“Muốn.” Cố Diễn cười nói.
“Tiểu… Tiểu Diễn… Em em em em em… Em nói gì…” Trình Nguyên bỗng thấy toàn thế giới trở nên tĩnh lặng, chi nghe tiếng tim mình đập bùm bùm.
“Em nói, muốn.” Cố Diễn cười lặp lại.
“Em em em… Em lặp lại lần nữa.” Trình Nguyên mở mắt to hết cỡ, căng thẳng tột cùng.
“Em nói được, em cưới anh.” Cố Diễn không còn biện pháp, đành bảo, “Lại đây, xuống thuyền.”
Vừa nói Cố Diễn vừa kéo người xuống thuyền.
Trình Nguyên phát ngốc nhìn Cố Diễn, ngoan ngoãn để mặc đối phương nắm, đến khi hắn định thần lại, hai người họ đã về phòng khách sạn.
Trình Nguyên trợn mắt, lao đến đè Cố Diễn nhào lên giường như bão táp gió giật, hắn điên cuồng hôn đôi môi Cố Diễn.
Mãi đến thời khắc này, hắn mới chính thức cảm nhận được, Cố Diễn là thuộc về hắn.
“Còn kích động như vậy?” Cố Diễn chỉ thấy Trình Nguyên hôn mình đến ngộp thở, khớp miệng mỏi nhừ mà Trình Nguyên vẫn hôn tới tấp, cậu đành đưa tay ghì cằm Trình Nguyên lại, tạm dừng nụ hôn mãnh liệt liên tu bất tận.
“Tiểu Diễn, anh anh anh… Anh yêu em.” Trình Nguyên nhìn Cố Diễn, nói.
“Em cũng yêu anh.” vẻ mặt Cố Diễn nghiêm túc nhìn Trình Nguyên, cậu mỉm cười, đây là lần đầu tiên cậu bày tỏ tình cảm của mình với Trình Nguyên.
“Thật… Thật không?” Trình Nguyên kích động khủng bố.
“Thật, nhưng mà, anh không cảm thấy anh đang cà lăm sao.”
“Anh anh anh… Anh”
Trình Nguyên ‘anh’ một hồi lâu, “Đuma, anh anh anh… Chắc đúng là cà cà cà… lăm thật.”
Nói xong, Trình Nguyên câm như hến không lên tiếng nữa.
“Nói một câu em nghe xem nào.” Cố Diễn không nhịn được muốn trêu chọc hắn.
“…” Trình Nguyên ngậm chặt mồm.
“Nhất định không nói?” Cố Diễn ra vẻ giả vờ giận dỗi.
“Tiểu tiểu tiểu… Tiểu Diễn…” Trình Nguyên bỗng sợ hãi, vừa nói vài chữ đã nhìn thấy bộ dạng Cố Diễn đang nín cười rất khổ sở, vội vàng im miệng.
Cà lăm Trình Nguyên dường như chuyển sang chế độ cao lãnh, có thể biểu đạt bằng một chữ tuyệt đối sẽ không dùng 2 chữ, vì hễ nói lắp là bị Cố Diễn cười trêu.
Hôm sau lúc hai người rời giường đã là 9 giờ, rửa mặt xong liền đi Tân Thành.
Bữa sáng của cặp đôi được giải quyết ở một quán điểm tâm rất nổi tiếng tại Tân Thành.
Việc chọn món luôn là Cố Diễn làm, Cố Diễn nhìn thực đơn hoành tráng, xem món nào cũng muốn ăn.
“Trình Nguyên, làm sao giờ, có nhiều món em muốn ăn quá.” Lựa tới lựa lui, Cố Diễn vẫn chưa đưa ra quyết định.
“Mua.” Cà lăm Nguyên lạnh lùng nói.
Cố Diễn liền yên tâm gọi một bàn lớn.
Ăn xong bữa sáng, hai người một đường cuốc bộ cho tiêu cơm, vừa tiện thể hướng đến trung tâm thương mại.
“Này, Trình Nguyên, anh thật sự không định nói lời nào?” Không còn một Trình Nguyên luôn líu ra líu ríu bên cạnh, Cố Diễn cảm thấy không quen lắm.
“…” Lạnh lùng Nguyên há miệng, nhớ lại tối qua bị Cố Diễn trêu chọc N lần mỗi khi lên tiếng, Cố Diễn thánh phụ tràn ngập lòng từ ái ôm lấy đầu hắn bảo, ‘Bé ngoan, nói thế nào cũng cà lăm cà lăm, má ơi hay thật…’ toàn thân Trình Nguyên run lên, lập tức câm miệng.
“Ơ kìa, anh nói đi, em hứa không chọc anh nữa.” Cố Diễn cũng biết tối qua mình trêu người yêu hơi quá đà, liên tục bảo đảm.
“Nói.” Lạnh lùng Nguyên nói.
“… Chơi với anh không vui.” Cố Diễn thò tay nhéo mạnh vào hông Trình Nguyên, tiếp lời.
Trình Nguyên lẳng lặng quay đầu hôn lên môi Cố Diễn đáp lễ, sau đó liền xoay đi.
Đang khi trò chuyện, hai người đã đến trung tâm thương mại, nơi đây có rất nhiều khu ẩm thực, Cố Diễn lôi kéo Trình Nguyên đi khắp nơi ăn ăn ăn, Trình Nguyên vừa trả tiền vừa nhìn bụng Cố Diễn, hắn cực kỳ hoài nghi đây phải chăng là động không đáy.
“Anh chê em ăn nhiều à?” Chú ý đến ánh mắt Trình Nguyên, Cố Diễn hỏi.
