Editor: Vện
Tôn Sách mang binh xông vào thành, hạ lệnh không được quấy nhiễu dân, trên danh nghĩa là bảo vệ Thái thú, kỳ thực vừa gặp Hứa Cống đã trói lại, giao cho Chu Trị. Thuộc hạ thấy Hứa Cống gặp nạn, nhất thời tan tác, không dám nán lại.
Tôn Sách dặn Chu Trị trông chừng Hứa Cống thật kỹ, ném chuột sợ vỡ bình, không ai dám manh động.
Trời vừa sáng, hơn một vạn quân ùa vào thành, thuộc hạ của Nghiêm Bạch Hổ, gia binh của Hứa Cống đều bị tên gây mê bắn gục, chưa đến hai canh giờ, huyện Ngô đã được bình định. Chuyện còn lại là dập lửa, thương thay cho Hứa Cống, của cải bao năm vơ vét trên mồ hôi nước mắt muôn dân bị một cây đuốc thiêu hơn phân nửa.
Chu Du lại dùng lý do cứu hỏa dọn sạch tài sản Hứa Cống, đặt giữa đường, bị dân chúng huyện Ngô trộm chỉ còn lại một mẩu, Tôn Sách xem như không thấy.
Quá Ngọ, lửa được dập tắt, Hứa Cống cũng thả cho về. Tôn Sách phái binh canh gác phủ Thái thú, người hầu kẻ hạ trong phủ đã chạy hết, chỉ còn lại Thái thú Ngô Quận máu dồn lên mặt như màu gan heo và Thái thú phu nhân.
Chu Du một đêm không ngủ, lại lặn dưới nước lạnh thấu xương hơn một canh giờ, sau đó gϊếŧ người, giả mạo thư, phóng hỏa, đánh lén, lúc này thể lực đã cạn kiệt, đứng trên đất mà như đạp lên bông gòn.
Tôn Sách thì tinh thần phấn chấn, tiến thẳng vào phủ, tiếp nhận quân đội toàn thành. Chu Trị đứng một bên, binh lính dâng sổ sách, mười hai quan viên cai trị huyện Ngô vừa nhận tin sáng nay, lập tức đến chờ lệnh.
Bây giờ Tôn Sách nắm trọng binh, không ai dám nói đỡ cho Hứa Cống, chỉ ngoan ngoãn nghe sai bảo.
“Hứa Cống.” Tôn Sách nói, “Ngươi chứa chấp sơn tặc Nghiêm Bạch Hổ, suýt hại chết dân chúng toàn thành, giờ ta hỏi ngươi, có phục hay không?”
Hứa Cống mặt như tro tàn, bị giải ra trước sảnh, không chịu gật đầu, mắt toát vẻ căm hận. Đã sớm biết bè lũ Tôn Kiên toàn một đám tàn bạo nhẫn tâm, đã chiếm được Ngô Quận ắt sẽ không chừa lại mạng cho Hứa Cống.
Chu Du nói, “Thái thú đại nhân cũng chỉ là bị qua mắt, bây giờ Nghiêm Bạch Hổ đã cúi đầu, chi bằng cho Thái thú lập công chuộc tội đi.”
Tôn Sách không ngờ lúc này Chu Du lại xin tha cho Hứa Cống, nhất thời ngẩn ra.
Tôn Sách nhìn Chu Du, Chu Du ra hiệu hãy giữ lại Hứa Cống.
“Cũng được.” Tôn Sách nói, “Cởi trói.”
Tha cho lão biết đâu lại có trò vui để xem, Hứa Cống được tháo dây thừng, đứng dậy cười hì hì, vội nói, “Tôn tướng quân đại nhân rộng lượng, lần này do tại hạ sai sót, may mắn tướng quân tới kịp lúc.”
Tôn Sách ngẫm nghĩ, không ngờ Hứa Cống trở mặt nhanh vậy, không nhịn được buồn cười, muốn trêu vài câu. Chu Du biết Tôn Sách chỉ chọc lão, nhưng tốt xấu gì cũng là mệnh quan triều đình, không thể làm nhục, liền nói, “Hứa đại nhân cứ yên tâm nghỉ dưỡng, chuyện còn lại chờ chủ công nhà ta bẩm báo về Trường An rồi tính tiếp.”
