*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lý Dật Sơ ở Quảng Châu sáu ngày, mỗi ngày đều nhắn tin cho Lương Huyên nhắc nhở anh ăn cơm nghỉ ngơi, tiếc là không hề có hồi âm. Cậu luôn nghĩ không biết làm sao mới có thể khiến anh nguôi giận, lúc đó Lương Huyên tràn đầy phấn khởi dẫn cậu đi ăn lẩu, lại bị một câu của cậu chọc giận tới mức chưa ăn gì đã bỏ đi. Trước đây mỗi lần hai người ra ngoài ăn phần lớn đều do Lý Dật Sơ chọn địa điểm, Lương Huyên rất ít khi có hứng thú với nhà hàng nào như vậy. Cậu nhập tên nhà hàng lẩu kia vào máy tính, nghĩ thầm không biết lúc về có nên mời anh đến đây ăn một bữa nhận lỗi không?
Đọc lướt qua mấy kết quả tìm được đầu tiên thì thấy có tin tuyển dụng giám đốc nhà hàng, Lý Dật Sơ tiện tay mở ra, bên dưới thông báo có tên và số điện thoại người liên lạc, là dãy số cậu có thể đọc thuộc lòng kể cả trong mơ. Cậu không dám tin cẩn thận đọc lại thông báo tuyển dụng kia lần nữa, cuối cùng mới đưa ra được kết luận, chủ nhà hàng này chính là Lương Huyên.
Chẳng trách lúc đó nhiều người xếp hàng như vậy mà anh còn có thể lấy phòng riêng, chẳng trách lúc đó anh lại gọi hết các món cho cậu nếm thử. Thì ra hôm ấy anh bảo phải nói với cậu một chuyện, chính là chuyện anh mua nhà hàng lẩu này.
Lương Huyên đã chuẩn bị xong việc bám rễ ở Thượng Hải để sống bên cạnh cậu, nhưng lại bị một câu nói của cậu giội sạch nhiệt tình.
Ý nghĩ vốn vô cùng kiên định của Lý Dật Sơ lúc này đột nhiên có hơi dao động, cậu có nên kể hết rõ ràng mọi chuyện quá khứ cho Lương Huyên không? Cậu vẫn luôn cảm thấy mình đang bảo vệ anh, nhưng loại che giấu này đâu chắc rằng sẽ khiến anh vui vẻ gì. Còn tương lai, đương nhiên là tương lai chung của bọn họ, vậy Lương Huyên phải có quyền biết được sự thật rồi mới đưa ra lựa chọn tiếp theo.
Lý Dật Sơ lăn qua lộn lại trên giường dằn vặt chính mình, hôm sau từ chối lời mời đi chơi của đồng nghiệp để về Thượng Hải sớm. Cậu chưa về nhà ngay mà đến thẳng nhà hàng lẩu. Bây giờ không phải giờ cơm, trong cửa hàng không có ai, giám đốc vừa thấy cậu liền ra đón, “Anh Lý đến rồi?!”
Lý Dật Sơ khó hiểu, “Anh biết tôi?”
Giám đốc cười cười, “Ông chủ Lương có giới thiệu qua, ngày đó anh ấy đưa anh đến đây ăn tôi đã nhận ra ngay rồi.”
Gương mặt Lý Dật Sơ mang theo nụ cười, “Tôi có thể tham quan bên trong nhà hàng không?”
Giám đốc, “Đương nhiên có thể, ông chủ Lương nói nhà hàng lẩu này có hai ông chủ, một là anh ấy, một là anh. Anh muốn nhìn cái gì cũng được.”
Lý Dật Sơ nghe xong trong lòng dâng lên sự ấm áp quen thuộc, ngày đó cậu dọn tới nhà Lương Huyên, lúc nhìn thấy đồ dùng trong nhà tắm bày thành đôi cũng có cảm giác này. Lương Huyên không hề làm gì cậu đã thích đến không có cách nào tự kiềm chế, hiện giờ anh còn làm nhiều như vậy… Cậu cúi đầu nở nụ cười, vậy thì đúng là cả đời cũng không muốn rời đi.
