Mùa xuân năm Thành trị thứ 10, kinh thành
Sáo Khương sao nỡ oán dương liễu, gió xuân đâu tới ải Ngọc Môn
(Trích trong bài Lương Châu từ (Xuất tái) – Vương Hoán Chi)
Khác với phong cảnh rền vang của đại mạc mênh mông, thời tiết giữa xuân của đế đô là khung cảnh ca múa mừng thái bình, đào hồng liễu xanh.
Tiết Viễn nhận lệnh của Tề vương từ ngàn dặm xa xôi chạy tới kinh thành,
không
quên chuẩn bị mang theo nhiều tiền “tặng than”.
hắn
ta là biểu đệ của Quảng Uy tướng quân Tiết Đào...... À,
hiện
tại nên gọi Tiết Đào là Định Quốc tướng quân. Năm đó
hắn
ta cùng với Tiết Đào
đi
theo Tề vương ở biên quan ngẩn ngơ gần 3 năm, trong 3 năm này, Tề vương trở về kinh hai lần, hai bên ngừng chiến
không
đến
một
ngày liền lập tức quay trở về. Hai lần trước biểu huynh Tiết Đào được trở về cùng nên còn có thể tranh thủ liếc mắt nhìn qua người nhà
một
lúc, lần này rốt cuộc đem Ngoã Lạt nhổ cỏ diệt tận gốc, huynh đệ hai người cũng phải
đi
theo Tề vương trở về quê cũ, đoàn tụ cùng người nhà.
“Tiết đại nhân --”
Theo hướng dòng người từ bốn phía
đi
ra ngoài cung lúc bãi triều, từ phía sau đột nhiên truyền đến
một
âm
thanh du dương, ngữ điệu từ từ, che dấu tình cảm ấm áp, nghe có cảm giác giống như gió xuân
nhẹ
lướt qua mặt.
Tiết Viễn xoay người,
đã
thấy phía sau là Lễ bộ Thượng thư mới nhậm chức
đang
mặc
một
bộ quan bào màu đỏ,
trên
thân khoác áo làm bằng lông hồ ly được lót da cừu[?],
thì
không
ngừng chắp tay nhắm mắt cúi đầu, bên cạnh là tiểu thị tinh ý dâng hai tay để “tặng than”…..
“Vạn đại nhân hữu lễ.” Tiết Viễn cười trừ, trong lòng thầm than, vị Thượng thư đại nhân sắp làm lễ đội mũ này quả thực
hiện
nay trở nên giàu sang quá nhanh, khiến cho người ta
không
thể khinh thường.
Năm đó ai chẳng biết người này chính là con của
một
vị đại gian thần,
đã
không
được Thánh Quân quan tâm lại chẳng có thanh danh tươi đẹp, suốt ngày
đi
đá gà chọi chó, cuộc sống phóng túng, là cái túi da đựng cỏ quần là áo lượt, ai ngờ y vừa mới ra làm quan, chỉ tốn thời gian 5 năm ngắn ngủi, từ Thứ cát sĩ
một
bước lên mây,
đi
thẳng lên vị trí chính nhị phẩm Lễ bộ Thượng thư, cực kỳ được ưu ái, khiến nhiều người xôn xao.
Nguyên nhân là Lễ bộ Thượng thư Thôi đại nhân vốn phản đối việc hoàng đế phát động nhiều người thi hành “đại lễ nghị”, nên “đại lễ nghị” này dây dưa, lằng nhằng gần hai năm mà vẫn chưa xong. Nội dung chủ yếu của chuyện này
nói
đơn giản kỳ
thật
cũng rất đơn giản: Đó là biện luận quanh việc thụy hào[1] của tiên đế cùng với vị tiên đế thân sinh ra hoàng đế
hiện
tại.