Hứa Cống lượm về cái mạng, biết Tôn Sách chỉ cần tìm đại một lý do cũng đủ gϊếŧ lão, nói vậy tức là khai ân, lập tức khom mình hành lễ, lui ra.
Thuộc hạ lại giải Nghiêm Bạch Hổ vào.
“Quỳ xuống!”
Nghiêm Bạch Hổ bị bắt quỳ, tức tối nói, “Ông đây không phục! Thủ đoạn gian trá thấp hèn! Tôn Sách! Thằng con hoang! Cha mày còn không dám đứng nói chuyện trước mặt ông, đồ tiểu súc sinh!”
Tôn Sách giận dữ, quát, “Đánh cho ta!”
Thuộc hạ rút roi quất một phát, Nghiêm Bạch Hổ bong da tróc thịt. Chu Du nhìn mà khϊếp vía, nhưng Nghiêm Bạch Hổ càng bị đánh càng hăng máu, chửi từ Tôn Kiên đến mười tám đời tổ tông Tôn gia, dân chúng vây kín ngoài phủ Thái thú xem Tôn Sách trị tội Nghiêm Bạch Hổ.
“Chủ công.” Chu Du thấp giọng gọi.
Tôn Sách đang nổi nóng, định kêu thuộc hạ lôi Nghiêm Bạch Hổ ra ngoài chém đầu, lại bị ánh mắt Chu Du làm khựng lại.
“Đệ muốn ta tha cho gã?” Tôn Sách hỏi.
“Phải tha.” Chu Du nói, “Người này tuy xuất thân trộm cướp nhưng chưa từng làm việc ác tày trời, cùng lắm chỉ là vào nhà cướp của, bắt trai tráng, phản triều đình.”
Tôn Sách nói, “Ta là Phá lỗ tướng quân…”
“Ta biết.” Chu Du nhíu mày nói, “Huynh cứ tha mạng trước đã…”
“Không được!” Tôn Sách vung tay, nói, “Tuyệt đối không được! Ta đã nghe đệ tha cho Hứa Cống…”
Chu Du sầm mặt, cuối cùng nói, “Vậy chủ công cứ làm theo ý mình đi.”
Nghiêm Bạch Hổ quỳ giữa phòng, mắng chửi thô tục, Tôn Sách nhìn gã, lại nhìn Chu Du.
Mặt Chu Du ửng hồng, hơi thở nóng rực, trán nóng hầm hập.
“Thôi thôi.” Tôn Sách mất hứng, nói, “Nể tình ngươi cũng là nam tử hán, đứng lên đi, cởi trói.”
Nghiêm Bạch Hổ ngạc nhiên, “Mày không gϊếŧ ông?”
“Nếu người ngồi đây là cha ta.” Tôn Sách nói, “Ông ấy sẽ không để cái đầu ngươi gắn trên cổ đâu.”
“Nhưng ta không phải cha ta.”
Tôn Sách nói xong câu ấy, đứng dậy rời đi.
Mưa tạnh, ánh nắng trải dọc huyện Ngô, giọt nước trong veo đọng trên lá, phân nửa phủ Thái thú đã cháy thành than, nhưng vườn hoa hậu viện vẫn còn nguyên vẹn.
Tôn Sách ném công tác khắc phục hậu quả cho Chu Trị, y cởi trần, luyện côn trong vườn hoa, quét tung lá đỏ rụng đầy sân, tiếng gió vù vù, lá bay đầy trời.
“Hôm nay không thể gϊếŧ bất cứ ai ở huyện Ngô.” Chu Du rẽ vào hành lang, ngồi xuống băng ghế đá, nói, “Huynh tha mạng Nghiêm Bạch Hổ, hào kiệt Giang Đông mới tìm đến nương nhờ huynh.”
Tôn Sách không nói gì, chỉ luyện côn, Chu Du lại tiếp, “Hứa Cống giấu tiền, ta đã thay huynh phát cho dân chúng rồi.”
Tôn Sách thu trường côn, nói, “Tiền không quan trọng, một người cũng không gϊếŧ thì làm sao lập uy?”
“Không gϊếŧ người…” Chu Du nghiêm túc nói, “Mới là cách lập uy tốt nhất.”
“Vậy thuộc hạ của ta chết ngoài cổng thành thì sao?” Tôn Sách nói, “Ta chỉ dùng tên gây mê, thuộc hạ của Hứa Cống thì dùng đao thật kiếm thật, đệ có biết thương vong bao nhiêu người không?”