Lý Dật Sơ xem xét tỉ mỉ bàn ghế và trang trí trong nhà hàng. Cậu đã từng có kinh nghiệm làm việc ở quán ăn trong thời gian không ngắn, những nơi nào là góc chết vệ sinh, lối đi nào cần kiểm tra, còn cả nơi nào đặt đồ chữa cháy cần phải điều chỉnh, cậu chỉ cần liếc mắt là chỉ ra được ngay. Giám đốc theo đằng sau ghi chép lại từng cái, thỉnh thoảng còn cười nói, “Anh Lý quả nhiên là người trong nghề, trước đây từng làm nhà hàng à?”
Lý Dật Sơ nở nụ cười, “Không có, chỉ là nhìn nhiều nên nhớ kỹ thôi.”
Xem xong sảnh trước Lý Dật Sơ mới ra sau bếp, mấu chốt quyết định thành bại của một nhà hàng chính là nơi này. Cậu kiểm tra một vòng, móc một tấm thẻ trong ví ra đưa cho giám đốc, “Thiết bị điện trong bếp dùng quá lâu rồi, mặc dù bây giờ chưa xảy ra sự cố gì, nhưng mà không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Giờ tôi liệt kê vài nhãn hiệu cho anh, anh ghi lại sau đó mau chóng đổi đi. Tôi biết sơ giá thị trường, tiền trong thẻ này có lẽ đủ để mua hết những thứ tôi nói.”
Giám đốc gặp được người hiểu biết cũng không phí lời, cầm cuốn sổ đi theo Lý Dật Sơ nghe cậu nói tên nhãn hiệu của từng thiết bị nhỏ bé cần đổi.
Bận rộn một hồi đã đến chạng vạng, nhân viên trong bếp đều chen nhau bên cạnh bồn nước rửa rau. Lý Dật Sơ nhìn thấy một cô bé không lớn lắm ngồi xổm bên cạnh thau nhựa rửa từng cọng từng cọng rau hẹ, phương pháp vừa xem là biết chỉ quen nấu cơm ở nhà, mấy nơi như nhà hàng này cần phải rửa cả chậu, tốc độ như thế cực kỳ chậm chạp. Giám đốc nhìn theo tầm mắt của cậu, thấp giọng nói nhỏ vào tai, “Cô bé này là bà con xa của đầu bếp Vương, chưa học xong đã tới Thượng Hải làm việc, hôm qua mới đến nhà hàng chúng ta. Cô bé là người lanh lợi, có lẽ học thêm hai ngày nữa là tốt thôi.”
Lý Dật Sơ đi tới ngồi xổm bên cạnh cô, bốc một nắm rau hẹ trong túi ra, nhìn cô bé nói, “Trước tiên rửa phần ngọn trước, đừng dùng lực quá mạnh, sau đó túm lại đàng hoàng cắt hết những phần vàng dưới gốc đi, làm vậy mỗi lần sẽ rửa được một nắm lớn, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa lúc xếp ra rổ cũng ngay ngắn hơn.”
Lý Dật Sơ vừa nói vừa làm, tuy rằng đã hai, ba năm rồi cậu không làm việc này nhưng phương pháp luyện được từ hồi làm ở quán cơm vẫn còn rất nhuần nhuyễn, khi rửa còn có thể nắm gọn một bó trong lòng bàn tay, đều đặn rửa sạch rễ trong thau nước, sau khi cắt gốc đi ngón tay càng xoay chuyển như bay. Cô bé kia nhìn cậu tươi cười nói, “Đúng là một cách hay, cảm ơn ông chủ!”
Lý Dật Sơ đang chuẩn bị đáp lời thì thấy tầm mắt của cô và vài người trước mặt đều hướng ra sau lưng mình. Cậu quay đầu nhìn theo, Lương Huyên tay đút túi đang đứng tựa cửa.
Lý Dật Sơ lúng túng đứng lên, hai tay còn đang nhỏ nước, “Anh, anh đến rồi.”
Lương Huyên đi tới ôm lấy vai cậu, dẫn cậu ra ngoài từ cửa sau.
Vừa vào xe Lương Huyên đã lấy giấy ăn ra lau khô tay Lý Dật Sơ, lúc lau còn nhìn lòng bàn tay cậu, mở miệng hỏi, “Vết chai trên tay từ đâu mà có?”
