Để lại Ngụy Diên ở đầu bên kia vò đầu bứt tai, bên này ông chủ Vũ ở trong hành lang đi tới đi lui hai vòng, cuối cùng rốt cuộc là tìm một phòng trống, dưới nách kẹp một cái chăn trở lại.
Vốn tưởng rằng sẽ có cảnh tượng gì gì đó, kết quả kỹ thuật viên Hứa người ta đã sớm nghỉ ngơi, ông chủ Vũ uổng phí hết thời gian.
Giường cũng khá lớn, Hứa Tư Văn lại gầy, ông chủ Vũ nằm ở trên giường, nhìn sau gáy kỹ thuật viên Hứa, lần đầu tiên có chút hối hận mình mua cái giường lớn như vậy làm gì? Nếu là giường đơn, vậy tốt rồi?
Vốn tưởng rằng sẽ ngủ không được, nhưng ông chủ Vũ tự có biện pháp thôi miên, hắn thuận tay lấy ra một quyển từ điển Trung Anh từ trong tủ đầu giường, nghiêm túc lật hai trang, mí mắt liền đánh nhau…
Hứa Tư Văn là bị một trận tiếng kêu thê lương đánh thức.
“…Híc!” Hứa Tư Văn chóng mặt chậm rãi ngồi xuống, tiếng kêu ngao ngao trong tai kia quá làm người ta sợ hãi, cho nên cơn mê muội do huyết áp thấp của Hứa Tư Văn rút ngắn không ít thời gian so với bình thường.
Rất nhiều năm sau, Hứa Tư Văn còn thường xuyên ở bên tai ông chủ Vũ nói thầm đoạn hồi ức 囧 không thể càng 囧 hơn này: ngày đầu tiên đến nhà anh, chính là heo nhà anh đem em đánh thức, còn là một con heo to béo sau đó sẽ chết nữa…
Chờ Hứa Tư Văn rửa mặt xử lý xong chính mình đi ra ngoài phòng, phát hiện tiếng kêu của con heo kia yếu đi rất nhiều, vừa ra, liền bị chị dâu Thúy Hoa kéo tới phòng ăn ăn sáng.
“Bọn họ đều ở hậu viện gϊếŧ heo rồi, em trước tiên ăn chút gì đó lót bụng, buổi chiều chúng ta ăn cơm gϊếŧ heo.” Chị dâu Thúy Hoa một bên múc cháo lấy đồ ăn sáng cho Hứa Tư Văn, một bên hỏi Hứa Tư Văn: “Có cái gì thích ăn không? Tai heo bụng heo gì đó, heo nhà mình, đầy đủ cả!”
Trong nhận thức của Trương Thúy Hoa, gϊếŧ heo chính là chuyện lớn, đặc biệt là gϊếŧ heo năm, cả con heo đều là nhà mình tiêu hết, cái loại “đầy đủ” mà một cái đuôi heo cũng không bán đó, muốn ăn cái nào thì ăn cái đó.
“Chị dâu, chị đừng vội, em ăn theo mọi người là tốt rồi.” Hứa Tư Văn biết mình có tật xấu khiết phích, có điều y thấy chị dâu Thúy Hoa không có những tật xấu của mấy quý phu nhân, hơn nữa bản thân rất sạch sẽ, người như vậy làm cơm, y ăn được.
Nói cách khác, nếu là một người lôi thôi lếch thếch làm cơm, không quan tâm lúc làm cơm sạch sẽ bao nhiêu, y cũng tuyệt đối sẽ không đưa vào miệng!
Đây chính là khiết phích thị giác.
“Vậy có cái gì kiêng cử không?” Trương Thúy Hoa biết người thành phố, luôn có chút thói quen cổ quái kỳ lạ, cô tiếp xúc đám người thành phố thời gian dài, tự nhiên chú ý điểm này.
“Không có.” Hứa Tư Văn mỉm cười lắc đầu.
Không ăn ruột không ăn đầu chân không ăn mấy thứ có mùi lạ vân vân…, Hứa Tư Văn không có nói ra, y đây là đang tạm thời hợp tác với người nhà ông chủ, chứ không phải ở khách sạn dùng cơm.
“Vậy được!” Chị dâu Thúy Hoa vỗ tay một cái: “Chị đi làm việc, cho cũng nếm thử món ruột huyết với dồi chị làm, thằng em chị còn nói muốn làm cho em chút ruột huyết, bồi bổ nữa.”