“Bốn mươi bảy người.” Chu Du đáp, “So với đội ngũ hơn vạn người đã là toàn thắng rồi.”
Tôn Sách nói, “Nghiêm Bạch Hổ khởi binh cùng lúc với cha ta, kẻ này nếu không diệt trừ, mai sau sẽ thành tai họa.”
“Họa ngày sau thì để ngày sau tính.” Chu Du kiên nhẫn nói, “Huynh là chủ công, phải nghĩ cách thu phục gã, không thể cứ thấy ai không vừa mắt là gϊếŧ, ta biết cha huynh trước giờ luôn làm vậy, nhưng huynh…”
Tôn Sách thu binh khí, bỏ đi.
Đầu óc Chu Du trở nên mơ hồ, ấn huyệt thái dương, vết thương trên vai đau nhói, hắn loạng choạng đẩy cửa một căn phòng, chẳng kịp để ý là phòng ai, vừa ngả đầu đã ngủ, thật sự không gượng được nữa.
Không biết ngủ bao lâu, chợt nghe tiếng Tôn Sách và một cô gái.
Chu Du mơ mơ màng màng, muốn mở mắt nói với Tôn Sách mấy câu, lại nghe y lo lắng nói, “Sao lại bệnh thế này?”
“Để tôi.” Giọng cô gái kia rất dịu dàng, tiếp đó là tiếng vắt khăn, khăn vải mát lạnh đắp lên trán hắn.
Tiếng bước chân đi xa, Chu Du ngủ một giấc ròng rã một ngày hai đêm, hắn nghe mùi thảo dược thoang thoảng, hình như có ai đang nấu thuốc ngoài hành lang. Tiếp đó, một bàn tay mát rượi đỡ sau gáy hắn, đút hắn uống thuốc, Chu Du mệt mỏi nhướn mắt nhìn nàng, chỉ thấy vô cùng quen mắt.
Hắn lại ngủ thϊếp đi.
Ánh nắng rọi vào, Chu Du hạ sốt, thở hắt một hơi, sắc mặt tái nhợt ngồi dậy, phát hiện đã được thay quần áo sạch.
Hắn nhớ lại lúc mình sốt, người chăm sóc hắn là một cô gái, vậy không lẽ cái áo này là… Chu Du vội vàng lật xem áo đơn bên trong, thấy không mặc áo đơn, cứ thế trần như nhộng, nhất thời quýnh lên, lập tức rời giường, lại vấp chân.
“Chu Lang tỉnh rồi à?” Ngoài cửa vang lên giọng nữ nhẹ nhàng.
“Vâ… Đúng vậy.” Chu Du đỏ mặt, nói, “Vất vả cho cô nương.”
“Là Tôn tướng quân lau mình thay áo cho huynh đó.” Nàng kia cười nói, “Y nói chờ huynh tỉnh thì mời đến chính sảnh.”
Chu Du không dám ở lại lâu hơn, nói, “Cảm tạ.”
Đoán là thị nữ trong phủ Hứa Cống, Chu Du cũng không nghĩ nhiều, mặc quần áo đàng hoàng rồi đến chính sảnh, dọc đường có binh lính đang tu sửa phủ Thái thú, treo đèn l*иg viết chữ
Tôn, Tôn Sách đúng là không thèm khách sáo, làm tu hú chiếm luôn tổ của người ta. Chu Du đứng sau cổng vòm, ngắm một hồi, nói, “Nhích qua bên trái một chút.”
Binh lính khom lưng làm theo, tay kia treo cái đèn khác lên, Chu Du trông thấy trên đèn viết chữ
Chu, không khỏi buồn cười.
Vốn tưởng trong sảnh chỉ có Tôn Sách, không ngờ lúc đến, thấy trên ghế có hai người trung niên và một cô gái, nàng kia đang rót rượu cho một người.
“Tỉnh rồi?” Tôn Sách cười nói, “Qua đây qua đây ta giới thiệu, vị này chính là Trương Chiêu Trương Tử Bố đại nhân.”
