Hàn huyên cùng một bàn người trong chốc lát, điện thoại di động Cố Diễn reo lên, cậu lấy ra xem, là Trình Nguyên.
Mới vừa bấm nghe, còn chưa kịp a lô một tiếng đã bị Trình Nguyên phủ đầu.
“Tiểu Diễn, em đang làm gì? Sao không nghe điện thoại anh?”
Cố Diễn ngạc nhiên, cúi đầu xem lại thì thấy có vài cuộc gọi nhỡ.
“Ban nãy ở KTV, ồn ào quá, không nghe thấy.”
“Nghĩ sao lại đi KTV?” Trình Nguyên cau mày, bên kia điện thoại rõ ràng văng vẳng tiếng cười nói của đám con gái.
“Ồ? Hồi ấy bạn nam mình thích nhất à? Đương nhiên là Cố Diễn rồi, ha ha.” Đúng lúc mấy cô gái đang thảo luận đề tài
chàng trai nào được yêu thích nhất trong lớp, không biết câu trên là ai phát ngôn, tất cả đều lọt vào tai Trình Nguyên không sót một chữ.
Sắc mặt Trình Nguyên đen như nước cống, hắn giận dữ run lên, cúp điện thoại cộp một tiếng.
“Alo?” Cố Diễn nghe bên kia đột ngột cúp máy, hơi khó chịu cất di động đi.
Chẳng đến vài phút sau, điện thoại lại vang lên.
“Tiểu Diễn, anh nhớ em.” Giọng điệu Trình Nguyên nỉ non hết sức đáng thương.
Cố Diễn không biết phải làm sao, ở ngay trước mặt đám đông người, cậu đã cố thử, nhưng nhận ra lúc này một câu ’em cũng nhớ anh’ chẳng thể thốt thành lời, cuối cùng chiếc điện thoại không cho cậu thêm thời gian đắn đo, nó hết pin rồi tắt nguồn hẳn.
Ở đầu kia Trình Nguyên nghe tiếng tụt tụt tắt máy, hắn hoàn toàn kinh ngạc, dường như không thể tin việc Cố Diễn tắt máy thẳng vào mặt hắn, hắn cẩn thận kê sát tai nghe lại, đúng là âm mù, toàn thân hắn cứng đờ, trực tiếp ném văng điện thoại, cồm cộp một cái những mảnh vỡ bay tứ tán, chứng tỏ người vứt phải dùng sức mạnh ghê gớm lắm.
Trình Nguyên đứng phắc dậy, vung tay gạt một đống rượu thịt trên bàn tung tóe cả ra nền đất, hắn bước tới bước lui đầy căm phẫn, Tiểu Nghiêm đứng lặng im bên cạnh giật giật tròng mắt, đầu tiên y ngó xem đống rượu đổ bể dưới sàn, sau đó nhìn sang chiếc di động vỡ nát, y bèn ra ngoài mua điện thoại mới.
Hành động này của Trình Nguyên dọa những người xung quanh sợ gần chết, không biết giọng của ai hô to ‘Tắt nhạc đi’, cả đám chẳng dám thở ra tiếng, nhìn nhìn về phía Trình Nguyên.
Tiểu Nghiêm lẳng lặng lấy thẻ sim của điện thoại cũ lắp vào chiếc mới, đưa đến trước mặt Trình Nguyên.
“Chuyện gì? Sao lại giận dữ thế.” Người lên tiếng là Lưu Nghị, xem như bạn thân của gã thần kinh Trình Nguyên, một trong số rất ít nhân vật có thể chen mồm trước mặt Trình Nguyên, người này phần lớn thời gian đều ở nước ngoài, năm nay đột ngột hồi hương ăn tết, sẵn tiện tụ tập nhóm bạn đến Noãn Dạ vui chơi.
“Mày nói xem, tại sao em ấy treo máy?” Trình Nguyên nhếch nhếch góc miệng, hung tợn nhìn Lưu Nghị.
“Có thể bất cẩn ấn nhầm nút, hoặc là…” Di động hết pin. Lời Lưu Nghị chưa nói hết đã bị ngắt đi.
“Bất cẩn ấn nhầm nút? Mày nghĩ tao tin vào lý do chết tiệt này sao!” Trình Nguyên cười lạnh, một đấm thật mạnh nện xuống bàn, bị đập phá mấy lần liên tục, mặt kính cứ thế vỡ tan.
“Nguyên thiếu, tay ngài…” Vài người bên cạnh thốt lên, nhưng hiển nhiên không ai dám bước đến, ngay cả Lưu Nghị cũng bị đẩy ra.
Qua một lúc lâu, Trình Nguyên mới gắng gượng bình tĩnh lại, không để ý trên tay mình đang chảy máu đầm đìa, hắn cầm lấy chiếc di động mới của Tiểu Nghiêm, hít một hơi thật sâu, lần nữa gọi cho Cố Diễn.
Máy vẫn tắt.
Trình Nguyên hành động như bị phát rồ, bấm gọi, điện thoại vẫn tắt, ấn số, vẫn tắt, ấn số, động tác lặp lại điên cuồng.
Trình Nguyên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức đánh mất toàn bộ lý trí, căn bản không thể nghĩ ra vấn đề điện thoại hết pin.
“Được, được lắm…” Chiếc di động tội nghiệp lần thứ hai bị đập nát văng tung tóe, hắn sôi máu xoay người hầm hầm ra khỏi phòng.