[1]danh hiệu sau khi chết của vua
Lễ bộ Thượng thư Thôi đại nhân
đã
sớm tìm đến vòng tay của Thái hậu làm chỗ dựa, nếu hoàng đế đương nhiệm là con của thị nữ được mang về, nên tôn kính chính thống, nhận tiên đế
đã
mất làm cha, vị tiên đế thân sinh ra mình là Hoàng thúc, khi hiến tế phải xưng là “Chất hoàng đế”[2] đối với cha mẹ ruột,
nói
có sách, mách có chứng, ngoài Tề vương Thái hậu còn có hơn 70 người dâng tấu lên thiên tử, công bố triều thần nếu có ai dị nghị tức là có ý gian tà, lập tức trảm!
[2] Cháu trai
Ngươi
nói
xem cái tên Duệ đế Kỳ Kiến Thành còn giãy nảy lên, quả thực là khinh người quá đáng!
Trước mắt
không
nên đề cập tới đạo đức của vấn đề nhận giặc làm cha..... Nếu đem đổi tên tiên đế thân sinh ra chính mình thành hoàng thúc
mộtcách êm đẹp, thậm chí tự xưng “Chất hoàng đế”,
thì
rõ
ràng tự bảo mình
không
phải là hoàng tử, vì
không
có cơ sở cam đoan địa vị hoàng thất chính thống của mình, Duệ đế tuyệt đối
không
chấp nhận.
Được rồi, nếu hoàng đế
không
đồng ý
thì
các ngươi có làm gì được hoàng đế hả?
Vì trận “đại lễ nghị” này gây ra thanh thế
thật
lớn, cuộc đua quyền lợi trong 1 năm mới tạm thời lắng xuống, hai bên lại lại bắt đầu thay nhau tiếp tục tranh luận, ai cũng kiên nhẫn, liều mạng hợp lực, xem ai mới là người cười được cuối cùng!
Mắt thấy mình còn có chiêu bài là ba quy chế của tổ tiên hoàng gia, Lễ bộ Thượng thư càng bị áp chế lại càng hăng, nhưng bất ngờ là, khi ông ta sắp giành được phần thắng
thì
đột nhiên bị phát
hiện
là có hành vi hối lộ, cả nhà bị định tội theo, mà người tiếp nhận vụ án này, lại là
một
thiếu niên xinh đẹp
không
hề có lai lịch chưa kịp nhược quán[3]?
[3]chưa đến 20 tuổi
Mọi người liền hiểu,
âm
thầm trao đổi ánh mắt, càng
không
cần
nói, trong triều đình nghị luận từ sáng đến tối, từ lúc vị này mới nhậm chức Thượng thư đại nhân ở Hàn Lâm viện,
đã
liên tiếp bị hoàng đế triệu vào trong cung, thậm chí có cung nhân còn đồn thổi, rạng sáng hừng đông mới nhìn thấy Vạn Lang yên lặng
đi
ra từ tẩm cung nội điện của hoàng đế...... hình như bước chân có phần trống rỗng?
trên
thực tế, việc lấy sắc dụ người này
đã
khiến cho việc “lập nghiệp” của vị Thượng thư đại nhân này sau lưng xóa sạch
không
một
bóng ma.
Tiết Viễn
không
dấu vết lặng lẽ đánh giá y, quả nhiên
không
thẹn với danh xưng “người đẹp trong truyền thuyết”, mặc dù ở nơi giá lạnh khủng khϊếp như biên cương cách kinh ngàn dặm, cũng lưu truyền danh tiếng tươi đẹp của Vạn Lang...... Đương nhiên, đủ tư cách để xưng hô hai chữ “Vạn Lang” với y
đã
không
có mấy người.
Giờ phút này vị Thượng thư đại nhân
không
chút để ý tiếp nhận phong thư có trọng lượng
không
hề
nhẹ, trước mặt
hắn
ta thoải mái mà lật xem mệnh giá, nếu là người khác
thì
sẽ
rất thô bỉ, nhưng ánh mắt người này vẫn trong sáng, nụ cười bình tĩnh......
Tiết Viễn nhịn
không
được
âm
thầm suy nghĩ, Lễ bộ Thượng chỉ có
một
trên
đời, nhận hối lộ, cũng có thể ra vẻ đạo mạo, trang nghiêm, vô cùng phong lưu.