Hứa Tư Văn nhớ tới chuyện chảy ngược máu 囧 trong bệnh viện, cùng với ông chủ Vũ lúc đó, quả thật là từng nói muốn chị dâu hầm chút ruột huyết cho y bồi bổ máu…
“Chị dâu? Chị dâu! Lấy huyết xong rồi!” Bên ngoài không biết là ai, ngao ngao hô một tiếng, âm thanh cũng có thể truyền vào phòng ăn.
“Tới rồi!” Chị dâu Thúy Hoa như một cơn gió xông ra ngoài.
Hứa Tư Văn thật tò mò, lại nói y cũng ăn no, bánh màn thầu nhân đậu chị dâu Thúy Hoa hấp thuần thủ công, cái nào cái nấy đều to đùng, dưa muối cũng rất ngvô, ăn xong Hứa Tư Văn nhanh chóng tìm tới nhà bếp cọ rửa sạch sẽ đặt trở về, tình hình vệ sinh trong phòng bếp khiến Hứa Tư Văn càng thoả mãn.
Chính là trong phòng bếp có ba cái nồi sắt lớn không khác gì cái bồn tắm, khiến Hứa Tư Văn vô cùng ngạc nhiên, nồi lớn như vậy, dùng làm gì nhỉ?
Nồi trong nhà ăn cũng chỉ đến như thế mà thôi, dùng nhân khẩu Vũ gia mà đếm, hẳn là không dùng tới nồi lớn như vậy đi?
Cửa đột nhiên bị mở ra, cũng giải đáp nghi vấn của Hứa Tư Văn.
Chỉ thấy dẫn đầu chính là ông chủ Vũ, hai tay nâng tấm ván gỗ, người tiến vào phía sau cũng cùng nâng, phía trên nằm một con heo to béo màu trắng…
“Nhanh nhanh nâng lên nồi đi!!” Chị dâu Thúy Hoa từ phía sau vọt vào, một phen mở nắp nồi ra, thì ra bên trong đã nấu một nồi nước sôi cuồn cuộn.
Hứa Tư Văn đứng dán vào cạnh tường, y không biết phải giúp đỡ thế nào, cũng không dám đưa tay, sợ làm trở ngại chứ không giúp được gì, chỉ tò mò hướng bên trong nhìn xung quanh.
“Một, hai… ba!” Anh hai Vũ hô khẩu hiệu, mọi người đồng thời dùng sức, đem tấm ván gỗ cùng với heo béo phía trên đặt nằm ngang trên nồi.
Trong tay ông chủ Vũ cầm một muỗng gỗ lớn, múc đầy nước sôi, nhắm ngay con heo béo trên tấm ván gỗ rót xuống.
Muỗng có mấy cái, mọi người ba chân bốn cẳng động thủ, ba nồi nước sôi, dùng hai nồi rưỡi, mới đem lông heo lột sạch sẽ.
Trước lúc mổ bụng, ông chủ Vũ xoa xoa tay, lôi kỹ thuật viên Hứa ra, quay đầu lại nói với mọi người: “Mọi người tiếp tục đi.”
“Mùi mổ bụng không tốt, cậu đừng đứng ở bên trong, đi xem tivi chơi máy tính gì đó một chút đi, có cái gì muốn ăn hiện tại nói cho tui biết, chốc lát nữa liền róc thịt đó.”
“Ồ.” Hứa Tư Văn suy nghĩ một chút, sợ rằng mình cũng thật sự không thể thích ứng thứ mùi đó: “Giống như mọi người là tốt rồi.”
Ông chủ Vũ bình tĩnh nhìn nhìn kỹ thuật viên Hứa, sau đó liền quay người trở về nhà bếp.
Hứa Tư Văn nhìn dáng vẻ hắn rời đi, có chút là lạ, có điều y đã biết ba cái nồi kia dùng để làm gì, cũng không có lòng hiếu kỳ, quay người đi lên lầu.
Trong phòng ông chủ Vũ có hai cái máy vi tính, cái khác Hứa Tư Văn không am hiểu, lại rất thân cận với máy vi tính, một ngày không sờ liền khó chịu, ngày hôm qua không thể lên mạng đi dạo một vòng, ngày hôm nay nhất định phải lên giải cơn thèm.
Hứa Tư Văn lên mạng liền cách ly với thế giới, con người y không có thói quen gì có thể gọi là “ham mê bất lương”, chỉ có chung tình với internet.
Đi dạo hồi lâu chưa hết thòm thèm, còn cùng nhóm bạn tốt ở trên mạng hàn huyên cả ngày, hỏi han nhau năm mới, Trương Lam Hà càng là nói với y một ít chuyện y không muốn biết, có điều cách internet, trước tiên trực tiếp bỏ vào danh sách đen, chờ lúc nào có chuyện tìm hắn, lại lôi ra là được.