Tiểu Nghiêm nhìn chiếc điện thoại mới bị vỡ tan tành, có phần dở khóc dở cười, lẳng lặng ngồi xổm xuống đất nhặt thẻ sim lên, móc trong người ra một chiếc di động khác mới toanh, lắp thẻ vào, vừa đuổi theo Trình Nguyên vừa tự khen trong lòng, mình thật cơ trí lúc nãy mua đến hai máy.
Tiểu Nghiêm chạy đến bãi đậu xe đã thấy Trình Nguyên nổ máy, liền vội đến cửa sổ đưa điện thoại cho Trình Nguyên đang ngồi ở ghế lái, sau đó nhìn xe uỳnh uỳnh vọt đi.
Trình Nguyên phóng xe một lúc, mới dần dần lấy lại lý trí, hắn chuyển phương hướng lái về phía quán bar, cầm điện thoại lên gọi Lưu Nghị.
Lúc Lưu Nghị đến nơi, Trình Nguyên đã nốc một tá cốc rượu, cả người tỏa ra luồng áp thấp, vài tên định xáp lại gần đã bị sát khí Trình Nguyên dọa sợ lui đi.
Lưu Nghị thấy bạn như thế, cũng chẳng dám mở miệng hỏi, chỉ có thể bồi tiếp Trình Nguyên uống rượu.
Dù sao Trình Nguyên vẫn còn chút tự chủ, uống gần đến giới hạn thì dự định đi về, nếu không Lưu Nghị ắt phải liều mạng khuyên nhủ Trình Nguyên đừng uống nữa.
Trình Nguyên ra khỏi nơi ấy đã cảm thấy nhẹ nhàng hơn chút đỉnh, thần trí cũng khá tỉnh táo, còn biết nói với Lưu Nghị hắn phải về nhà nào, Lưu Nghị đưa bạn đến căn hộ ven bờ hồ, đỡ lên tận nhà.
Nhìn bài trí nội thất rõ ràng dành cho cặp đôi sinh sống, Lưu Nghị giật mình, quả nhiên đã nói lên tất cả, y không khỏi có phần đồng cảm với đối tượng của Trình Nguyên, phải dính vào một gã mắc bệnh thần kinh.
Vô cùng cảm khái, Lưu Nghị rời đi, Trình Nguyên nằm phè trên giường nhìn đăm đăm lên trần nhà, nghe tiếng đóng cửa cũng chẳng buồn phản ứng.
Một lát sau, hơi rượu lại phát tác trên người Trình Nguyên, phần lý trí được duy trì đã mất sạch sẽ, toàn thân đột nhiên bật dậy, gương mặt trống rỗng, hắn bực dọc mò đến điện thoại di động — bấm gọi Cố Diễn.
Ngoài dự liệu, lần này đường dây đã thông.
Sau khi Cố Diễn ăn uống xong, trở về nhà mới cắm sạc pin, định bật nguồn sẽ gọi ngay cho Trình Nguyên, nhưng vừa khởi động máy thì cuộc gọi từ Trình Nguyên đã đánh tới.
Cố Diễn nhận cuộc gọi, nghe đầu bên kia tên thần kinh đang say khướt.
“Tiểu Diễn, anh yêu em — Anh yêu em vô cùng, rất nhớ em, em không yêu anh sao? Em một chút cũng không nhớ anh, còn vui vẻ với bọn con gái, đám nữ đó là ai? Em nói đi, em không nói, tại sao em không nói? Em giải thích cho anh, bọn gái kia có phải thích em? Tiểu Diễn, em đừng thích chúng nó được không… Em chỉ thích mỗi mình anh thôi được không? Anh không thể sống thiếu em… Em có yêu anh không?”
Cố Diễn nghe mà ngây ngẩn sững sờ, có phần bất đắc dĩ, “Chiều nay em chỉ đi họp lớp, anh uống bao nhiêu rượu vậy? Làm sao say đến nỗi này?”
“Em gạt anh, trước em đã đồng ý không quan tâm đến đám phế vật kia, em lừa anh, anh không uống nhiều, anh chưa say, Tiểu Diễn, anh nhớ em quá, nhớ em vô cùng tận.”
“Ừ ừ ừ, anh không say, mau mau ngủ đi, đến mức đó còn bảo không say.” Cố Diễn nói.
“Anh thật sự, thật sự, thật sự không… Không say mà…” Trình Nguyên bắt đầu líu lưỡi, “Tiểu Diễn, anh đã nói với em, anh phát hiện một chỗ… địa điểm, đợi em về sẽ dẫn em đi chơi.”
Cố Diễn chẳng biết có phải người say tư duy đều chạm mạch thành thế này không, cậu đơn giản nằm lên giường nói đông nói tây với Trình Nguyên, đầu tiên hắn kể về địa điểm đi chơi, rồi nhắc lại lần hai người xxoo, xong đá sang những vấn đề lộn xộn trong công ty hắn.
“Em biết rồi biết rồi, anh đi ngủ nhanh lên.” Cố Diễn giục.
“Em… Em sao cứ bắt anh ngủ? Em không muốn trò chuyện với anh?” Trình Nguyên hỏi.
“Không phải, anh uống xỉn như này rồi, nên cố gắng ngủ một giấc.” Cố Diễn thật cạn mẹ nó lời.
Bên kia Trình Nguyên im lặng một lúc, giọng điệu bất chợt chùng xuống, “Cố Diễn, có phải em đang ở cạnh ai khác?”
Tác giả có lời muốn nói:
Trình Nguyên: Em nói đi, em nói đi, em giải thích cho anh, tại sao em không nói, em thừa nhận rồi đúng không?
Cố Diễn: Câm miệng, trời đậu anh có để em nói đâu?