“Cố Diễn.” Trình Nguyên đột nhiên gọi.
“Sao?” Cố Diễn bị kêu đầy đủ tên họ, thái độ chân thật của đối phương làm cậu sững sờ một chút.
“Anh bảo đảm, sau này nhất định sẽ không như vậy.” Trình Nguyên nhìn Cố Diễn, cam đoan nghiêm túc, “Vì thế, em đừng chia tay anh.”
“Như vậy là như nào cơ?” Cố Diễn bị thái độ của Trình Nguyên chọc cười, cậu ráng nén cười, hỏi.
“Là tự nhiên phát điên ấy, chuyện như vậy, anh bảo đảm, sau này tuyệt đối không phát sinh nữa, mỗi ngày anh sẽ chăm chỉ uống thuốc, nhất định không tái diễn sự việc vừa rồi.” Trình Nguyên hết sức thật lòng bảo đảm nói, “Cho nên em đừng sợ anh, đừng chia tay với anh, được không?”
“Em có nói muốn chia tay anh sao?” Rốt cục Cố Diễn không nhịn được cười phá lên.
“Anh ta nói, sớm muộn có ngày em sẽ chịu không nổi anh, rời bỏ anh.” Sắc mặt Trình Nguyên hơi u ám.
Lập tức Cố Diễn hiểu ngay Trình Nguyên nói ‘anh ta’ là ai, thật ra Nhiễm Thiên cũng từng nhắc nhở cậu vấn đề này, Nhiễm Thiên và Trình Du vậy mà ý tưởng lớn gặp nhau, quan điểm khá tương đồng.
“Đó là lý do vì sao anh đuổi anh ta ra khỏi cửa?” Cố Diễn nhớ lại cảnh tượng mình thấy khi vừa bước chân đến đây, rồi phì cười.
Trình Nguyên im lặng không nói gì, câu trả lời đã rõ ràng.
“Anh thật là…” Cố Diễn bất đắc dĩ xoa xoa đầu Trình Nguyên, cậu ở lại bệnh viện cạnh người yêu thêm một chút.
“Tiểu Diễn, em về nhà đợi anh đi, ở bệnh viện nhiều không tốt.” Trình Nguyên bất chợt nói với Cố Diễn.
“Được.” Cố Diễn đáp một tiếng.
“Muộn nhất là ngày mai anh sẽ về nhà, em đó, không được đi gặp đám con gái bậy bạ.” Trình Nguyên căn dặn thật lòng.
“…Ừ.” Cố Diễn giật khóe môi, đúng là hết thuốc chữa, ở Yển Đô cậu có quen biết được mấy cô gái đâu, bên Thành Nam càng không.
Cố Diễn dặn dò Trình Nguyên vài lời rồi rời khỏi bệnh viện.
Hôm sau lúc Cố Diễn thức giấc đã là giữa trưa, dụi dụi mắt rời giường rửa mặt, bắt đầu vấn đề nan giải nhất trong ngày — buổi trưa ăn gì.
Vậy mà ngày nay ông trời không cho cậu cơ hội suy tính, vì khi xuống lầu bước đến phòng ăn, cậu liền trông thấy trên bàn đã bày sẵn vài món, cậu quay sang nhà bếp thì nhận ra bóng lưng của Trình Nguyên.
“Anh về rồi?” Cố Diễn quả thực lấy làm kinh hãi, “Anh đúng là biết nấu ăn thật.”
“Tiểu Diễn, cơm ở trong đây, đến xới cơm, em ăn trước đi, bên này anh nấu xong nồi canh là ăn luôn.” Trình Nguyên đưa lưng về phía Cố Diễn, nên Cố Diễn không nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Trình Nguyên.
Kế hoạch của Trình Nguyên vốn là học nấu ăn thật tốt, sau năm mới Cố Diễn về sẽ không phải ăn bên ngoài, kết quả kế hoạch hơi phá sản, cũng may hắn còn chưa quên một số món ăn đã học từ bếp trưởng kia.
Cố Diễn nghe lời tiến vào nhà bếp xới hai bát cơm, bê ra ngoài, cậu nếm mỗi món ăn một ít.
Trình Nguyên căng thẳng nghiêng đầu sang nhìn lén không dám thở mạnh, cũng chẳng dám hỏi Cố Diễn ăn có ngon hay không.
“Vị này thật giống các món ăn bên Xuyên thị, Trình Nguyên anh giỏi quá.” Giọng nói Cố Diễn nghe rất hào hứng.
Nghe vậy mọi lo lắng của Trình Nguyên được xua tan, khóe miệng hơi giương lên, “Không biết anh là ai à, có thể không giỏi sao?”
“Anh là ai?” Lông mày Cố Diễn nheo lại, làm gì khen một cái đã lên mặt?
“Em nói xem? Đương nhiên là chồng em.” Giọng điệu Trình Nguyên vô cùng hả hê.
“Anh xác định là chồng?” Cố Diễn nở nụ cười rất không nể mặt nể mũi.
“À… Ừ thì… dù sao cũng kém nhau một chữ, ý tứ đều không khác mấy…” Trình Nguyên lí nhí không ra hơi.
“Ờ.” Đáp lại hắn là một tiếng ờ mang ý tứ cực kỳ sâu xa trăm ngàn xoay chuyển của Cố Diễn.
