Trương Trạng cuối cùng cũng hoàn hồn, tuy rằng vẻ mặt vẫn bảo trì cái sự ngốc manh, nhưng anh ta là người biết tư duy logic: "Tô Diêm, sao anh lại ở đây..., làm sao anh lại biết em, tại..."
Tôi ngồi trên cây thay đổi tư thế thoải mái, cách một ban công nói với Trương Trạng: "Chuyện kể ra thì dài lắm, em vẫn ổn chứ?"
Trương Trạng đột ngột nở nụ cười, ba ngày không gặp mà kỹ năng nói lời đường mật tốt lên gớm: "Trước khi thấy anh thì không ổn, còn giờ thì ổn rồi."
Tôi được dỗ đến hài lòng, hỏi anh ta: "Sau đó thì em phải làm gì?"
Trương Trạng vén tay áo lên nói: "Nếu như anh không ngại thì em muốn chạy trốn cùng anh."
Quá trình chạy trốn cũng chẳng lãng mạn và kí©ɧ ŧɧí©ɧ như tôi tưởng, Trương Trạng xuống lầu, đánh đuổi con chó tâm cơ, giẫm lên vai tôi trèo qua tường, sau đó lên xe của Tô Tương. Tôi nhét thần khí nhảy lầu mà tôi khổ cực vác trên vai nhưng lại không có cơ hội dùng đến vào trong cốp xe, ừ, Tô Tương và tôi đều thấy thất vọng như nhau.
Vào xe cái là tôi siết chặt lấy Trương Trạng để cả tôi lẫn anh ta đều thấy viên mãn toàn thân, trên người Trương Trạng có mùi sữa tắm lẫn với hương thuốc lá, tôi chôn mặt hít vào một hơi thật dài trên gáy anh ta rồi nằm dài ra bất động, ngửi mùi vị quen thuộc không biết phối chế ra làm sao, kỵ sĩ Tô bị thằng em oán hận cả một đường cuối cùng cũng cứu được hoàng tử của mình từ trong tay đại ma vương, đi đến đỉnh cao của nhân sinh.
Tô Tương và Trương Trạng vừa gặp đã quen, tự giới thiệu mình sau đó bợ đít lẫn nhau, cái gì mà ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tổng giám đốc Trương quả nhiên là tuổi trẻ tài cao, chẳng trách Tô Diêm lại mê anh muốn chết, cái gì mà quá khen, tổng giám đốc Tô mới là tinh anh trong nghề, mỗi một phát minh nghiên cứu ra là khiến cho vô số công ty tranh chấp đến vỡ đầu mẻ trán...
Tôi thật sự không nghe lọt những lời khách sáo vô vị đó, hơn nữa dựa vào người Trương Trạng thật sự rất thoải mái nha, tôi không được để ý tới bèn đi ngủ, trong mơ tôi vẫn còn ngồi trên xe, Tô Tương hóa thân thành một tên sát thủ đi một vào một con đường gồ ghề nhấp nhô khiến tôi lật đi lật lại...
Tôi mở mắt ra, không biết là chiều nay hay chiều hôm sau, Trương Trạng đang ngồi cạnh tôi uống nước, tôi nhìn bốn vách chung quanh, phát hiện đây là một gian phòng trong khách sạn, tôi mới biết thì ra là tôi vừa ngủ thật...
Tôi ngáp một cái, như thể dính keo gối lên đùi Trương Trạng: "Tô Tương đâu?"
Trương Trạng bắt đầu sờ sờ tóc của tôi, đáp: "Cách vách, đói bụng không? Qua bên kia ăn cơm."
"Ồ" tôi luồn tay vào trong T shirt của Trương trạng, ý đồ luồn lên hẳn đầu anh ta, "Nhưng anh muốn ăn em hơn a."
Trương Trạng chống tay lui về phía sau một chút: "Lúc nãy em cõng anh nên eo đau, không muốn làm."
