắn

ra, trong miệng trách mắng: “Kỳ Kiến Ngọc, thả ta xuống!”

Tề vương điện hạ làm như

không

nghe thấy, thấy động tác giãy giụa của y cang lúc càng kịch liệt,

hắn

kẹp chặt thắt lưng và hông của người nọ dưới tay,

không

nhẹ

không

nặng vỗ: “Đừng làm rộn, nhiều năm như vậy ngươi liền cậy mạnh, trước tiên theo ta để y sư xem qua,

một

lát nữa tùy ngươi muốn đánh thế nào cũng được!”

nói

xong càng muốn vượt tường mà

đi.

Vạn Dực...... Vạn Dực lớn như vậy, còn

không

có ai can đảm dám vỗ cái mông tôn quý của y! Thêm nữa giờ phút này lại ở trong hoàn cảnh xấu hổ, thoáng chốc hơi nóng bôc lên đầu, y ngước lên hung hăng nắm lấy cổ Tề vương, nghiêng đầu cắn

một

ngụm

thật

mạnh ở

trên

hầu kết của

hắn: “Chạy ra bên ngoài phủ làm cái quái gì! Trong phủ ta còn có thần y!”

Bộ phận quan trọng

trên

cổ họng Kỳ Kiến Ngọc bị cắn

một

phát như vậy, nhưng lại có

một

luồng tê dại

không



nói

lay động

đi

lên, cánh tay

đang

ôm ngang người Vạn Dực nhất thời mềm nhũn, thiếu chút nữa sẩy tay quăng y xuống.

“Ngươi......” Mới vừa lên tiếng,

đã

bị tiếng

nói

mờ ám

không

phân biệt



câu chữ của chính mình hù dọa, gót chân Tề vương điện hạ vừa di chuyển, cúi đầu hỏi người trong lòng: “Y sư ở hướng nào?” Quan tâm

sẽ

bị loạn, mới vừa rồi đầu óc hôn mê, Kỳ Kiến Ngọc kịp phản ứng, thầm mắng mình

mộttiếng hồ đồ.

Vạn Dực tức giận đưa tay chỉ về phương hướng của y sư, trong đầu buồn bực

không

thèm nhắc lại.

Kỳ Kiến Ngọc lập tức ôm người trong lòng, lòng như lửa đốt chạy đến y xá --

“Y sư!”

Tề vương điện hạ

một

cước đá văng cánh cửa lập tức đến phòng ngủ, tối lửa tắt đèn, trước tiên

hắn

đem Vạn Dực thận trọng

nhẹ

nhàng để xuống bên cạnh, lập tức đem người

trên

giường cùng với vạt áo vừa mới đυ.ng phải trực tiếp ném

đi, lại giúp đỡ Vạn Dực chiếm lấy chiếc giường của vị chủ nhân vừa nãy, giống như tu hú chiếm tổ chim khách.

Tề vương điện hạ này

một

mạch xông vào cũng

không

thèm che giấu, gây ra động tĩnh làm

một

đám vυ' già giật mình, kêu toàn bộ

đi

theo phía sau

hắn

lại đây.

Phòng trong trước tiên đốt đèn......

“Y sư đâu! Y sư ở nơi nào? Nhanh chút lăn ra đây cho

cô” Tể vương điện hạ cũng

không

quay đầu lại, nắm lấy bàn tay

nhỏ

bé của Vạn Dực rồi

nói.

Từ phía sau

hắn

bỗng dưng truyền câu trả lời

âm

trầm truyền qua sau kẽ răng:

“Y sư phúc lớn mạng lớn, còn chưa có bị Vương gia giày vò đến chết.”

“......?” Tể vương điện hạ nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy vị Hoa thần y tiếng tăm lừng lẫy kia mặt trầm như nước, tóc dài hỗn độn, vạt áo trước mỏng manh

trên

người bị vo thành

một

nắm nhăn nhúm như quả ô mai, nghiêng lệch lộ ra non nửa bờ vai......

đang

chậm rãi vịn tường khốn khổ đứng lên.

“À......” Kỳ Kiến Ngọc ho khan

một

tiếng, vô liêm sỉ

nói,“Nếu y sư

không

sao, mau tới xem Vạn Dực.”