Chu Du bước đến, chắp tay làm lễ, Trương Chiêu cũng chắp tay nói, “Không dám không dám, khi xưa từng là quan cùng triều với Chu đại nhân, ngu huynh chỉ hơn ngươi vài tuổi, xem như ngang hàng đi, nghe mỹ danh Công Cẩn đã lâu, nay mới được gặp mặt, còn vinh hạnh nào bằng!”
Chu Du nói, “Trương huynh chịu bỏ Đào Khiêm xuôi Nam chính là phúc của chủ công.”
Ba người trên ghế cười vang, Tôn Sách lại nói, “Vị này là Kiều Công, hai người là bạn vong niên rồi, còn đây là ái nữ của Kiều Công, Kiều cô nương.”
Cô gái được gọi Kiều cô nương ngước mắt nhìn Chu Du, hai người đối mặt, Chu Du không biết nên khóc hay nên cười, đây chính là người đã cầm lụa trắng truy kích Chu Du trong đêm đốt phủ Thái thú.
Người trung niên còn lại chính là Kiều Huyền, nghe tin Tôn Sách thu phục Ngô Quận liền đến yết kiến, một năm trước Kiều Huyền cùng Hứa Cống đến gặp Viên Thuật, sau đó để con gái ở lại phủ của Hứa Cống. Chu Du thầm nghĩ may mà lúc ấy chưa xuống tay gϊếŧ người, bằng không e có rắc rối to.
Chu Du ngồi xuống, Kiều Huyền lại giới thiệu mình có một cặp con gái song sinh, còn một người nữa gọi là Tiểu Kiều, chính là cô gái đã nấu thuốc cho Chu Du, Chu Du luôn miệng cảm ơn, bảo đã gây không ít phiền phức.
“Tình huống Từ Châu thế nào?” Chu Du vừa ngồi đã hỏi.
Tiểu Kiều bưng cháo trắng đến, Chu Du vội nói tạ ơn.
Lúc trước từng nghe danh Trương Chiêu, nghe đồn Trương Chiêu là học trò của một đại Nho sĩ, thời niên thiếu từng được tiến cử làm Hiếu liêm, nhưng vì tính cách cương trực, nói lời thẳng thắn, đắc tội nhiều người nên bị Lô Thực, Đào Khiêm lạnh nhạt.
Sau đó Trương Chiêu vì thầy mà ngậm quả đắng, lỡ buông lời mạo phạm Thứ sử Từ Châu Đào Khiêm, bị Đào Khiêm tống giam, mãi đến mấy ngày trước mới được thả ra.
“Phương Bắc chiến loạn liên miên.” Trương Chiêu vuốt râu nói, “Kẻ sĩ đều xuôi Nam, dân chúng cũng bị liên lụy. Mấy năm trước, Tào Tung vốn cũng muốn xuôi Nam tránh họa, không ngờ lúc qua Từ Châu lại chọc giận Đào Khiêm, cả nhà mười hai mạng đều thành oan hồn dưới lưỡi đao.”
“Tào Tung…” Tôn Sách nhíu mày, “Tên nghe quen quá?”
Chu Du nói, “Chính là phụ thân của Kiêu kỵ Hiệu úy Tào Tháo, ông nội của Tào Phi.”
Tôn Sách biến sắc, thầm than đáng tiếc, Tôn Chu hai người dù sao cũng có chút giao tình với Tào gia, không ngờ họ lại gặp họa diệt môn, với tính cách của Tào Tháo, không biết gã sẽ trả thù như thế nào.
“Bây giờ Ngô Quận đã nằm trong tay ta.” Tôn Sách nói, “Chỉ còn huyện Lâu và hai khu vực làm muối là chưa sát nhập, mấy ngày nay đang cùng Công Cẩn và Kiều Công bàn bước tiếp theo, xin nhờ Trương huynh chỉ điểm vài điều.”
Chu Du hớp một ngụm cháo, không tham gia trò chuyện, nâng đũa gắp đồ ăn bỏ vào bát.
“Ban phát ân uy.” Trương Chiêu ngẫm nghĩ, nghiêm mặt nói, “Chủ công vừa mới đặt chân vào Ngô Quận, trong thời gian này không được để thiếu quân lương, theo tin tức ta nhận được, không lâu nữa Viên Thuật sẽ xưng đế, Trường An phát sinh nội loạn, cha con Đổng Trác và Lữ Bố trở mặt, e cũng không lo được đến đây.”
