Hướng dẫn khách tiến vào phòng số 7, Cố Diễn bật mở những thiết bị bên trong gian phòng.
“Các vị tiên sinh cần thêm gì không?” Cố Diễn nhìn về phía những người đàn ông trong phòng.
“Ba két bia, tiện thể gọi vài cô gái đến.” Người cầm đầu lên tiếng, sau đó anh ta đếm đếm số lượng đàn ông, lại bổ sung “5 cô.”
“Ok, xin chờ một chút” Cố Diễn vội vàng ghi lại trên giấy, lưu bản sao đặt trên bàn rồi ra khỏi phòng, đi đến lễ tân.
“Phòng 7, 3 két bia, 5 gái.”
Nữ lễ tân loạt xoạt nhập đơn hàng vào máy tính, vừa gõ vừa nói với Cố Diễn, “Đem 3 két bia cho họ, mấy cô gái lập tức đến.”
Cố Diễn đẩy xe mang 3 két bia đưa vào phòng ngăn cho khách, “Các vị tiên sinh, đây là 3 két bia, còn những cô gái một lát sẽ tới ngay, các vị cần gì nữa ạ?”
Người đàn ông phất tay với Cố Diễn ra hiệu cậu có thể đi.
“Chúc các tiên sinh chơi vui, nếu có yêu cầu gì, vui lòng gọi điện thoại đến hệ thống liên hệ, tôi sẽ đáp ứng ngay.” Cố Diễn cười nói, sau đó ra khỏi phòng.
Tiêu phí ở Black không cao như Noãn Dạ, nhưng môi trường và phục vụ là hạng nhất, chính vì thế làm ăn rất khá, đặc biệt là buổi tối.
Chỉ có về đêm mới xuất hiện tiểu thư thiếu gia, tuy nhiên cũng đừng hiểu sai, chẳng qua là bồi rượu, bồi hát, săn sóc khách hàng, chứ không lên giường.
Những thiếu gia tiểu thư ở Black nhan sắc không tệ, nhưng thỉnh thoảng sẽ không lọt nổi mắt xanh của vài khách khó tính.
Chẳng hạn như khách ở phòng số 28.
Sau khi đổi đến 12 cô tiểu thư, khách phòng này cuối cùng cũng bùng nổ, “Black mấy người không có nổi một ai trông vừa mắt sao!? Ả nào cũng xấu xí chết đi được!”
Cố Diễn thở dài, cũng may phòng 28 không phải cậu phụ trách.
Người kia hình như có chút lai lịch, quản lý tính tình tốt nên liên tục ngoan ngoãn, “Lý thiếu à, là Black chúng tôi chiêu đãi không hoàn hảo, hôm nay tùy ý ngài ăn tiêu thế nào, tính như chúng tôi mời ngài vậy, đổi lại mấy cô tiểu thư nhé.”
Quản lý lui khỏi phòng ngăn, cầm khăn giấy chấm chấm lên trán đang rỉ ra mồ hôi hột, ông quay về phía mấy cô tiểu thư đang khúm núm cả người mà quát lên, “Cút, không ai dễ nhìn sao, đi gọi người nào xinh đẹp đến!”
Mấy cô tiểu thư vội ra đi, điện thoại bên hông Cố Diễn vang lên, cậu lấy ra liếc mắt nhìn, liền chạy đến lễ tân hướng dẫn những vị khách đến phòng số 26.
Sau khi ghi xong đơn hàng cho số 26 rồi bước ra, Cố Diễn đâm sầm vào ông quản lý đang đỏ mặt tía tai hò hét.
“Quản lý thật không tiện.” Cố Diễn vội xin lỗi.
“Suốt ngày đi đứng không nhìn đường à!” Quản lý vốn vẫn chưa cung cấp được người đẹp cho phòng 28 hiện đang như thùng thuốc súng, động cái liền nổ.
Cố Diễn bị mắng đến máu chó tạt đầy đầu, trong lòng chửi bới: Rõ ràng ông mắt mù đυ.ng vào tôi trước…
Quản lý mắng một trận rồi đi xử lý tiếp vụ việc phòng 28, Cố Diễn đến lễ tân mang rượu vào phòng số 26.
Từ phòng 26 bước ra, cậu lại đâm trúng quản lý đang hung hăng khí thế.
Ôi trời, hôm nay tôi với ông xung khắc hay sao? Khóe miệng Cố Diễn co rút.
“Cái đcmm tại sao lại là cậu!”
(Nguyên văn là “Mã lệ cách bích”, một câu chửi rất bẩn của người Hồ Bắc)
Thấy rõ mặt Cố Diễn, quản lý vô cùng tức giận, “Mẹ kiếp cậu đi đứng không nhìn đường à!”
“Quản lý thật không tiện.” Cố Diễn cắn răng, vì lương, cậu phải nhẫn nhịn.
Miệng quản lý hói đầu phun ra một tràng bẩn thỉu, cửa phòng 28 bỗng mở, một người đàn ông mặc áo thể dục bước ra từ bên trong.
Cố Diễn không còn tâm tư chú ý tình hình bên kia, màng tai bị quản lý chấn động đến mức đau nhói.
Người đàn ông đi đến bên người Cố Diễn, vô tình liếc một cái, hắn dừng bước, nheo mắt lại nói, “Tôi xem, cậu này có vẻ ngọt thịt nha.”
