Editor: Vện
Đêm đó đổ trận tuyết lớn trăm năm hiếm gặp, đất trời phủ trắng một màu, nến đỏ sắp tàn, tiếng đàn réo rắt vang lên.
Âm thanh văng vẳng như phác họa vạn dặm núi sông, trải dài vô tận.
Sau khi viên phòng, Tôn Sách ngồi trong phòng uống canh mẫu thân đưa tới.
Tiếng đàn xa dần như ngỏ lời từ biệt, trời cao biển rộng, lặng lẽ tan đi.
Tôn Sách do dự mấy lần, muốn đứng lên đi, Đại Kiều hỏi, “Sao vậy?”
Tôn Sách suy nghĩ, hỏi, “Có đưa canh qua bên kia không?”
Đại Kiều cười nói, “Có chứ, muốn qua đó thì đi đi, thấy hai người một khắc cũng không thể rời xa.”
“Thôi thôi.” Tôn Sách nói, “Trước khi thành thân thì mỗi người một nơi, không thèm quan tâm hắn nữa, ngủ thôi.”
“Chu Lang?” Tiểu Kiều dịu dàng nói.
Chu Du gác đàn, quay đầu hỏi, “Nàng có đồng ý theo ta đến Đan Dương không?”
Tiểu Kiều cười đáp, “Gả cho chàng, đương nhiên phải theo chàng.”
“Còn cha nàng, chị nàng…” Chu Du không yên lòng.
“Đan Dương cũng không xa nơi này.” Tiểu Kiều nói.
Giọng của Tiểu Kiều rất êm tai, như dòng suối trong vắt lặng lẽ chảy trong đêm, khiến băng tuyết trong lòng Chu Du từ từ tan đi.
Hôm sau, chim hót không ngừng, trên cành mai đọng một lớp tuyết dày.
Tiểu Kiều Đại Kiều tính đến gặp em chồng, nhưng Tôn Quyền chinh chiến chưa về, chỉ có Tôn Thượng Hương thay anh nhận lễ, lạy tạ cao đường.
Lúc ăn sáng, Chu Du nói, “Mấy ngày nữa ta lên đường về Đan Dương.”
Tôn Sách ngẩn ra, tay cầm đũa khựng giữa không trung.
“Tôn Quyền đi rồi, chỉ còn Lã Mông.” Chu Du nói, “Ta không yên tâm.”
Tôn Sách nói, “Tính chuẩn bị xuất binh đánh Kinh Châu, định hỏi ý đệ. Mấy tháng nữa rồi đi được không?”
Không khí hơi căng thẳng, Chu Du nhìn hai vị mẫu thân, như muốn trưng cầu ý kiến mẹ Chu, mẹ Chu lại nói, “Mẹ ở lại huyện Ngô vậy, mẹ không làm phiền cuộc sống gia đình của hai con, có Tôn phu nhân ở đây nói chuyện mỗi ngày là được rồi.”
Chu Du gật đầu, Tôn Sách sầm mặt, “Vậy đi đi.”
Chu Du chưa kịp xuất phát, Tôn Quyền đã quay lại. Ngày đầu tiên Tôn Sách thành thân, Tôn Quyền ba chân bốn cẳng chạy về, rốt cuộc cũng kịp, nhưng đã bỏ lỡ đêm tân hôn, Tôn Sách lại nổi trận lôi đình, phạt Tôn Quyền quỳ giữa sân tuyết, quát mắng một trận.
Chu Du sai người thu dọn đồ đạc, đổi áo quan, lúc đi qua sân còn nhìn Tôn Quyền.
Trước mặt anh trai, Tôn Quyền chẳng khác gì con thỏ, không dám hó hé tiếng nào, ngước mắt nhìn Chu Du.
Chu Du cười nói, “Ta bị đệ hại thảm rồi.”
Tôn Quyền nói, “Cha của Tào Phi nói… sau này mời huynh uống rượu.”
Chu Du khoát tay, “Rượu này không thể uống, cũng không dám uống.”
Tôn Quyền nhoẻn cười. Chu Du nói, “Đến gặp chị dâu đi, ta về Đan Dương, nhớ nghe lời anh, đừng chọc giận y nữa.”