“Không không không…” Trình Nguyên vội giải thích, vừa lên tiếng liền thấy nụ cười gian xảo của Cố Diễn như đạt được ý nguyện, hắn nhanh chóng im miệng, rồi dắt Cố Diễn đi xem quần áo.
Trình Nguyên kéo Cố Diễn vào cửa hàng thời trang nam, chọn vài bộ thật đẹp mắt, để cậu đi thử đồ, Cố Diễn ngoan ngoãn thử vào từng bộ.
Cố Diễn vốn có ngoại hình đẹp mê người, Trình Nguyên lại rất tinh mắt, bất cứ trang phục nào khoác lên người Cố Diễn đều vô cùng sành điệu, nhưng hắn nhìn cô bán hàng bên cạnh mắt đang phát sáng bulinbulin.
Trình Nguyên nhận ra ánh mắt cô gái, bỗng căm ghén nhăn mày lại.
“Tiên sinh, xin hỏi các ngài chọn bộ nào?” Chờ Cố Diễn thử xong toàn bộ, cô bán hàng hỏi.
Trình Nguyên dốc sức thiết lập ngôn từ trong đầu nhiều lần, cuối cùng mở miệng, “Tất cả.”
Cố Diễn nhớ lại một bảng giá mình tình cờ nhìn thấy, khóe miệng kéo lên, số tiền này thà đi ăn uống còn hơn.
Trình Nguyên trông vẻ mặt Cố Diễn, đến gần thì thầm với cậu, “Đều rất rất rất… rất đẹp, không không không… cho cười.”
Cố Diễn nhịn cười rất cực khổ.
Cô bán hàng nhanh chóng gói ghém quần áo lại, Trình Nguyên quẹt thẻ xong thì nhận hàng, hắn choàng tay qua ôm vai Cố Diễn, hôn lên mặt người yêu rồi mới dìu cậu đi, để lại cô bán hàng nãy giờ nhìn Cố Diễn với ánh mắt phát sáng như đèn pha lúc này ngây ngốc tại chỗ, sau một hồi lâu mới gầm thét, “Thời buổi trai đẹp đã ít còn yêu nhau a a a a a a!”
Kết thúc dạo chơi trung tâm thương mại đã là xế chiều, cặp đôi chỉ tham quan những nơi có hứng thú, không thì chẳng biết xem đến bao giờ mới hết. Kế tiếp, hai người chuyển chiến trường sang Lão Thành, Cố Diễn luôn nhớ mãi không quên đối với phố tây Lão Thành nơi ngập ngụa thức ăn vặt, vừa đi vừa luôn miệng nhắc tới.
Trình Nguyên dẫn Cố Diễn đến Lão Thành, Cố Diễn thẳng tiến phố tây, cứ thế ăn ăn và ăn, từ đầu đến cuối Trình Nguyên chỉ nhìn Cố Diễn ăn.
Hai người chơi thật vui vẻ, ăn xong những thứ Cố Diễn thích, tiện thể ghé nơi nào hôm qua chưa kịp tham quan, cuối cùng hai người về khách sạn ở một buổi tối, hôm sau trả phòng, ăn sáng rồi ra sân bay về lại Yển Đô.
Trước khi lên máy bay, Trình Nguyên gọi điện thoại bảo Tiểu Nghiêm liên hệ Lý Sâm.
Tiểu Nghiêm trực tiếp đi đón Lý Sâm, sau đó đến thẳng sân bay đón hai người.
Lý Sâm thấy dáng vẻ Tiểu Nghiêm như đang đối đầu kẻ địch thì vô cùng căng thẳng, còn rất bứt rứt rốt cục là chuyện gì đây, hai người gặp Trình Nguyên và Cố Diễn rồi bầu không khí cũng trở nên quỷ dị, Trình Nguyên nghiêm túc mặt lạnh như băng không nói một lời, Cố Diễn cười cười hỏi thăm y một chút.
Lý Sâm thấy Trình Nguyên lạnh lùng nghiêm nghị không nhịn được tự hỏi có phải công ty hắn đang phá sản không.
Trầm mặc mãi đến lúc Trình Nguyên bước vào nhà mới được phá vỡ, câu đầu tiên Trình Nguyên nói làm ông suýt nổ mắt kính.
“Lý Lý Lý… Lý Sâm, tôi cho ông thời gian 5 phút, nói… nói tôi biết tại sao tôi tôi bị cà cà… cà lăm.” Trình Nguyên lãnh tĩnh nhìn Lý Sâm nói, Cố Diễn đứng một bên cười muốn rút gân.
“Ơ… việc việc này này này…”
Lý Sâm cũng bị lây tật nói lắp.
“Ông… con mẹ ông, bắt chước tôi… chi vậy?” Trình Nguyên cả giận.
“Khục khục khục, thiếu gia, đầu tiên tôi muốn hỏi một chút, trước khi tình trạng này xảy ra, cậu gặp phải chuyện gì?” Lý Sâm ho khan vài tiếng, thể hiện một bộ dáng ‘tôi vô cùng nghiêm túc’, hỏi.
“Tiểu tiểu tiểu… Tiểu Diễn đáp đáp… đáp ứng lời cầu hôn của tôi.” Trình Nguyên thành thật trả lời.
“Như vậy… Thiếu gia, nguyên nhân cậu bị nói lắp… Hẳn là tâm tình kích động quá mức… Sau đó… À, dẫn đến cà lăm.” Lý Sâm đưa ra kết luận.
T á c gi ả
c ó
l ờ i mu ố n n ó i:
Đ ừ ng h ỏ i t ô i t ạ i sao qu á
m ứ c k í ch
độ ng s ẽ
d ẫ n
đế n t ậ t c à
l ă m c ủ a Tr ì nh Nguy ê n, t ô i kh ô ng bi ế t g ì đâ u.