Lý Dật Sơ lắp bắp, “Em…”
Lương Huyên nhìn cậu, “Em nói thật với anh đi, có phải cậu em căn bản không có tiền như ông ta nói không? Lúc trước đưa em sang Pháp thật ra là muốn em dưỡng lão đưa ma cho ông ta chứ gì? Bởi vậy nên ông ta vừa chết em đã phải tự mình về nước mưu sinh?”
Lý Dật Sơ, “…”
Cậu không ngờ Lương Huyên có thể tưởng tượng xa như vậy, có điều… cách nói này của anh ngược lại còn có thể giải thích khá thông.
Lương Huyên thấy cậu không trả lời liền xem như mình đã đoán trúng, nghiêng người qua ôm Lý Dật Sơ vào lòng, “Anh biết hôm nay em về nên đã chuẩn bị bữa tối ở nhà chờ em, nghe giám đốc nói buổi trưa em đến nhà hàng lẩu anh liền lập tức chạy đến. Chúng ta… Về nhà đi.”
Lý Dật Sơ ôm lại anh, trong lòng cảm thấy vì giây phút này, bất cứ chuyện gì đã làm vì anh trước đây cũng đều cam tâm tình nguyện.
Trên bàn ăn trong nhà quả nhiên đã bày sẵn beefsteak và mỳ Ý, Lương Huyên biết Lý Dật Sơ còn chưa ăn trưa, vừa này ở trên xe vốn đã định đưa cậu đến nhà hàng nào ăn, có điều Lý Dật Sơ lại nói mệt không muốn đi. Bây giờ nhìn một bàn đồ ăn nguội ngắt này, Lương Huyên nói, “Nếu không em uống chút sữa tươi trước nha? Anh làm lại lần nữa. Lúc trưa anh sợ làm không tốt nên có mua vài miếng thịt bò phòng hờ.”
Lý Dật Sơ nhìn tủ lạnh nói, “Ăn mì đi, ấm áp.”
Lương Huyên, “Được, em đi tắm trước đi.”
Ra khỏi phòng tắm Lý Dật Sơ liền bước đến cửa bếp, thấy Lương Huyên đang bỏ nửa chén thịt đã xào rồi vào trong nồi nước, định bước tới giúp anh bỏ rau dưa. Lương Huyên nắm lấy cổ tay cậu, “Để anh làm, em ra phòng khách chờ đi.”
Cơm nước xong, trước khi Lý Dật Sơ kịp làm gì thì Lương Huyên đã giành trước dọn chén vào bếp rửa sạch. Cậu bất đắc dĩ đứng bên cạnh tủ chén, “Anh muốn em làm một kẻ tàn phế à?”
Lương Huyên cúi đầu cười, “Nếu em thực sự tàn phế, anh ngược lại không thấy chỗ nào không tốt cả.”
Lý Dật Sơ, “…”
Lương Huyên dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ, chặn Lý Dật Sơ lại giữa mình và tủ chén, nhìn cậu nói, “Sau này cho dù là nấu cơm rửa chén hay giặt đồ phơi đồ, tất cả đều do anh làm, nếu như em rảnh rỗi quá thì cùng lắm là gọt hoa quả thôi.”
Lý Dật Sơ bất đắc dĩ cười, “Em không cao quý như vậy đâu, hơn nữa làm việc nhà cũng đâu nặng nề gì, không mệt chút nào hết.”
“Cứ quyết định vậy đi, ngày mai anh sẽ đi tìm thầy dạy nấu ăn.” Ngón tay Lương Huyên siết lấy áo ngủ cậu, “Chỉ có điều phải nhờ em làm người ăn thử một thời gian, chờ anh học thành tài sẽ có thể nấu các món ngon cho em.”
Buổi tối Lý Dật Sơ bị Lương Huyên nghiền ép đến không còn một giọt, cả người bủn rủn dựa vào anh nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong lúc ngất ngất ngây ngây cậu cảm giác tay mình vừa ngứa vừa tê, hơi hé mắt ra lại thấy Lương Huyên đang hôn lên lòng bàn tay mình, biểu tình trên mặt anh hình như cậu đã từng quen thuộc. Khi còn bé nếu như Lý Dật Sơ té ngã sứt mẻ gì, lúc Lương Huyên thoa thuốc cho cậu đều có vẻ mặt này.