“Hả. ‘Thiên Phật danh kinh’?” Vạn Dực thu nhận tiền “tặng than”, hai tay cầm lấy lò sưởi ấm làm bằng vàng ròng, cười như
không
cười liếc
hắn
ta
mộtcái,
nói: “không
thể tưởng được ở nơi phía Bắc nghèo nàn xơ xác, chỉ cần phi ngựa
một
lúc, cũng có thể đưa được ‘Thiên Phật danh kinh’?”
Tiết Viễn trong lòng chợt rùng mình, vẻ mặt nghiêm túc kính cẩn hồi đáp: “Vạn đại nhân chớ hiểu lầm, ‘Thiên Phật danh kinh’ này, đây là Tề vương điện hạ cố ý dặn dò ta đưa cho đại nhân coi như quà gặp mặt, ty chức dâng tặng là...... ‘Mao thi nhất bộ’.” Tề vương điện hạ cũng
đã
đưa ra
mộtngàn lượng bạc, nếu
hắn
ta
không
tặng cái gì
sẽ
rất khó coi.
‘Mao thi nhất bộ’...... Là ba trăm lượng đó, tốn mất ba trăm lượng đó!
Tiết Viễn đau lòng giày vò tâm can, ban đầu
hắn
ta chỉ tính toán đưa
một
trăm lượng thôi......
“Tiết đại nhân
thật
sự
là đa lễ ” Vị Thượng thư đại nhân này nghe xong, mới nhấc khóe miệng, vừa lòng buông tha đề tài này, tự nhiên
đi
về phía trước, an ủi
nói: “Mấy năm nay ở biên cương lạnh khủng khϊếp, Tiết đại nhân cũng
thật
vất vả.”
Tiết Viễn nhắm mắt theo đuôi
đi
theo phía sau “y”, thân thể cao lớn bị khôi giáp màu đen chặt chẽ bao trùm, đúng là
một
đại hán tử khôi ngô dũng mãnh,
hắn
ta cúi đầu
đi
phía sau vị quan văn thấp hơn mình nửa cái đầu nhưng dung mạo lại xinh đẹp tuyệt trần, hình ảnh từ xa nhìn lại, có mấy phần cảm giác hài hòa.
“Lần này phá được Ngoã Lạt, công lao của Tiết đại nhân
không
hề
nhỏ.”
“Là Tề vương điện hạ dũng mãnh phi thường, đa mưu túc trí, mạt tướng chỉ làm theo mệnh lệnh của ngài ý thôi.” Tiết Viễn
không
dám nhận, mỗi câu
nói
phải suy nghĩ thận trọng
một
lúc mới dám trả lời.
Vạn Dực nghe xong, nghiêng đầu nhìn
hắn
ta
một
cái: “Nghĩ đến việc chỉ ở biên quan ba năm mà muốn hoàn toàn thu phục được Ngõa Lạp,
thậtkhông
dễ dàng.”
Tiết Viễn gật đầu, cười
nói: “Ngoã Lạt mặt dày giả dối, mỗi khi nếm mùi thất bại, liền lập tức kêu người cầu hòa, cũng
không
quá
một
năm, chờ đại quân vừa rút lui, lại làm loạn lần nữa, phiền phức
không
thôi.” Triều Đại Chu có nhiều lễ nghi, nào là đạo đức rồi cả lễ giáo, quân tử gặp phải tiểu nhân,
thật
là khó chơi.
“Điện hạ bị bọn họ làm phiền, lần bắc chinh này giả câm giả điếc, bất luận đối phương đánh thư xin hàng như thế nào cũng làm như
không
thấy, trực tiếp xông vào rồi gϊếŧ chết đại hãn cùng các vương tử lớn
nhỏ, vài vị mỹ nhân, rồi mạnh mẽ cưới công chúa Ngoã Lạt, lại mang tiểu vương tử vào trong doanh trại, Ngoã Lạt mới hoàn toàn yên tĩnh......”
Tiết Viễn nhắc tới tình hình chiến
sự
liền thao thao bất tuyệt, bất thình lình bị vị Thượng thư đại nhân ngắt lời.