Tôn Quyền đứng lên hành lễ với Tiểu Kiều, Chu Du dẫn quân rời khỏi huyện Ngô. Về Đan Dương tiếp nhận công việc từ Lã Mông, trước khi chia tay, Chu Du còn dặn đi dặn lại phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm.
Lúc về đến Đan Dương, Chu Du bỗng có cảm giác nhẹ nhõm khi được về nhà, không ai nhòm ngó, cũng chẳng ai phê bình, mỗi ngày thảnh thơi đọc sách đánh đàn, Tiểu Kiều tuy là con gái danh gia mà quán xuyến mọi chuyện trong phủ vô cùng chu đáo.
Đông qua xuân đến, năm nay không có thiên tai, cũng không có họa chiến tranh, tất cả tốt đẹp như giấc mơ, huyện Ngô tuy không xa Đan Dương nhưng tin tức lại như cách nghìn dặm. Dưới sự cai trị của Chu Du, lương thực ở Đan Dương chất đầy kho, mọi việc đều ngăn nắp đâu ra đấy.
Thường có danh sĩ ngưỡng mộ mà đến, ngày mười lăm mỗi tháng, Chu Du đãi tiệc trong phủ, cùng các danh sĩ luận bàn chuyện thiên hạ. Y thuật bỏ phế nhiều năm cũng dần dần luyện lại.
Điều duy nhất hắn quan tâm là thế cục Kinh Châu. Nếu có thể hạ Kinh Châu, Tào Tháo và Tôn Sách sẽ thống trị cách một con sông. Bất tri bất giác, chí lớn năm xưa đã đi được nửa chặng đường.
Năm sau, huyện Ngô báo tin Đại Kiều có thai, Tiểu Kiều vui mừng, Chu Du hỏi, “Có muốn về thăm không?”
Tiểu Kiều nói, “Chờ ít ngày nữa đi, chẳng phải chàng còn bận công chuyện sao?”
Chu Du đang nghĩ cách tung tin lôi kéo các tộc lớn vùng Ngô Nam, đến lúc Tôn Sách phát binh cũng có thể phối hợp. Vừa hẹn xong ngày gặp mặt các tộc lớn ở Cối Kê, Chu Du không thể đi ngay.
“Hay là ta phái người đưa nàng qua trước?” Chu Du hỏi.
Tiểu Kiều nói, “Chờ chàng cùng đi.”
Ngoại trừ phong thư, Tôn Sách còn gửi đến một cái hộp, Tiểu Kiều chẳng hiểu gì, mở ra xem, bên trong là một cuộn dây.
“Vầy là có ý gì?” Tiểu Kiều cười hỏi.
Chu Du không lên tiếng, lát sau nói, “Cất đi.”
“Đây chẳng phải là dây thả diều à?” Tiểu Kiều lại hỏi.
Chu Du nói, “Ý của y là, ta chính ta con diều treo trong đại sảnh, dây nằm trong tay y, y muốn ta về thì ta phải về.”
Tiểu Kiều mỉm cười, cất dây. Chu Du thở dài, viết hồi âm cho Tôn Sách, tờ giấy Tuyên không ghi một chữ, chỉ vẽ hai đứa trẻ thả diều trên bè trúc.
Mãi đến tháng sáu, Tiểu Kiều cũng có thai, Chu Du mừng rỡ, lập tức viết thư, lần này là Lỗ Túc đến thăm.
Lỗ Túc nghiêm mặt nói, “Báo cho ngươi một tin vui. Mà khoan, Tiểu Kiểu cũng có thai rồi hả?”
Chu Du “ừ” một tiếng, Lỗ Túc nói, “Mẹ ngươi và Tôn lão phu nhân đã hẹn nếu là một nam một nữ thì sau này cho cưới nhau.”
“Nếu là hai thằng con trai thì sao?” Chu Du hỏi.
“Thì y như ngươi với Bá Phù thôi.” Lỗ Túc nói.
Chu Du cười nói, “Mấy tháng qua chắc không mấy yên ổn nhỉ.”
Lỗ Túc cười ha ha, lại nghiêm mặt nói, “Y muốn xuất binh thảo phạt Kinh Châu.”