“Viên Thiệu đóng quân ở Ký Châu.” Chu Du thản nhiên nói, “Lão chính là mối nguy lớn nhất, nhưng lại bị Viên Thuật ở Thọ Xuân kéo chân, không đáng lo.”
“Đúng thế.” Trương Chiêu nói, “Bước tiếp theo là phải xuôi Nam.”
Tôn Sách hỏi, “Trương huynh thấy nếu lập tức thảo phạt Lưu Biểu, chiếm Kinh Châu thì có được không?”
Trương Chiêu không hài lòng, “Kinh Châu là vùng giao tranh, sao có thể tùy tiện xuất binh?”
Tôn Sách luôn miệng nói phải, Chu Du thầm nghĩ cuối cùng cũng dập được ý định báo thù của y, phải đa tạ Trương Chiêu mới được, bằng không e là Tôn Sách không thể buông bỏ chuyện đó.
“Dư Hàng, Phú Xuân, Cối Kê ở phía Nam…” Trương Chiêu nói, “Thừa dịp Viên Thuật không có thời gian, hãy tranh thủ bình định các nơi này.”
“Kẻ sĩ chiếm giữ Giang Đông.” Chu Du lắc đầu nói, “Chỉ sợ không thể thuận lợi giải quyết.”
“Một chữ thôi, gϊếŧ.” Trương Chiêu làm động tác cắt cổ, nhìn vào mắt Tôn Sách, nói, “Thế lực mệnh quan triều đình hiện nay rất phức tạp, nhưng các vùng rộng lớn như huyện Ngô, Đan Dương, Lịch Dương chỉ có một vị quan cai quản.”
Chu Du khẽ nhíu mày, Trương Chiêu không phát hiện sắc mặt hắn, lại nói với Tôn Sách, “Hai phía Đan Dương, Lịch Dương đều là họ hàng của hai ngươi, muốn sát nhập không khó. Nhưng muốn xuôi Nam thì phải giải quyết Thái thú các nơi càng sớm càng tốt.”
“Chừa lại một người cũng đủ thành mối họa.” Trương Chiêu nói.
Tôn Sách nhìn Chu Du, ý bảo – Đệ nói đi.
Chu Du nói, “Thái thú nhận mệnh trấn giữ một phương đã lâu, vô cớ xuất binh sẽ bị triều đình giáng tội.”
Trương Chiêu nói, “Thế nên nhất định phải ban ơn cho dân chúng, chỉ gϊếŧ vài người cảnh cáo, ép quan thoái vị như Hứa Cống vậy, giữ lại cũng chẳng sao, nếu không chịu phối hợp với chủ công thì đương nhiên chỉ còn đường chết.”
Tôn Sách cười gật đầu, Chu Du biết có hắn ở đây, Tôn Sách không tiện tỏ thái độ, liền im lặng.
Trương Chiêu có cái lý của mình, tất cả cũng rất hợp ý Tôn Sách, dồn quan viên vào đường cùng, không giao quyền thì gϊếŧ, thay người mình vào, cách giải quyết vô cùng tốt. Nhưng Chu Du lo dùng cách quá cực đoan dễ khiến sĩ tộc địa phương tạo phản.
Chu Du không đồng tình với sách lược của Trương Chiêu, uống hết cháo liền đứng dậy cáo từ, tối đó ngồi đánh cờ với Kiều Huyền.
“Công Cẩn này.”
Chu Du hạ một quân cờ, Kiều Huyền lấy một quân cờ, gõ gõ bàn cờ.
“Lão phu có câu này, không biết có nên nói hay không.”
“Mời Kiều lão cứ nói.”
Kiều Huyền nói, “Trận ở Ngô Quận đánh rất đẹp.”
Chu Du gật đầu.
“Chiều nay có không ít nhân sĩ phương Bắc đến gia nhập, hiện đang ở trong phủ.”
“Ta có thấy.” Chu Du xoay người chỉnh sáng ngọn đèn.
Kiều Huyền lại nói, “Ngươi và Tôn tướng quân có tình trúc mã, nhưng có đôi lúc, ngươi hãy nhường y một chút.”
“Vâng.” Chu Du lại gật đầu.
Kiều Huyền, “Ngươi không chê lão già này dông dài là được rồi.”