“Canh xong rồi.” Trình Nguyên tắt lửa, múc canh ra một cái tô, bưng lên bàn ăn.
“Nào, ăn thôi, em bới cho anh đầy bát nhé.” Cố Diễn chỉ chỉ bát của Trình Nguyên, vừa ăn vừa nói không rõ tiếng.
Trình Nguyên ngồi xuống, nhìn dáng Cố Diễn ăn hết sức vui vẻ, trong lòng dâng lên thứ cảm giác khó nói thành lời, hắn tựa hồ cảm nhận được vì sao có người lại cam tâm tình nguyện làm bà chủ gia đình.
Trình Nguyên lặng lẽ xới cơm, đặt toàn bộ sự chú ý lên người Cố Diễn.
“Anh nhìn em xong chưa? Nhìn em mới có thể ăn cơm sao?” Cố Diễn hơi bực.
“Có thể.” Trình Nguyên trả lời ngay không chút do dự.
… Thái độ người này thẳng thắn như vậy làm Cố Diễn hoàn toàn không còn gì để nói. Cậu quyết định ngưng nói chuyện với xà tinh bệnh, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
“Tiểu Diễn, lát nữa đến sân bay với anh.” Trình Nguyên bỗng cất tiếng.
“Wtf?” Cố Diễn ngẩng đầu lên từ bát cơm, nhìn Trình Nguyên đầy khϊếp sợ.
“Chúng mình đi chơi một vòng Độ Thành.” Trình Nguyên giải thích, “Vé máy bay anh đã đặt rồi, bốn giờ chiều, đi hai ngày sẽ trở về.”
“Ờ, được.” Nghe vậy Cố Diễn gật gật đầu, vét sạch bát cơm đến hạt cuối cùng, sau đó dùng muôi múc một bát canh.
Trình Nguyên cảm thấy có thể nhìn Cố Diễn ăn cơm với nét mặt tràn ngập thỏa mãn quả thực là điều tuyệt vời nhất trần đời.
“Sao anh chỉ ăn một chút vậy?” Bị Trình Nguyên cứ nhìn chòng chọc liên tục, Cố Diễn liếc vào bát của đối phương, phát hiện còn hơn phân nửa.
“Anh đang ăn mà.” Trình Nguyên vội đáp, vừa nói vừa xúc cơm.
“Ăn đồ ăn đi, đừng chỉ ăn cơm.” Cố Diễn dứt lời liền gắp cho Trình Nguyên một đống rau.
Trình Nguyên nhìn mớ rau củ trong bát mình, cảm giác hạnh phúc muốn ngất xỉu, gì chứ? Trong này có thứ hắn ghét nhất là cà rốt? Cái ***! Bắt đầu từ bây giờ, thích ăn cà rốt nhất!
Cố Diễn nhìn bộ dạng Trình Nguyên ngốn cơm như sói đói mấy trăm năm chưa được ăn, cậu ngây ngẩn ngạc nhiên.
Sau khi cơm nước, Cố Diễn định đi rửa bát đĩa, nhưng bị Trình Nguyên đẩy ra khỏi căn bếp, Cố Diễn chẳng thể làm gì khác hơn là tựa vào một bên cánh cửa, đứng nhìn Trình Nguyên rửa bát.
Trình Nguyên dọn dẹp xong, hai người mới chậm rãi soạn hành lý, rồi lái xe trực tiếp đi sân bay.
Đến sân bay là 3 giờ, ký gửi hành lý, đổi vé lên máy bay, qua an ninh…
Mọi thứ đều thuận lợi, Độ Thành ở nước Z thuộc hòn đảo phía nam, toàn bộ đảo cũng có thể được gọi là Độ Thành, bay từ Yển Đô đến đây mất khoảng 3 tiếng.
Dù là đảo, nhưng nơi này thành thị sầm uất không kém gì so với Yển Đô, sân bay, cảng lớn nhất nước Z, khách sạn cao cấp nhất nước Z, trung tâm thương mại xa hoa nhất, con đường đầy quán bar nổi tiếng, không thiếu gì cả, thậm chỉ còn bảo tồn một khu phố cổ xa xưa mà yên tĩnh.
Độ Thành là một địa phương vô cùng kỳ diệu, kết hợp giữa hai lối sống trái ngược của Tân Thành và Lão Thành, ở Độ Thành, có sự truy hoan hưởng lạc mà người ta hằng mơ ước, lại tự hào mang vẻ đẹp yên tĩnh khiến ai ai cũng nhớ nhung vạn phần.
Ba tiếng đi máy bay trôi qua rất nhanh, đến Độ Thành đã là 7 giờ tối, hai người chỉ ăn uống ít món đơn giản trên máy bay, đến nơi thì Trình Nguyên dẫn Cố Diễn xuống thuyền thẳng tiến tòa khách sạn cao cấp nhất trong truyền thuyết ở nước Z — Paradise.
Đối với khách sạn Paradise, Cố Diễn chỉ có một ấn tượng, nơi này đúng như tên gọi của nó.
Tác giả có lời muốn nói:
Không giấu gì các bạn, loại giả thiết trâu bò hầm hố về Độ Thành là do tôi từng não động ra địa bàn của một tiểu thụ, nhưng ngày đó không biết lúc nào mới khai bút, sau này nhân vật chính của não động kia cũng sẽ không xuất hiện trong truyện.