Hoa Ứng Nhiên

trên

trán tuôn ra gân xanh, rất nhanh liếc Vạn Dực

một

cái,

không

chút khách khí hạ lệnh đuổi khách: “Tại hạ chẩn bệnh cũng

khônggiữ lại người khác bên cạnh. Điện hạ, mời.”

Kỳ Kiến Ngọc nắm cánh tay Vạn Dực, bất động: “cô

có thể

không

lên tiếng.”

Hoa Ứng Nhiên như

không

nghe thấy, vẫn như cũ mặt

không

đổi sắc đưa tay tới hướng cánh cửa, lặp lại: “Điện hạ, mời --”

Ngoại trừ Vạn Dực, Kỳ Kiến Ngọc chưa từng bị người khác sẵng giọng như vậy, thoáng chốc hơi thở xông tới đan điền! Nhưng liếc mắt

một

cái lại nhìn thần sắc lộ vẻ sầu thảm của Vạn Dực, chỉ phải cố kiềm lại, đành im hơi lặng tiếng ngổn ngang trăm mối phật tay áo mà

đi.

Đãi đến khi loảng xoảng

một

tiếng, cửa phòng bị khép lại

thật

mạnh.

Vạn Dực ngữ khí than dài, lúc này mới thả lỏng thân thể mềm mại ngã vào

trên

tháp

Hoa Ứng Nhiên đưa ngón tay đặt lên cổ tay trái của y, chốc lát, nhíu mày

nói: “Năm đó ngươi cũng quá tùy tiện.”

Vạn Dực thu tay về,

không

nói

một

câu.

“Thân thể ngươi bị thứ thuốc mãnh liệt này ăn mòn nhiều năm, lâu dài chưa từng có kinh nguyệt, bởi vậy

một

khi nguyệt

sự

tiến đến liền hết sức hung hiểm, ngươi cực kỳ may mắn mới gặp được bản thần y đó nha, tuy rằng hung mãnh gian nan

một

chút, cũng hoàn toàn tốt hơn so với việc mất kinh.” Hoa Ứng Nhiên du ngoạn nét bút, bắt đầu viết đơn thuốc: “một

lúc nữa bảo hạ nhân sắc được rồi, mấy ngày này

một

ngày uống ba lần, chờ nguyệt

sựqua, liền đổi thành

một

ngày

một

lần, đúng rồi...... Còn phải ăn uống bồi dưỡng hơn nữa, ngày sau đừng kén ăn, ngươi kéo theo

một

thân sức khỏe rách nát này mấy năm rồi, dù có là thần tiên to lớn đến đâu cũng

không

điều dưỡng được đâu, lại

nói

tiếp gặp gỡ ta là mạng ngươi tốt số...... Bla bla.”

Vạn Dực câu được câu

không

nghe Hoa Ứng Nhiên quở trách kiêm tự biên tự diễn, chỉ cảm thấy trong bụng giống như sông cuộn biểm gầm, quặn đau khó nhịn, tay chân lạnh lẽo,

không

bao lâu bắt đầu sốt

nhẹ, hai bên huyệt thái dương giống bị kim đâm, nàng đần độn vô tri vô giác mạnh mẽ phấn chấn lên tinh thần giữ chặt tay áo Hoa Ứng Nhiên,“ Trước khi ta tỉnh lại, đừng cho bất kỳ người nào tiến vào......” Y

không

muốn những người khác nhìn thấy bộ dạng này.

Đúng lúc này chỉ nghe thấy loáng thoáng Hoa Ứng Nhiên than

một

tiếng: “Luôn ép mình hoàn mỹ như thế, Vạn Lang, ngươi

không

mệt mỏi sao?”

Ngươi

không

mệt mỏi sao.

Vạn Dực

không

đáp, nhắm mắt lại, chích giương giọng đáp lời với Ảnh Nhất nơi tối tăm: “đi

vào phòng ta mang bộ ngoại bào đỏ thẫm lại đây.”

“Vây...... Vậy có muốn hay

không

mang theo cái thứ kia nữa......” Khố nguyệt san (Băng vệ sinh ý). Ảnh Nhất đỏ mặt, lắp bắp nhắc nhở. Đối với thân hận con

gái

của công tử, lần đầu tiên mới có cảm giác



ràng.

Vạn Dực nhìn về phía Hoa Ứng Nhiên.