Lý Dật Sơ làm bộ như không thấy gì tiếp tục nhắm mắt lại. Chỉ là biết cậu từng làm công một thời gian anh đã không cho cậu đυ.ng đến việc nhà nữa, nếu để anh biết được nhiều chuyện hơn có khi nào anh sẽ sụp đổ không?
Vậy cứ để những chuyện ấy thối rữa trong bụng cậu là được.
Sắp tới giáng sinh mà còn phải làm việc, tuy rằng đầy đường đều là cây thông Noel và mũ đỏ, người đi làm vẫn phải đến văn phòng công tác. Có điều cũng may ban lãnh đạo anh minh, sau khi tan làm không giao nhiệm vụ gì thêm, để cho mọi người chạy đi từ sớm.
Lương Huyên và Lý Dật Sơ ăn cơm tối xong thì đi dạo, dọc đường có rất nhiều quán nhỏ bán mũ giáng sinh, Lý Dật Sơ không để ý đến ánh mắt uy hϊếp của Lương Huyên mà mua hai cái đội lên đầu hai người. Cậu đi bên trái anh nên cố ý buông mũ xuống hai hướng ngược nhau, gật gù đắc ý bước về phía trước. Người đi đường rộn rộn ràng ràng, Lương Huyên kéo cậu đến cạnh mình, nắm tay cậu đút vào túi áo khoác của anh, bước xuôi theo dòng người đi dọc bến Thượng Hải. Lúc này ở đây đông nghẹt, rất nhiều thanh niên trẻ đội mũ giáng sinh quay lưng về phía tháp Minh Châu Phương Đông cho bạn bè chụp ảnh hộ.Tháp Minh Châu Phương Đông
Cả hai xuôi theo dòng người đi tới, giờ muốn thoát ra còn khó hơn chui vào, đẩy đẩy ồn ào một hồi đã đến gần hàng rào đá. Lý Dật Sơ quay đầu nhìn thấy góc đứng của cả hai cũng vừa vặn, lấy điện thoại di động ra nói với Lương Huyên, “Anh đứng đây đừng nhúc nhích, em chụp cho anh.”
Lương Huyên dịu dàng đứng đó mặc cho Lý Dật Sơ chụp khắp trên dưới trái phải.
Đợi đến khi cậu quay lại, Lương Huyên cũng lấy di động của mình ra muốn chụp cậu, có điều ấn một cái mới phát hiện hết pin. Lý Dật Sơ đưa điện thoại của mình cho anh, “Dùng của em.”
Lương Huyên bước đến đối diện cậu, canh góc chuẩn bị chụp, cánh tay đột nhiên bị người bên cạnh va vào một phát, ngón tay không cẩn thận chạm trúng nút mở album. Ảnh trong album không nhiều, nhìn sơ qua đều là mấy ảnh tài liệu công việc các loại, cho nên bức ảnh Pikachu trong phần thu nhỏ rất dễ thấy. Khóe miệng Lương Huyên hơi cong lên, lúc nhìn rõ bức ảnh kia trong nháy mắt suýt chút không giữ được điện thoại.
Xung quanh tối đen, Lý Dật Sơ cũng không nhìn rõ vẻ mặt anh, thấy anh cứ đứng bất động ở đó liền cao giọng hỏi, “Chụp xong chưa?”
Lương Huyên thoát khỏi album mở máy ảnh ra lần nữa, đáp, “Chưa, em đứng vào giữa một chút đi.”
Hai người chụp xong liền đứng bên bờ sông, giờ bọn họ không có cách nào chen ra ngoài, đành nhìn con tàu xa hoa đang chậm rãi chạy trên mặt nước. Lý Dật Sơ hỏi Lương Huyên liên tiếp vài câu, đối phương đều ngây người một lúc lâu rồi mới trả lời. Cậu nghiêng đầu nhìn anh, “Anh làm sao vậy?”
Gió sông thổi vào mặt khiến tóc Lý Dật Sơ dựng đứng lên, Lương Huyên cởϊ áσ khoác khoác lên cho cậu. Lý Dật Sơ nhìn mọi người hai bên trái phải, nhỏ giọng nói, “Anh làm gì vậy… Nơi này toàn là người!”