Tôi hoàn nghi mới nãy có phải là mình nhìn nhầm hay không, đó là cái gì? Một mảng tím đen, Trương Trạng bị thứ gì đập vào?
Tôi ngồi dậy, cảm thấy lòng dạ chua xót: "Hông em sao lại bị bầm máu như thế?"
Trương Trạng nhìn thẳng con mắt của tôi nói: "Đυ.ng phải bồn tắm."
Bồn tắm nhà ai mà lại có thể khiến em bầm thành vậy?
Tôi: "Em lừa anh phát nghiện rồi đúng không, em mà còn không nói thật nữa là anh sẽ nổi giận đó!"
Trương Trạng mím môi không nói lời nào.
Tôi sắp bị cái hũ nút này làm tức chết rồi.
Hít một hơi, cảm thấy lòng mình mệt mỏi, Trương Trạng chấp nhận tôi trở thành bạn trai của anh ta, nếu như tình cảm ổn định, chúng tôi còn muốn sống bên nhau cả đời. Cuối cùng anh ta lại không tin vào tình cảm của tôi, cũng không tin rằng tôi có năng lực và quyết tâm để đối diện với khó khăn cùng anh ta, lừa tôi lén lút về nhà chịu trận, nếu không phải tôi ma xui quỷ khiến xem nhật ký của anh ta thì ngày hôm nay trong lúc anh ta cô đơn vô vọng nhất, tôi còn đang ngốc ngếch êm đềm ngồi nhà chơi game, nghĩ rằng anh ta đi công tác.
Ngẫm lại liền cảm thấy bi thương từ trong ra ngoài, đủ để khiến cho tôi lệ nóng doanh tròng, nhưng hôm nay khóc nhiều quá, cơ thể tương đối thiếu nước, tôi khóc không nổi, tôi chỉ có thể trừng to mắt nói với anh ta: "Em có xem anh là bạn trai của em không hả? Coi anh là □□ đúng không? Tư tưởng của em sao lại kém quá vậy, phải, phần lớn thời gian anh đều làm chuyện không đứng đắn, quanh năm ngày tháng không biết thông minh là gì, thế nhưng anh thật lòng..."
Yêu em mà.
Những từ cuối cùng bị nghẹn trong cổ họng tôi, tôi trầm mặt im lặng, tôi sợ tôi không kìm được nói ra lời nào làm tổn thương người kia.
Thế là tôi xuống giường, chuẩn bị vào nhà vệ sinh bình tĩnh một lát.
Ai dè chân tôi vừa mới chạm đất, khom lưng chuẩn bị đứng lên thì lại cảm giác được lưng mình như thể có một tòa thái sơn áp lên, hình như tôi còn nghe được tiếng xương cột sống của mình kêu.
Trương Trạng thế nhưng lại đu cả người lên lưng tôi, tôi đang nổi nóng cũng không quản đến chuyện hình tượng, nhảy chồm chồm khắp phòng như con ngựa hoang, cố gắng hất Trương Trạng xuống, ấy vậy mà Trương Trạng cứ như thằng lỏi quắp đùi vào eo tôi, như thế lại càng khiến tôi thấy đau, tôi nổi giận lôi đình: "Em làm cái gì, con mẹ nó em xuống mau cho tôi!"
Hai tay Trương Trạng vòng chặt cứng quanh cổ tôi, hô hấp của anh ta dồn dập, ngữ khí hoảng loạn trước nay chưa từng có: "Tô Diêm, anh đừng đi, em sai rồi, đừng đi, em...Em yêu anh, xin lỗi anh, đừng giận nữa có được hay không, em sai rồi..."
Tôi cảm thấy tôi hiện tại quá dễ dụ, vừa nghe Trương Trạng nhận sai và thổ lộ, tôi ấy vậy mà lại không thấy tức nữa. Đại khái là tôi trúng độc rồi.