Sau khi nghe giọng nói này, quản lý hói đầu và Cố Diễn đều run lên, quản lý là bị dọa, còn Cố Diễn thì khϊếp sợ.
Quản lý hói đầu bèn ra sức nịnh nọt, “Nghe Nguyên thiếu nói gì chứ? Có thể được Nguyên thiếu coi trọng là vinh hạnh của cậu đấy, mau đi đi!”
Cố Diễn lạnh lùng nhìn về phía Trình Nguyên, “Tôi chỉ là nhân viên phục vụ.”
Ý tứ cực kỳ rõ ràng.
“Thì sao?” Trình Nguyên nở nụ cười, nói với quản lý đang trắng bệt sắc mặt, “Tôi muốn cậu ta, ông không ý kiến chứ?”
“Không không không…” Quản lý lắc đầu lia lịa như trống bỏi.
“Chốc nữa tôi muốn nhìn thấy cậu ta trong phòng.” Dứt lời, Trình Nguyên cất bước đến nhà vệ sinh.
Khóe miệng Cố Diễn càng co giật, hôm nay cậu có bao nhiêu xui xẻo đây?
“Cố Diễn, cậu nghe Nguyên thiếu nói chưa?” Quản lý thấy Trình Nguyên đã đi xa, lại khôi phục khí thế như trước, nói với Cố Diễn.
Cố Diễn định không để ý, xoay người rời đi, “Cậu không đi thì cuốn gói cút ngay!” Quản lý nổi cơn thịnh nộ quát.
“… Tôi còn 3 gian phòng phải phụ trách.” Cố Diễn vùng vẫy đấu tranh.
“Lấy máy bộ đàm ra, tôi giúp cậu.” Quản lý nói.
“…” Được rồi, vì việc làm, phải nhẫn nhịn! Cố Diễn yên lặng lấy bộ đàm đưa cho quản lý.
Quản lý nhận bộ đàm, sau đó dặn dò Cố Diễn vài câu rồi rời đi.
Cố Diễn tiến vào phòng 28, mọi người tưởng Trình Nguyên trở về thì nhao nhao ngẩng đầu lên.
“Nguyên thiếu bảo tôi vào phòng chờ anh ấy.” Cố Diễn lạnh nhạt nói, thái độ ung dung.
“Không thể tin được, hóa ra Nguyên thiếu vừa mắt loại này.”
“Haha, đúng đấy! Tôi nói làm sao gái đẹp nhiều như thế mà anh ta không lọt mắt ai, thì ra thích dạng này!”
Nghe mọi người bàn tán, miệng Cố Diễn khẽ nhếch, cảm giác nguyên nhân 12 tiểu thư vừa bị đuổi ra ngoài kia là do không lọt mắt Trình Nguyên à…
Sau khi Trình Nguyên trở lại gian phòng, thấy Cố Diễn ngồi trên sôpha, tâm trạng tức khắc tốt lên, hắn đi tới ngồi bên cạnh, đưa tay ôm quàng qua vai cậu.
Khóe miệng Cố Diễn co giật mãnh liệt nhưng không tránh đi, cậu hít sâu vài cái, niệm thầm trong lòng, “Vì việc làm… Vì việc làm…”
“Muốn ăn chút hoa quả không?” Trình Nguyên nhìn chàng trai mình đang ôm trong ngực, cảm nhận nhịp tim mình đã lâu không đập loạn đến thế, giọng nói không tự chủ tràn ngập cưng chiều.
“Khỏi.” Cố Diễn lạnh lùng.
“Vậy ăn lót dạ nha?” Trình Nguyên tiếp tục hỏi.
“Thế thì tôi không khách khí.” Thái độ vốn muốn cự tuyệt của Cố Diễn bỗng xoay chiều, đáp ứng rồi, dù gì cũng không phải cậu bỏ tiền, tại sao không ăn?
Trình Nguyên cầm lấy món tráng miệng trên bàn, khóe mắt ngậm ý cười, “Tôi đút cho.”
Gương mặt hai vị đại thiếu ngồi kế bên đang được gái đẹp săn sóc đầy bất ngờ, này này này… Người ta đều là được săn sóc, sao Nguyên thiếu đến nơi này lại thành săn sóc người khác?
“Khỏi phiền, tôi tự ăn.” Mí mắt Cố Diễn giật giật, cậu cầm miếng bánh trên tay Trình Nguyên bưng lên miệng cắn.
“Sao lại làm việc ở chỗ này?” Trình Nguyên hỏi, trước khi đến đây, hắn đã ghé qua tiệm tạp hóa để ‘mua đồ’ nhưng không thấy Cố Diễn đứng ở vị trí thu ngân nữa.
“Không thể sao?” Cố Diễn hơi bực bội.
Hai vị đại thiếu kia hít vào một hơi thật sâu, quen biết Trình Nguyên mười mấy năm, chưa từng thấy ai dám nói chuyện như thế với hắn.
“Thật ư, chắc tôi quá ngốc rồi.” Trình Nguyên cũng không giận, chỉ cười nói.
Hai vị đại thiếu lại cùng nhau hút hết hơi lạnh, hôm nay Trình Nguyên uống lộn thuốc? Bình thường gặp tình huống này hắn đã sớm cười nhạt và tay thì mò súng.