“Hiện tại không được.” Chu Du nói, “Sợ là năm nay có nạn lụt, vạn nhất nước Trường Giang dâng cao thì không thể rút về.”
Lỗ Túc nói, “Năm ngoái mọi người đều nhất trí rồi.”
“Huynh xem mưa kìa.” Chu Du nói, “Kéo mãi không dứt.”
Mưa lớn mấy ngày liền, mái hiên nhỏ nước tí tách. Chu Du nói, “Lúc này vẫn chưa đâu, chờ vào mùa mưa, bên Kinh Châu chắc chắn đã nhận được tin.”
“Lưu Biểu già rồi.” Lỗ Túc nói, “Hai con trai của lão sống không bằng heo chó, bây giờ không lấy thì khác nào chắp tay dâng cho Tào Tháo?”
“Muốn lấy…” Chu Du nói, “Cũng phải nắm chắc phần thắng rồi hãy đánh.”
Lỗ Túc Chu Du im lặng hồi lâu, Lỗ Túc nói, “Ngươi viết thư cho y đi, không ai khuyên được y, huống hồ kế hoạch đã định.”
Chu Du, “Đang có ý này.”
“Ngươi sắp làm cha.” Lỗ Túc lại nói, “Phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi hiểu rõ mà.”
Chu Du gật đầu, viết hồi âm.
Lần này Tôn Sách trả lời thư đơn giản đến bất ngờ, bảo hắn đừng bận tâm, đến lúc đó chỉ cần giữ vững hậu phương là được.
Chu Du nhận thư, thầm nghĩ vầy là có ý gì? Bèn lên đường đến huyện Ngô. Lúc này Tôn Sách đang tụ tập cùng các mưu sĩ, nghiên cứu chiến lược tấn công Kinh Châu.
“Đệ đến rồi.” Tôn Sách cười nói.
Gần nửa năm không gặp, Tôn Sách chín chắn lên nhiều, mang khí chất trầm ổn của đàn ông trưởng thành, không còn là thiếu niên cà lơ phất phơ ngày trước nữa. Dưới cằm y lún phún râu, gật đầu với Chu Du.
“Năm nay e là có nạn lụt, nếu Trường Giang nước dâng…” Chu Du nói.
Tôn Sách xua tay, “Không phải lo, đang muốn gọi đệ bàn chuyện này.”
Chu Du ngồi xuống, Lã Mông nháy mắt ra hiệu cho Chu Du đừng mở miệng.
Tôn Sách buông bản đồ xuống, nói, “Khi ta xuất chinh, đệ trông coi hậu phương, Tiểu Kiều đang mang thai, Đại Kiều đã có hai mẫu thân chăm sóc, đệ hãy phụ trách trấn thủ huyện Ngô và Đan Dương, bảo đảm cung ứng lương thảo kịp thời.”
Chu Du không phản đối, chỉ gật đầu.
“Ai dẫn thủy quân?” Chu Du hỏi.
“Trương Chiêu, Chu Trị và Lỗ Túc.” Tôn Sách nói, “Nếu tiền tuyến có biến, đệ hãy phái binh trợ giúp, giao huyện Ngô cho ai ta cũng không yên tâm, từ giờ Tôn Quyền nhờ đệ trông coi, Lã Mông phụ một tay, nếu có thay đổi gì tất cả phải đến Đan Dương hỏi ý đệ.”
“Tuân lệnh.” Chúng thuộc hạ đồng thanh đáp.
“Tuân lệnh.” Chu Du nói.
Chu Du biết không còn đường thương lượng, Tôn Sách gọi hắn đến phát lệnh chứ không phải hỏi ý hắn. Tôn Sách bây giờ không phải Tôn Sách ngày xưa, hắn cũng không còn là Chu Du trước đây nữa.
“Ngươi nên tập quen đi.”
Sau đó, Lỗ Túc nói với Chu Du.
“Huynh phải cẩn thận.” Chu Du nói, “Đánh lớn không bằng đánh hay, tuy binh lực của chúng ta chiếm ưu thế áp đảo, nhưng nguy hiểm thường xảy ra ngay lúc cầm chắc phần thắng.”
“Ta biết.” Lỗ Túc đáp, “Nhưng trận này sớm muộn gì cũng phải đánh. Tháng trước Trương Chiêu đề nghị chủ công hãy hỏi ý ngươi trước, chủ công lại bảo ngươi không có dã tâm, nhất định sẽ khuyên.”