Chu Du cười nói, “Ta cũng thấy vậy, Trương Tử Bố nói rất có lý, chỉ là tính cách ta thiếu quyết đoán, luôn muốn mọi chuyện phải hoàn hảo.”
“Trên đời có rất nhiều chuyện chẳng thể chu toàn.” Chu Du thở dài, “Ta không thích hợp cầm binh, chỉ có thể trị binh, hiện tại nhiều người đầu phục, chắc chắn sẽ có nhiều mưu sĩ đưa ra quyết sách vẹn toàn. Ta cũng không muốn can thiệp vào, y hỏi thì ta sẽ phân ưu giúp y, bằng không một câu cũng không nói.”
Kiều Huyền ừm một tiếng, ánh mắt tỏ ý khen ngợi.
Đêm xuống, Chu Du đi ngang qua chính sảnh, thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, Tôn Sách đang tiếp khách.
Người về dưới trướng ngày một đông, quý phủ càng lúc càng náo nhiệt, Tào Tháo cùng Viên Thuật giằng co dai dẳng, người trí thức trốn xuống phương Nam, sau khi vào Ngô Quận liền đến bái kiến Tôn Sách.
Chu Du ở trong phủ, ít nhiều cũng bị quấy nhiễu, muốn về huyện Thư xem thủy quân, cũng không biết tình hình bên Lỗ Tử Kính như thế nào. Mấy ngày sau, tiết xuân chuyển ấm, cả vườn đào nở rộ rực rỡ.
Chu Du tìm được một cây đàn trong phòng, gảy một khúc, vừa hay Tiểu Kiều đi ngang qua, đứng bên ngoài hỏi, “Hôm nay Chu Lang bực mình chuyện gì à?”
“Bị cô nương phát hiện rồi.” Chu Du nói, “Đàn này để quá lâu, dây đã cũ, gảy lên ít nhiều cũng bị lạc âm.”
Tiểu Kiều vân vê tay áo, nói, “Tỷ tỷ hỏi vết thương trên vai huynh đã đỡ hơn chưa.”
“Đa tạ cô nương quan tâm.” Chu Du đáp, “Sắp lành rồi.”
Tiểu Kiều lại nói, “Trên ngọn núi phía sau phủ có một suối nước nóng, nếu vết thương đã kết vảy thì hãy đến ngâm mình, nước đó chữa thương rất hữu hiệu.”
Chu Du cảm tạ, Tiểu Kiều liền đi.
Phi Vũ mang thư của Lỗ Túc về, Chu Du còn đang thấy lạ, mình không về huyện Thư, tại sao Phi Vũ biết đi tìm Lỗ Túc? Mở thư mới biết mấy ngày trước Tôn Sách đã viết thư chiêu mộ Lỗ Túc về dưới trướng, bảo hắn chừng nào xong việc hãy đến Ngô Quận gặp mặt.
Trong thư, Lỗ Túc có nhắc việc mẹ và em trai Tôn Sách chuyển đến Ngô Quận, Chu Du không biết chuyện này, chắc là Tôn Sách muốn dời nhà. Nhưng Ngô thị không đi, chỉ muốn chờ ở huyện Thư, để Lỗ Túc đưa Tôn Quyền xuôi Nam.
Chu Du muốn về, Lỗ Túc lại muốn đến, lúc này thật sự hết cách, đi không được, ở không xong, đành cầm thư đi tìm Tôn Sách. Tôn Sách đang nói chuyện với các văn sĩ, mặt mày hớn hở, trêu chọc Trương Chiêu, Trương Chiêu nghiêm mặt, mọi người phá lên cười.
Chu Du mỉm cười, gõ nhẹ khung cửa.
“Đến đây, Công Cẩn!” Tôn Sách nói, “Làm quen chút nào, kính đệ một chén này.”
Đám văn sĩ gật đầu lia lịa, hiển nhiên ngưỡng mộ tiếng tăm Chu Du đã lâu, lúc Chu Du không có mặt, Tôn Sách đã tung hô hắn lên tới trời.
Chu Du không tiếp rượu, đáp, “Thương chưa khỏi, không thể uống rượu.”
“Công Cẩn nhà chúng ta…” Tôn Sách nói, “Có sở trường y thuật, bệnh gì cũng chữa được hết, tính tình như đại phu, bản lĩnh cũng chẳng thua gì đại phu, không phục cũng phải phục.”