Lương Huyên tiến sát cậu hơn một bước, không để ý đến sự giãy dụa yếu ớt của cậu mà ôm chặt cậu vào lòng. Khung xương thắt lưng của anh to mà lại gầy, bởi vậy thường thường lúc mặc áo khoác mùa đông chiều rộng và độ dài vai đều vừa, nhưng bụng lại trống rỗng. Anh dùng áo bao lấy Lý Dật Sơ, đầu tựa lên vai cậu thấp giọng nói, “Vừa này anh đang nghĩ một chuyện công việc, còn chưa nghĩ thông.”
Giờ phút này Lý Dật Sơ cũng không dám nhìn trái nhìn phải nữa, hai người đàn ông như bọn họ lại ôm nhau thành tư thế kỳ lạ thế này, bây giờ người ta không còn lạc hậu như trước, biết đâu chừng vừa liếc mắt đã biết quan hệ giữa bọn họ là gì. Lý Dật Sơ không tránh thoát đành nhìn phía trước nói, “… Kể em nghe một chút xem, nói không chừng em có thể đưa ra ý kiến cho anh.”
Lương Huyên chợt cắn lấy vành tai cậu, thở ra hơi nóng, “Không cần, anh sẽ từ từ suy nghĩ, dù sao cũng phải nghĩ cho rõ ràng.”
Lý Dật Sơ nghiêng đầu trốn qua một bên, cánh tay Lương Huyên càng dùng sức vây lấy cậu, đầu lưỡi ấm áp liếʍ liếʍ quanh tai sau đó ngậm lấy cả vành tai mυ'ŧ vào. Lý Dật Sơ gần như muốn đứng không vững, cậu dùng dư quang liếc sang hai bên, may mà mọi người đều bận chụp ảnh nên không có ai chú ý đến bọn họ. Hơn nữa hiện giờ cả hai đều mặc đồ đen, cho dù nhìn sang cũng không thấy được Lương Huyên đang làm gì. Hơi thở Lý Dật Sơ bất ổn, “Lương Huyên!”
Lương Huyên cắn nhẹ lên vành tai cậu, hít sâu một hơi mới dừng lại, lúc mở miệng giọng nói còn mang theo cảm giác nghiến răng nghiến lợi kỳ lạ, “Chúng ta về nhà.”
Vừa vào cửa Lương Huyên đã ôm lấy Lý Dật Sơ bước về phía phòng ngủ, đè người lên giường đồng thời mở máy điều hòa, sau đó không nói gì mà lột sạch đồ cậu. Lý Dật Sơ hơi chưa kịp thích ứng với việc Lương Huyên đột nhiên kịch liệt như vậy, có điều lúc thứ kia của anh đặt ngay cửa huyệt muốn thúc vào, vẻ lạnh lùng trên mặt anh dường như bị xóa đi ngay, ngón tay nhẹ nhàng xoa quanh miệng huyệt của Lý Dật Sơ, vừa hôn lên gò má vừa dụ dỗ cậu, “Thả lỏng… Cục cưng…”
Trước đây không lâu trong lúc hai người quên hết tất cả, Lương Huyên đã gọi một tiếng cục cưng, Lý Dật Sơ lập tức run rẩy thoải mái bắn ra. Từ đó về sau, chỉ cần anh cảm giác được cậu đau đớn thì sẽ gọi hai chữ này bằng chất giọng trầm khàn nhuốm đầy du͙© vọиɠ của mình. Với Lý Dật Sơ mà nói, quả thực là vừa tàn nhẫn vừa đòi mạng.
Trong chuyện tìиɧ ɖu͙© tuy rằng Lương Huyên không thô bạo, nhưng cũng không tính là đặc biệt dịu dàng, mỗi lần Lý Dật Sơ đều có thể cảm nhận được anh tuyệt đối là đang áp chế sức mạnh của mình. Mặc dù dạo đầu và kết thúc có thể xem như mưa thuận gió hòa, nhưng trung gian nhất định sẽ khiến cậu mệt đến mức không còn sức chống đỡ.