Chu Du thở dài, “Sao ta lại không muốn phái binh đánh sớm chứ? Chỉ là chúng ta còn đến mười năm, thắng một trận mà đẩy mối quan hệ với Tào Tháo đến bờ vực, bây giờ tình hình Ngô Quận cũng chưa yên ổn… thôi không nói nữa, ta đi đây.”
Trương Chiêu đi dọc hành lang, Chu Du Lỗ Túc đứng thẳng lưng hành lễ, Trương Chiêu đáp lễ.
“Tử Bố huynh.” Chu Du gọi.
Lỗ Túc nháy mắt liên hồi, Chu Du làm như không thấy, nói với Trương Chiêu mấy câu, “Lần này xuất binh không thể vãn hồi nữa sao?”
Trương Chiêu suy nghĩ, bất đắc dĩ nói, “Chúng ta không có lập trường lên tiếng.”
Chu Du nói, “Ta có một chuyện muốn nhờ, xin Tử Bố huynh thay ta góp ý với chủ công.”
Trương Chiêu trầm mặc thật lâu, cuối cùng gật đầu.
Chu Du giục ngựa về Đan Dương ngay trong hôm đó, nhưng vừa mới ra khỏi thành đã có một con ngựa khác đuổi theo. Chu Du nghiêng đầu nhìn, chính là Tôn Sách.
Trời đổ mưa, hai người cưỡi ngựa chạy song song dưới màn mưa, Chu Du không dừng lại, chạy thẳng vào quan đạo.
“Này!” Tôn Sách cười hô lên.
Chu Du đội mưa quay lại nhìn.
Tôn Sách nói, “Đệ đang trù ẻo ta xuất binh bất lợi đó hả? Công Cẩn!”
“Làm gì có!” Chu Du nói, thả chậm tốc độ. Tôn Sách lại nói, “Đệ vẫn chưa chúc ta phất cờ thắng trận!”
“Chúc chủ công giương cờ đánh thắng!” Chu Du lớn tiếng nói, “Phải thận trọng từng bước!”
Tôn Sách mỉm cười, dừng ngựa. Chu Du quay đầu ngựa, nét mặt nghiêm túc nhìn Tôn Sách.
“Đệ vẫn vậy.” Tôn Sách cười nói, “Thích lải nhải lại còn dài dòng, phấn chấn lên chút được không?”
Chu Du gật đầu, nói, “Ta chờ huynh đại thắng trở về, không được tham công mà làm liều.”
Tôn Sách nói, “Thôi quên đi! Giật được câu may mắn của đệ rồi, ta về đây!”
Tôn Sách khuất trong màn mưa, Chu Du ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng y hồi lâu, dầm mưa một canh giờ, không thể cất bước.
Mấy ngày sau, Chu Du về Đan Dương, Tôn Sách dẫn một vạn thủy quân, bốn vạn kỵ binh, một vạn bộ binh tiến đánh Kinh Châu, quân báo gửi về liên tục không ngừng, trực tiếp đưa vào phủ Chu Du. Chu Du đọc không sót, phê chỉ thị, giao cho huyện Ngô chấp hành, lính liên lạc chạy qua chạy lại hai nơi như con thoi.
Chu Du biết trận này quan trọng, thậm chí ảnh hưởng đến thế cục toàn thiên hạ, thường xuyên thức trắng đêm, không chịu nổi bật ho.
Đêm khuya, Chu Du choáng đầu hoa mắt, ho khan vài tiếng, Tiểu Kiều đến khoác thêm áo, vuốt lưng cho hắn.
“Chu Lang, chàng không ngủ mấy ngày rồi?” Tiểu Kiều nhíu mày nói, “Nếu cứ như vậy, Tôn Lang chưa thắng trận trở về, chàng đã ngã bệnh trước.”
“Không sao.” Chu Du ho mạnh mấy cái, uống canh thuốc, nói, “Ta đọc hết quân báo rồi ngủ. Ho là di chứng bệnh cũ, chờ đánh xong trận này rồi điều dưỡng mấy tháng là ổn thôi.”