--“Tề vương lấy công chúa Ngoã Lạt sao?” Vạn Dực hỏi, ánh mắt nhìn người nam nhân kia theo kiểu ‘ta hiểu hết trong lòng nhưng
không
nói
ra’, tiếp lời: “Nghe
nói
vị công chúa phía Bắc này tuy xinh đẹp nhưng lại hay ghen, đúng là
không
dễ xơi.”
“Aiz, điện hạ sao lại ủy khuất bản thân mình được.” Tiết Viễn toan tính
nói. Ngày đó sau khi cướp vị công chúa Ngoã Lạt điêu ngoa này về, Tề vương điện hạ liền trực tiếp đem nàng ta đóng gói chuyển giao cho vị giám quan trong quân đội,
rõ
ràng đây là tai họa của cả nhà tên đó.
Vạn Dực từ từ
nói: “Dù gì vị công chúa Ngõa Lạt kia cũng là
một
mỹ nhân, Tề vương điện hạ đẩy
đi
dứt khoát như vậy, chắc chắn là có giai nhân khác rồi.” (@TruyenHD)
“À? Hình như thế
thật.” Tiết Viễn đương nhiên gật đầu -- Kỳ quái! Tại sao
hắn
ta lại cảm thấy có
một
cơn gió lạnh buốt ở sau lưng vậy? = =’
Vị Thượng thư đại nhân mới nhậm chức này cũng
không
quay đầu lại, ngữ khí vẫn bình tĩnh
không
gợn sóng,
nói: “Tuy rằng biên cương giá lạnh khủng khϊếp, nhưng Tề vương điện hạ vẫn có
không
ít diễm phúc nhỉ...... Là giai nhân phương nào vậy?”
Tiết Viễn
không
hiểu sao rùng mình
một
cái, trả lời: “một
người là đào cơ được bệ hạ ban cho ở yến tiệc mấy năm trước, còn có
một
người nữa là......”
Còn có
một
người nữa?
Vạn Dực bất giác nắm
thật
chặt cái lò sưởi ấm
trên
tay, gương mặt vẫn ung dung thản nhiên duy trì nụ cười thanh nhã.
Tiết Viễn sờ sờ cái gáy, nghiêng đầu suy tư
nói,“Còn có
một
người nữa...... Hình như là cung nữ chải đầu trong cung của điện hạ, ngài ấy có thói quen hay để nàng ta hầu hạ.”
Vạn Dực mỉm cười,
không
đáp lại.
Mắt thấy cuộc
nói
chuyện sắp kết thúc, Tiết Viễn đột nhiên vỗ đầu, bỗng dưng nhớ tới -- “Đúng rồi! Thiếu chút nữa
đã
quên rồi lần này trở về kinh thành trước, điện hạ bảo ta truyền lại
một
câu cho đại nhân.”
“Chuyện gì vậy?”
“Điện hạ
nói: ‘Trong ba năm này
thì
hai lần về kinh đều rất vội vàng,
không
có thời gian gặp mặt,
đã
lâu rồi chưa cùng Vạn đại nhân thoải mái chè chén ’.”
“Được.” Lời
nói
dừng
một
chút, Vạn Dực lại chậm rãi
nói
lại: ‘Được lắm!’.
Tiết Viễn ngơ ngác nhìn vị Lễ bộ Thượng thư này lộ ra
một
chút...... Khó mà hình dung được, “y” nở nụ cười xinh đẹp, miễn cưỡng
nói: “Tại hạ kính cẩn mong chờ Tề vương trở về.”
--“cô
nương, sắc mặt tự nhiên, lưỡi nhạt mạch
nhỏ, móng tay thâm đen, tinh thần mệt mỏi, có thể cho tại hạ nhìn qua bộ ngực của
cô
nương
mộtphát được
không?
“Lưu manh!”
“cô
nương!
cô
nương......” Hoa thần y ôm lấy hòm thuốc,
đi
theo phía sau Liên Khanh: “cô
nương, có bệnh phải trị --”
“Gọi ta là di nương!”