Lần này cũng không ngoại lệ, đợi đến khi Lương Huyên ôm cậu ra khỏi buồng tắm thì Lý Dật Sơ đã nhắm mắt buồn ngủ lắm rồi. Anh chờ cậu ngủ say mới rón rén ra khỏi phòng, mở máy tính lên vào xem QQ của tiểu sư muội. Đàn em này là con gái một giáo sư từng dạy anh, lúc đó giáo sư đến Hạ Môn công tác nên nhờ anh đưa con gái mình đến Hạ Môn, sau đó ở đây chơi mấy ngày. Lương Huyên vẫn luôn cho rằng Lý Dật Sơ học xong đại học ở nước ngoài mới về Thượng Hải làm việc, nhưng lúc anh đến Hạ Môn dù thế nào cũng không thể trùng với thời gian cậu tốt nghiệp, lẽ nào Lý Dật Sơ về nước giữa chừng?
Có điều cái này cũng phải điểm quan trọng, thứ khiến anh khó chịu nhất chính là tấm hình kia, chứng minh rõ ràng Lý Dật Sơ đã nhìn thấy anh, lúc đó thậm chí ngay cả câu bắt chuyện cũng không nói mà đã bỏ đi. Còn có anh, sao lại mù đến mức Lý Dật Sơ đứng đối diện mình mà cũng không thấy chứ?
Lương Huyên đeo kính vào lật xem từng ảnh từng ảnh trong album của sư muội. Anh biết cô bé thích đăng ảnh lên mạng, tần suất đổi di động của người hiện đại bây giờ rất cao, sợ là trong di động của cô đã không còn những bức ảnh cũ. Lương Huyên lật một lúc lâu, rốt cuộc cũng tới album đi Hạ Môn lần đó, có chút khẩn trương siết tay, lần lượt phóng lớn ảnh lên xem. Bọn họ ở lại Hạ Môn chơi ba, bốn ngày, đi qua không ít nơi, bối cảnh trong mỗi tấm hình của sư muội luôn có không ít người đi đường, anh đều phóng to lên nhìn thật kỹ, có lúc rõ ràng liếc mắt đã biết đây không phải Lý Dật Sơ nhưng vẫn cúi sát vào màn hình nhìn thật tỉ mỉ. Xem hết 100 bức ảnh vẫn không tìm được bóng dáng cậu. Lương Huyên chưa từ bỏ ý định, phóng to mười mấy bức ảnh chụp quanh hồ kiểm tra lần nữa, cho dù là nam hay nữ xung quanh Pikachu đều phải xác nhận một lần, cuối cùng đành tiếc nuối kết luận, quả thực không có Lý Dật Sơ.
Lý Dật Sơ có thể tự nhiên chụp được mình và Pikachu trong cùng một bức ảnh, đủ để nói rõ lúc đó cậu cũng ở gần con Pikachu này, sao mà một bóng người cũng không chụp được chứ?
Buổi tối ở ngoài bến Thượng Hải, từ lúc nhìn thấy tấm hình kia trong lòng anh liền trào ra khí lạnh, gần như khiến anh muốn trực tiếp tuyên bố quan hệ của cả hai trước mặt nhiều người như vậy, để cho Lý Dật Sơ rốt cuộc cũng không còn đường lui. Anh biết rõ tình cảm của Lý Dật Sơ với mình không đủ sâu đậm, nhưng thế nào cũng không tưởng tượng được lúc ấy làm sao cậu có thể ung dung thản nhiên chụp bức hình này, sau đó lại tỉnh táo rời khỏi nơi đấy?
Nếu như lúc ấy một câu cũng không muốn nói, vậy cần gì phải giữ tấm hình này trong di động nhiều năm như vậy?
Cho tới nay Lương Huyên luôn hy vọng dù giữa hai người xảy ra bất kỳ vấn đề gì đều có thể nghe được đáp án từ chính miệng nhau, nhưng bây giờ anh bắt đầu hoài nghi, nếu như chuyện gì cũng nghe lời Lý Dật Sơ như từ trước đến giờ thì anh còn có thể giữ được cậu bao lâu? Anh quá tin tưởng Lý Dật Sơ, có điều sự thực lại chứng minh, loại tin tưởng này chẳng hề mang đến kết quả anh mong muốn.