Tiết trời lạnh dần, mưa rơi không dứt, Tiểu Kiều nói, “Nghe bảo nước Trường Giang sắp tràn bờ.”
Chu Du “ừ” một tiếng, nhíu mày, nói, “Chỉ e không thể quay về.”
Trở về tay trắng cũng được, sợ nhất là Tôn Sách bỏ mạng ở Kinh Châu. Nhớ lại năm xưa Tôn Kiên đánh Kinh Châu, Chu Du hoảng sợ theo bản năng, chỉ lo hai cha con vướng vào cùng một hiểm cảnh. Nhưng ba ngày sau, quân báo truyền về, lần này là Phi Vũ mang thư, đậu trên bàn.
Tình hình còn ác liệt hơn tưởng tượng của Chu Du, nước Trường Giang dâng cao tạo thành lũ quét, đường trơn trợt khó đi, Tôn Sách đóng quân ngoài thành Giang Lăng, thừa thắng xông lên. Nước sông cuộn xiết, thủy quân của Thái Mạo giao chiến với Lỗ Túc, hai bên giằng co, cuối cùng gặp phải sạt lở, bộ binh và kỵ binh của Tôn Sách bị bao vây.
Chu Du lập tức chạy đến huyện Ngô, phái Lã Mông tiếp ứng. Nhưng nước sông ngày càng mãnh liệt, Tôn Sách không thể không rút về.
Đại Kiều sắp chuyển dạ, Tôn Sách thất bại thảm hại, dẫn tàn binh về huyện Ngô.
Ngày Tôn Sách thu binh, sấm sét rạch nát bầu trời, mưa to tầm tã, về phủ rồi cũng không gặp ai, tất cả mưu sĩ bị nhốt ngoài cửa.
Chu Du dầm mưa ướt nhẹp, đứng ngoài cửa gõ ba cái.
“Đi uống rượu không?” Chu Du hỏi.
Bên trong không trả lời, Chu Du nói, “Thắng thua là chuyện thường tình, đến giờ huynh còn chưa hiểu sao?”
Tôn Sách cất giọng lạnh lùng, “Cho nên trước khi xuất chiến, Chu đô đốc đã biết trận này thua chắc đúng chứ?”
Các mưu sĩ rùng mình, biết Tôn Sách nếm mùi thất bại, không chừng muốn tìm người nào khai đao, nhưng không ngờ người đó lại là Chu Du. Chu Du đương nhiên đoán trước được kết quả này, phất tay cho các mưu sĩ tản đi.
Chu Du quỳ dưới mưa, trầm giọng nói, “Ta nghe nói lúc Viên Thiệu dẫn quân đánh Quan Độ, người duy nhất ra mặt ngăn cản lão khai chiến với Tào Tháo chính là mưu sĩ thân cận nhất, Điền Phong.”
Trong phòng im lặng.
Mưa càng lúc càng lớn, áo quan của Chu Du dính sát vào cơ thể, tóc bết vào mặt, quỳ thẳng trong mưa.
“Kết quả là trước khi xuất chinh…” Chu Du nói tiếp, “Viên Thiệu nhốt Điền Phong vào đại lao, chờ lão thắng trận trở về.”
“Lúc nghe tin tiền tuyến thất thủ, cai ngục chúc mừng Điền Phong, nói ông ta tính toán không chút sơ sót, chủ công quả nhiên bại trận, lần này trở về chắc chắn sẽ đối xử tốt với ông ta. Điền Phong khóc lớn, nói
‘Đời ta tàn rồi! Với tính cách của chủ công, ngươi cho rằng thua trận trở về sẽ tha mạng cho ta sao?’”
“‘Nếu chủ công đắc thắng, biết đâu còn mời ta ra khỏi phòng giam, chế giễu ta vài câu, tiếp tục cho ta theo hầu hạ, nhưng giờ thua trận, chuyện đầu tiên phải làm khi về là gϊếŧ ta.’”
Chu Du nhìn qua màn mưa xối xả, nói, “Là ta chưa đánh đã nói thua, chém ta cũng không sao.”