Dưới nhà đã có người kéo giọng kêu lớn gọi y xuống ăn cơm, y chỉ là đáp ứng lại không hề nhúc nhích, thật sự là còn chưa qua cơn nghiện đâu.
“Đừng chơi nữa, ăn cơm.” Hết cách rồi, ông chủ Vũ tự mình tới tóm người.
“À à.” Kỹ thuật viên Hứa đứng dậy rửa mặt, rửa tay sạch sẽ, lúc này mới cùng ông chủ Vũ xuống lầu.
Lúc đó, ở trong phòng ăn, đã bày đầy một bàn đồ ăn thuần thuần túy túy làm từ heo.
“Đến, đây là ba đứa cháu tui, đứa lớn Vũ Nguyên Cát, đứa thứ hai Vũ Song Hỉ, đứa thứ ba Vũ Phẩm Tường, đây là Hứa Tư Văn, cái chương trình kia của nhà chúng ta, chính là người ta biên soạn, sau này theo người ta học cho tốt một chút, biết chưa!” Ông chủ Vũ không chút ngại ngùng trước tiên giới thiệu cho Hứa Tư Văn nhóm cháu trai sáng sớm trở về gϊếŧ heo năm, bởi vì lúc gϊếŧ heo bận bịu, căn bản chưa kịp giới thiệu, có điều lúc này giới thiệu cũng không muộn.
Tất cả mọi người không nhận ra không thích hợp, chỉ có hai người ánh mắt khẽ động, một là cháu trai lớn của ông chủ Vũ Vũ Nguyên Cát, một người khác chính là người trong cuộc Hứa Tư Văn.
Nói, ông chủ Vũ dùng loại giọng điệu mang theo khoe khoang giới thiệu, rốt cuộc là muốn ồn ào cái gì vậy?
Phân biệt bắt tay xong, Hứa Tư Văn đã bị mùi thơm của cơm nước thông đồng quên mất chút biểu hiện không giống bình thường ấy, bởi vì y đói bụng.
“Đến đến đến!” Anh hai Vũ đón người ngồi xuống: “Hôm nay gϊếŧ heo năm, người nào thích ăn cái gì, nhanh chóng nói, để chọn ra, qua thôn này, chính là không còn tiệm nào đâu đó!”
Mọi người cười vang.
Cơm gϊếŧ heo là lần đầu tiên Hứa Tư Văn nhìn thấy, có điều đúng thật cũng làm cho người phía nam tới như y mở mang tầm mắt.
Thịt trắng, thấm tỏi giã, mùi vị đó, khiến Hứa Tư Văn thiếu chút nữa cho rằng đây là lần đầu tiên mình ăn thịt heo!
Còn có thịt kho tàu béo gầy giao nhau, làm từ thịt ba chỉ chân chính, còn dồi, không có mùi vị khác thường như trong ấn tượng của y, bên trong là thịt heo nạc thuần túy, bỏ rất nhiều gia vị, mang theo một chút mùi thịt, thấm hành tỏi cùng nước tương, ăn miếng thứ nhất Hứa Tư Văn liền nheo mắt lại, sau đó liên tục không ngừng hạ đũa.
Còn có nồi lớn rau trộn tự làm, dưa chuột ngâm, xương sườn hầm khoai tây, gà hầm nấm, đều là loại dùng chậu lớn bưng lên bàn, một loại thô lỗ thuần túy Đông Bắc.
Kỳ diệu nhất chính là món thập cẩm (chỗ này qt ghi là quái món ăn, nghĩa là nhiều thứ nấu chín trộn hổ lốn vào nhau, ta tạm edit thành món thập cẩm) cuối cùng bày ở chính giữa.
Xương heo, dưa muối, thịt heo, ruột huyết, miến, đậu phụ đông, phía trên vẩy lên một tầng hành thái cùng rau thơm, dùng một cái chậu kim loại giống như xoong nông, dưới chậu còn đốt một khối cồn, vẫn luôn sùng sục sùng sục bốc hơi nóng nổi lên bọt nước.
“Đến, nhanh chóng ăn mấy miếng bổ huyết đi.” Ông chủ Vũ gắp hai miếng ruột huyết cho kỹ thuật viên Hứa.
“Vì sao kỹ thuật viên Hứa lại phải bổ huyết?” Vũ Song Hỉ vừa gặm một miếng xương vừa hỏi.
“Hai ngày trước ở bệnh viện truyền nước, không coi chừng, chảy ngược máu, mất rất nhiều! Không bổ không được, con xem vốn là không mập, lại mất máu quá nhiều thì làm sao.” Ông chủ Vũ nói đặc biệt tinh quái, vừa nói vừa dùng khóe mắt nhìn lướt qua Hứa Tư Văn, phát hiện Hứa Tư Văn ăn ruột huyết, cũng không có bộ dạng phản cảm gì, lập tức đánh rắn tùy côn, liền gắp cho Hứa Tư Văn một đũa thả vào trong bát.