Vạn Dực vừa tiến vào cửa, từ phía xa xa liền nghe thấy
âm
thanh huyền náo quen thuộc ở phía sảnh đường truyền, y
âm
thầm che trán, tính vòng qua sảnh đường để
đi
thẳng đến thư phòng
thì
một
người xinh đẹp bỗng nhiên chạy vội ra --
“Gia! Ngài trở lại rồi, hôm nay nhất định phải thay ta giáo huấn
thật
tốt cái tên háo sắc này!”
Vạn Dực thở dài, chờ người kia chạy vội tới trước mặt rồi vọt vào lòng mình, bình tĩnh vươn
một
ngón tay ấn
nhẹ
vào trán ái thϊếp: “Liên Khanh, đừng làm loạn nữa.”
Liên Khanh điềm đạm đáng
yêu
ngẩng đầu, ngón tay ngọc mềm mại chỉ vào Hoa thần y: “Gia, gã lại đùa giỡn ta......”
Vạn Dực khóe miệng run rẩy
một
chút, quay lưng lại, làm như
không
nghe thấy, tiếp tục
đi
nhanh về phía thư phòng.
Liên Khanh tức giận
đi
theo phía sau y: “Gia ~~”
Hoa thần y đứng cách ở phía hành lang gấp khúc cao giọng: “Vạn Lang, khi nào mới có thể đem Liên Khanh
cô
nương cho ta mượn xem
một
lúc?” Gã tò mò
đã
lâu.
Vạn Dực lại
một
lần nữa hoài nghi việc y đem Hoa Ứng Nhiên bố trí ở trong phủ có phải là quyết định vô cùng sai lầm hay
không?
Từ lúc gã vào phủ sau khi nhìn thấy Liên Khanh, liền vô cùng hứng thú, ba ngày hai bữa đều có thể nghe thấy hai người đó cãi nhau ầm ĩ. Còn Liên Ngã cả ngày chỉ đợi ở trong biệt viện, đóng cửa
không
ra,
thật
làm cho Vạn Dực vui mừng.
Bất quá lưu giữ
một
vị thần y ở trong phủ dù sao đối với thân thể cũng có ích lợi vô cùng to lớn, vài năm nay tỷ lệ nhiêm bệnh ở Vạn phủ giảm xuống rất nhiều, đều là nhờ vào công lao của gã ta, kiểm tra qua thuốc nước thuốc viên của Hoa Ứng kê cho y cũng
không
có gì nguy hại, trưởng lão tháng trước
nói
cho y biết, khí lạnh tích tụ trong người y nhiều năm vẫn chưa được ép hết, có thể
sẽ
quay lại.
Bởi vậy mặc dù Hoa Ứng Nhiên hình như
đã
phát
hiện
được
một
ít, nhưng chỉ cần gã
không
quá phận, Vạn Dực cũng mắt nhắm mắt mở cho qua
Vạn Dực thở dài, bất chợt nghĩ tới người kia......
hắn
sắp về rồi.
Tại sao lại muốn gặp
hắn?
Vạn Dực nhanh chóng khép mi mắt, gặp lại giống như
không
gặp, hữu tình lại như vô tình.
Lại
nói
về hai người bên kia.
Phía bên này Tiết Viễn
đang
lẩm bẩm cố gắng nhớ lại mình vừa cùng Lễ bộ Thượng thư trò chuyện những cái gì, tỉ mỉ viết lại lên giấy,
một
lúc nữa còn phải gửi thư cho Tề vương điện hạ.
Tiết Viễn vẫn
không
hiểu,
hắn
ta phụng mệnh về trước để chuẩn bị, dù sao
một
tháng sau Tề vương có thể trở về kinh thành, muốn
nói
cái gì
thì
đợi gặp mặt rồi
nói, cần gì phải bắt
hắn
ta vất vả truyền lời từ bên này sang bên kia như vậy?
Bất quá chỉ dám oán trách
một
lúc, nhưng
hắn
ta cũng
không
biết vào đúng thời khắc này mấy ngày sau, khi Tề vương nhận lấy bức thư
đã
được gửi tới, liền chặt đứt tay vịn chiếc ghế bành làm bằng gỗ lim ngay tại chỗ.