“Nhưng chủ công không thể theo vết xe đổ của Viên Thiệu.” Chu Du nói, “Chỉ khi nghe lời khuyên can mới có thể tránh thất bại. Chủ công thua trận, ta rất vui, dù sao cũng không giống Sở Bá Vương Hạng Vũ năm xưa, một đời chưa bao giờ thua, ngày bại trận cũng là lúc vong mạng. Bây giờ đánh Kinh Châu tay trắng quay về, chủ công có thể dưỡng sức chờ ngày tái chiến. Còn trận chiến với Tào Tháo phải cần ít nhất mười năm nữa.”
“Đây là chuyện tốt.” Chu Du bị mưa tạt đến phát run, thở dốc nói, “Nếu chủ công hận ta thì hãy ban chết cho ta, ngày sau con ta giao cho chủ công nuôi nấng… Chu gia đã có hậu duệ, cái mạng của Chu Công Cẩn giao cho Tôn Bá Phù, chết như thế nào, chết lúc nào cũng được, không sao hết.”
“Chỉ cần huynh thấy vui.” Chu Du nói.
Mấy ngày liền lo lắng mệt nhọc, lao lực xử lý công văn, lại quỳ cả đêm dưới mưa rào giá buốt, Chu Du đã đến cực hạn. Năm đó từ biệt Tôn Sách dưới Hàm Cốc Quan, Chu Du đã mang thương trong người, lúc rời huyện Thư đến Thọ Xuân cũng ôm bệnh mà đi.
Thời khắc này, cả tinh thần lẫn thể lực của Chu Du đều đã kiệt quệ, hắn ho dữ dội, thở cũng khó khăn, dường như chỉ một khắc nữa sẽ chết ngay trong sân, cuối cùng phun một ngụm máu, ngất xỉu.
Tôn Sách nghe tiếng động, mở cửa bước ra.
“Công Cẩn!” Tôn Sách hoảng hồn la lên, “Mau tỉnh lại!”
Mấy ngày sau, Chu Du tỉnh lại ở Đan Dương. Tôn Sách mời danh y đến chăm sóc hắn, muốn giữ Chu Du lại huyện Ngô tĩnh dưỡng, nhưng Tiểu Kiều lo lắng. Tiểu Kiều đang mang thai, Đại Kiều sợ nàng nóng ruột, bất chấp đường xa xóc nảy mà sảy thai, bèn đưa Chu Du về Đan Dương.
“Bệnh của ngươi, bảo nặng cũng không nặng.” Đại phu nói, “Nhưng tim phổi đã tổn thương, sau này bệnh tật triền miên.”
Chu Du gật đầu, hắn cũng xuất thân nhà y, cơ thể mình như thế nào, trong lòng hắn rõ nhất. Đại phu lại nói, “Nhất định phải điều dưỡng thật kỹ, bằng không qua tuổi bốn mươi thì phiền phức ngày càng nhiều.”
Tiểu Kiều nói, “Chu Lang suy nghĩ quá nhiều, nên về huyện Thư tĩnh dưỡng.”
Đại phu nói, “Phải tránh xúc động, giữ tinh thần thoải mái, bớt phê công văn, không nổi giận không đau buồn, nhớ lấy.”
Chu Du đáp một tiếng, đại phu bắt mạch cho Tiểu Kiều, dự đoán ngày sinh, rồi dọn hòm thuốc ra về. Vài ngày sau Chu Du đã có thể xuống giường, hôm nào cũng khoác áo lẳng lặng ngồi trong phòng, không đánh đàn, chỉ xuất thần nhìn ra ngoài.
“Sau này con chúng ta đặt tên là gì?” Tiểu Kiều hỏi.
“Để mẹ đặt tên.” Chu Du nói, “Hoặc là hỏi Bá Phù.”
Tiểu Kiều cười nói, “Bên kia có đưa danh mục sang, chàng xem xem cái nào thích hợp rồi chọn.”
Chu Du “ừ” một tiếng, lại hỏi, “Huyện Ngô thế nào?”
“Bên ấy náo loạn một trận.” Tiểu Kiều đáp, “Giờ đã lắng xuống rồi. Lỗ Tử Kính bảo năm sau sẽ không xuất binh, Tôn Lang bực mình, bỏ đi dạo giải sầu. Mẹ nói chờ em sinh con xong thì sang đó ở cữ.”
“Được.” Chu Du nói.