“Nằm viện? Bị bệnh gì ạ?”
“Hầy!” Vừa nói đến cái này, ông chủ Vũ liền chụp thẳng cái đùi lớn, đem chút chuyện kia của kỹ thuật viên Hứa phủi ra hết, trêu đến mọi người cười ha ha.
“Mới không nghiêm trọng như anh nói đâu!” Hứa Tư Văn phản bác: “Tôi là thật sự không nghĩ tới Đông Bắc bên này lạnh như thế, quần áo tuy rằng giữ ấm nhưng mà không thể chống lạnh thời gian dài, ngày đó cứ nhất định phải lôi kéo tôi mua đồ tết….”
Bầu không khí quá tốt, Hứa Tư Văn cũng phun tào ông chủ Vũ một phen, mọi người lại thêm trò cười, trong thời gian ăn ăn uống uống, gần như tiếng cười không ngừng.
“Đúng rồi đúng rồi, có một chuyện tôi vẫn luôn thật tò mò, đều nói Đông Bắc Hổ là giàu nứt đố đổ vách, nhưng lại không mấy ai nói Vũ gia làm thế nào lập nghiệp, nếu như không kiêng kỵ, có thể nói một chút không?” Cái vấn đề này không chỉ là hiếu kỳ của Hứa Tư Văn, bao gồm cả Trương Lam Hà, rất nhiều người cũng đều thật sự hiếu kỳ Vũ gia làm thế nào lập nghiệp, bởi vì điều tra thế nào, đều cảm thấy những trải nghiệm kia, rất giả.
“Ha ha ha!” Thằng út nhỏ nhất, cho nên hoạt bát nhất: “Chú cứ nói đi? Không một ai không tò mò về chúng ta hết!”
Hứa Tư Văn có chút đỏ mặt, kỳ thực y thật sự chỉ là hiếu kỳ mà thôi, vừa nãy bạn bè bên cạnh ở trên mạng cũng liên tiếp thảo luận cái này.
“Không có gì mà giấu giấu diếm diếm không thể nói cả.” Ông chủ Vũ không cho là hổ thẹn ngược lại cho là quang vinh, vô cùng hào hứng cùng với mọi người giống như giảng thiên thư mà đem chuyện nhà mình ra lải nhải một lần.
Người khác nghe không dưới một trăm tám mươi lần, lỗ tai cũng muốn đóng kén rồi, nhưng Hứa Tư Văn lại là lần đầu nghe được người thật kể lại, lịch sử làm giàu của ông chủ Vũ, có thể nói là khuôn mẫu “may mắn”, “vận may”, đích thực là chuyện trên trời rơi đĩa bánh, kỹ thuật viên Hứa làm người nghe, cái miệng mở lớn có thể nuốt vào quả trứng gà.
***
Tác giả có lời muốn nói: Cái cơm gϊếŧ heo này, là có thật, thế nhưng chỉ giới hạn người trong nhà, bởi vì hiện tại thịt heo cũng không phải cái gì khó có thể mua được, chỉ là mùi vị thật sự rất nhạt nhẽo, nhà chị dâu gϊếŧ heo, ta không thể đi, thế nhưng cha mẹ và ông anh, đều đi, nghe đâu chị dâu kéo nồi ra ăn… Bởi vì ở trong thành phố không ăn được loại cơm gϊếŧ heo thuần túy kia, đó là một loại mỹ vị không có cách nào diễn tả bằng lời!
Chị dâu mang về cho ta món thập cẩm, một ngày ta liền ăn hết không còn… Còn có dồi, thật sự một chút cũng không ngấy mỡ!
Ta nghĩ xong rồi, nếu như sang năm nhà chị dâu lại gϊếŧ heo, nói gì ta cũng phải đi một chuyến!
Còn có, cơm gϊếŧ heo, giống nhau đều trong tháng chạp, bởi vì ăn tết, muốn ăn thịt, cho nên mới gϊếŧ heo năm…
Dựa theo thói quen Đông Bắc bên này, thời gian gϊếŧ heo giống nhau là tết đoan ngọ, tết trung thu cùng trước tết âm lịch… Thế nhưng chỉ có heo tháng chạp trước tết âm lịch, mới gọi là “heo năm”, cơm gϊếŧ heo cũng chính tông nhất, bởi vì khi đó dưa muối ăn ngon nhất…
Hết chương 45