“Nhìn, nhìn ta làm cái gì?” Hoa thần y liên tục lắc đầu,“Tại hạ, tại hạ làm sao có thể lại có….!”

Vạn Dực từ từ

nói: “Ta chỉ là muốn

nói

ngươi có thể

đi, ta phải nghỉ ngơi.”

Hoa Ứng Nhiên phun huyết: “Đây là phòng của ta mà!”

“hiện

tại là của ta.” Vạn Dực

một

lần nữa nhắm mắt lại, bình tĩnh tuyên bố phòng của gã bị cưỡng chế trưng dụng.

Kỳ Kiến Ngọc ở ngoài phòng bước

đi

thong thả, chờ

thật

lâu, sau khi Hoa Ứng Nhiên

đi

ra liền vội vàng tiến lên hỏi.

Hoa Ứng Nhiên bơ vơ ôm cái hòm thuốc, quanh thân tản ra hơi thở

âm

u

không

có sinh khí.

“Làm sao lại có bộ dáng này! Bệnh tình của y cực kỳ nghiêm trọng hả?” Kỳ Kiến Ngọc vội la lên.

Hoa Ứng Nhiên lắc đầu: “Vạn Dực bị gió độc nhập vào cơ thể, hơn nữa thời gian này làm lụng vất vả quá độ, bỗng nhiên dẫn tới bệnh tật, cho nên nhìn qua bên ngoài hơi nghiêm trọng

một

chút, nghỉ ngơi mấy ngày điều trị cho

thật

tốt là được thôi.”

Kỳ Kiến Ngọc thở phào

một

cái, liền muốn đẩy cửa

đi

vào, trách mắng: “một

khi

đã

như vậy, bày ra bộ dáng này làm cái gì.”

Hoa Ứng Nhiên vội vã khẩn cấp ngăn

hắn

lại: “Vạn Lang

đã

ngủ, thân thể y hư nhược lại ngủ ít, điện hạ nên để ngày mai hãy trở lại nhìn y.”

Chuyện liên quan đến Vạn Dực, Kỳ Kiến Ngọc mặc dù

không

tình nguyện, cũng đành phải ngoan ngoãn rời

đi.

hắn

không

có trở lại Tướng quân phủ, trực tiếp

đi

vào tìm

một

căn phòng ở Vạn phủ.

Hoa Ứng Nhiên ôm cái hòm thuốc trơ trọ ở giữa Bắc Phong vi vu: “Các ngươi sao hiểu được nỗi bi ai thống khổ của người hơn nửa đêm còn bị đuổi ra khỏi cửa chứ......”

Bởi vì vương vấn tư tưởng người nọ, Tề vương điện hạ ngồi yên tại chỗ trừng mắt nhìn cây nến nửa canh giờ mới có

một

tia buồn ngủ, vừa muốn thay quần áo nghỉ ngơi,

hắn

đứng ở trước tấm bình phong cởi xuống ngoại bào

thì

đột nhiên ở cánh tay phải

trên

ống tay áo phát

hiện

một

chút vết đỏ --

Đây là cái gì?

Kỳ Kiến Ngọc nghi hoặc tiến đến phía trước cây nến vừa nhìn kỹ càng,

trên

hoa văn màu bạc kia quệt

một

vết màu nâu đỏ

thật

là bắt mắt,

khôngđúng, đây là vết máu!

Kỳ Kiến Ngọc bỗng dưng lau chùi vết máu kia rất nhanh,

hắn

căn bản chưa bị đả thương, như vậy chủ nhân của vết máu đó là......

Ánh trăng lưng chừng giữa trời, vạn vật tĩnh lặng.

Sương phòng tối đen như mực đột nhiên truyền đến

một

tiếng yếu ớt ‘Bì bõm’, chốc lát,

một

bóng đen lặng yên

không

một

tiếng động vào phòng, chậm rãi tới gần giường.

Tựa hồ sợ người trong phòng giật mình tỉnh giấc, thân ảnh kia ở đầu giường dừng lại, châm

một

chút lửa vào nến, ánh sáng kia yếu ớt, cẩn thận từng li từng tí giựt lại vạt áo dưới thân......

--“Vương gia đây là muốn tập kích ban đêm hả?”

Im ắng

không

tiếng động,

một

âm

thanh bình tĩnh,



ràng vang lên