“Ôi, mấy bà nghe gì chưa? Môn tâm lý biếи ŧɦái học có giảng viên mới, nghe đồn ngoại hình rất đẹp trai!”
“Đẹp trai thì có ích lợi gì? Dạy môn tâm lý, chắc là cũng hơi biếи ŧɦái nhỉ?”
“Này, ngưng công kích cá nhân đi, định đánh chết mọi người bằng một gậy tre à?
(Câu thành ngữ tương tự ‘Quơ đũa cả nắm’ ở Việt Nam)Thầy giáo Trình thật đúng là siêu cấp nam thần! Dù anh biếи ŧɦái tôi cũng thích, lớp anh ấy nhiều con gái lắm, ngồi chật kín người, tuy nội dung ảnh giảng dạy có hơi kinh dị, nhưng chẳng sao cả, đẹp là được!”
Cố Diễn đang ăn thì nghe nhóm nữ sinh thảo luận nhoi nhoi cả lên, hình như có nhắc đến Trình Nguyên.
‘Mấy gái à, thầy giáo Trình của mấy gái không phải hơi biếи ŧɦái thôi đâu, mà là biếи ŧɦái banh nóc nha!’ Cố Diễn thầm ngẫm nghĩ.
Thế là, đột nhiên cậu bỗng sinh ra hứng thú trước nay chưa từng có đối với lớp Trình Nguyên.
Cậu vốn không đăng ký môn ‘Tâm lý biếи ŧɦái học’ này, cho nên cũng chưa nghe qua bài giảng của Trình Nguyên.
Sau đó, Cố Diễn xé mảnh khăn giấy lau mồm, đưa điện thoại lên chỉnh sửa lại dung nhan một chút, nhoẻn miệng nở nụ cười hết sức quyến rũ, cậu bước đến bàn mấy cô gái bên kia.
“Các bạn, tôi muốn hỏi, lớp tâm lý biếи ŧɦái là phòng nào?”
Đối với thời khóa biểu lên lớp của môn học này, Trình Nguyên từng đề cập cùng Cố Diễn, có điều Cố Diễn không biết vị trí lớp nằm ở đâu.
Nguyên bàn nữ sinh đỏ rần hết mặt mày nhìn chằm chằm Cố Diễn một cách say sưa, lát sau, mới có một cô gái ấp a ấp úng trả lời cậu.
“Cám ơn bạn.” Cố Diễn mỉm cười, nói xong, bưng mâm thức ăn xoay người rời đi.
Xế chiều hôm đó, Cố Diễn xuất hiện trong lớp học Trình Nguyên.
Thị lực của Trình Nguyên tốt vô cùng, điều khiến hắn có thể bắt sóng ngay lập tức chính là gương mặt Cố Diễn, cho nên hầu như vừa mới lên bục giảng hắn đã phát hiện Cố Diễn ngồi
hàng thứ năm cuối cùng bên phải.
Ngay lập tức xà tinh bệnh trở nên phát sốt.
Cả dàn nữ sinh ngồi bên phải cảm giác tầm mắt soái thầy Trình Nguyên quét về hướng mình, người nào cũng ưỡn ngực lên, lén lấy gương ra soi xem mình có cần trang điểm lại không.
Mà thanh niên đầu têu mọi sự thì lại vô cùng bình thản chống cằm nghe thầy Trình giảng bài, nghe nghe nghe… rồi ngủ gục mất lúc nào không hay.
Sau khi hết tiết học, một đám hoa si lưu luyến rời đi, loáng cái trong phòng trở nên vắng tanh, hình ảnh Cố Diễn nằm bò ra bàn ngủ thành ra đặc biệt rõ ràng.
Chờ tất cả mọi người cất bước đi hết, Trình Nguyên tiến đến cạnh Cố Diễn, vòng tay ôm lấy cậu từ sau lưng.
“Cục cưng à, tiết của anh nhạt nhẽo vậy sao?” Mặt Trình Nguyên áp vào lưng Cố Diễn, nhẹ giọng nói.
“Ơ…” Bị Trình Nguyên đè lên, Cố Diễn cũng tỉnh rồi, có phần mê man ngẩng đầu.
“Tiểu Diễn, anh muốn hôn em.” Ánh mắt Trình Nguyên ám muội hẳn đi, khàn giọng nói, nói xong liền hôn môi cậu.
Cố Diễn còn buồn ngủ có hơi mộng bức, bị hôn thất điên bát đảo, đến khi cậu phản ứng lại, Trình Nguyên đã kí©ɧ ŧìиɧ bắt đầu xé quần áo.
Cố Diễn kinh sợ, vội vàng đè chặt đôi tay kia, “Anh điên à? Đây là lớp học.”
“Anh thèm khát em, Tiểu Diễn, em hôn anh đi.” Trình Nguyên chẳng khác nào con cá thiếu nước, hung hăng cọ cọ cả thân người vào Cố Diễn.
Cố Diễn nghe thế, bèn cho Trình Nguyên một nụ hôn cực kỳ dịu dàng.
Trình Nguyên thở gấp gáp hơn, “Tiểu Diễn, anh muốn em làm anh.”
Dứt lời, Trình Nguyên liền bắt đầu khêu gợi Cố Diễn.
*Sông chảy qua*
Sau đó Cố Diễn không cách chi nhìn thẳng phòng học này được nữa, quả thực cậu không thể tin được, mình lại theo đúng lời Trình Nguyên nói, ngay trong lớp học mà làm chuyện người lớn.