Tất cả bật cười, Tôn Sách lại nói, “Người ta nói thầy thuốc có tấm lòng cha mẹ, Công Cẩn còn nghiêm khắc hơn mẹ ta nữa.”
Một trận cười lại bùng nổ, được Tôn Sách dẫn dắt, Chu Du làm quen với mọi người, có không ít văn sĩ từ phương Bắc xuôi Nam, trong số đó, Lã Phạm, Trương Hoành, Chu Phường đều là danh sĩ tiếng tăm vang dội. Chu Du chào hỏi xong, đưa thư cho Tôn Sách.
“Ai thế?” Tôn Sách hỏi.
“Thư nhà.” Chu Du đáp, “Lỗ Tử Kính gửi.”
“Nghe nói thủy quân của Tôn tướng quân có thể chia nửa con sông với Lưu Biểu.” Trương Hoành nói, “Thật đáng gờm.”
“Cái này phải hỏi Công Cẩn.” Tôn Sách nghiêm mặt nói, “Hắn mang thủy quân đến cho ta.” Lại quay sang dặn Chu Du, “Ta có nói Tử Kính dẫn thủy quân theo, tạm thời neo ở Thái Hồ.”
Chu Du gật đầu, nói, “Cứ theo ý huynh. Tôn Quyền cũng đến, mẹ huynh nói dạo này lười không muốn đi, bà thích ở nhà.”
“Ừ.” Tôn Sách gật đầu.
Chu Du đi viết thư, Tôn Sách nói, “Viết xong quay lại nha.”
Chu Du đáp một tiếng, về phòng viết thư, có người tới hỏi Chu Du, Tôn Sách cho hắn một tòa phủ ở phía Đông thành, xem ý hắn thế nào.
“Khỏi cần.” Chu Du nói, “Đang thời điểm mấu chốt, để dùng vào việc khác đi.”
Thưởng tới thưởng lui, cũng đâu phải tiền của mình, nghĩ vậy, Chu Du chỉ thấy vô vị. Năm nay mưa xuân dứt sớm, ngoại trừ vài trận mưa nhỏ trong hai tháng đầu, tháng cuối khô hạn. Hắn không về chính sảnh giao lưu với các văn sĩ, viết thư xong thì cho Phi Vũ mang đi, hắn xỏ guốc gỗ, vòng qua con đường nhỏ sau phủ, lên núi.
Quả nhiên, trên núi có suối nước nóng, không biết Đại Tiểu Kiều có thường đến không, suối nằm trong hang động rất bí mật, bên ngoài có người trông coi, Chu Du hỏi mới biết do Tôn Sách cắt đặt, liền tiến vào hang, vắt quần áo trên mỏm đá, ý bảo có người, sau đó ngâm mình.
Nước nóng chạm đến vết thương đau thấu trời, Chu Du thở hắt ra, tóc xõa dài, tựa lưng vào vách đá, hai tay gác lên bờ.
Vách đá bốn phía nhỏ nước tí tách rất yên bình.
Tiếng cười hỗn tạp ở phủ Thái thú như còn vang bên tai, Chu Du đã quá quen với gương mặt tươi cười của Tôn Sách, nhưng người vừa rồi đúng là y, lại như không phải y.
Hồi tưởng lại, hình như Tôn Sách đối với ai cũng vậy, chứ đâu phải chỉ riêng với Chu Du hắn. Trừ khoảng thời gian sau khi Tôn Kiên vừa chết trận, Tôn Sách không hề cười. Y cười có thể thắp sáng bầu trời tăm tối, cũng có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện đi theo.
Mỗi khi nói chuyện, Tôn Sách sẽ nhìn vào mắt đối phương, mắt lúc nào cũng mang ý cười, hoặc khen ngợi hoặc khiêm tốn thỉnh giáo.
“Thiên hạ mai sau, có đệ, có ta…”
Có thật là như vậy không? Chu Du thở dài, đây có phải kết cục tốt đẹp nhất không? Hắn một lòng chờ đợi, chờ có ngày mọi người thật tâm quy phục Tôn Sách, mưu sĩ đầy phòng, hùng binh đông đảo. Trong thời loạn lạc này, bọn họ đã đủ khả năng tự vệ rồi.
Đây là điều Chu Du muốn, rồi cũng chẳng phải điều hắn muốn.