“Nga.. Ha ha..” Cô gái lập tức đứng lên, gọi người đàn ông đang ngủ, “Vẫn chưa chịu dậy à, làm cho người ta chê cười, may mắn là nơi này đều là người nhà, ha ha…” Cô gái sửa sang lại tóc của bản thân, Tiêu Hàn cùng Tiểu Dịch lúc này mới phát hiện người này chính là cô gái ngày họp báo công kích Bùi Tử Đồng.
" Được rồi, thân ái, surprise… " Nói xong cô gái ôm lấy Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy cô gái đó, " Hoan nghênh trở lại… "
Người đàn ông ngồi dưới đất cũng nhanh chóng đứng lên, không biết những người mặc đồ đen đi ra từ ở đâu, đều đeo kính đen, không nhìn rõ mặt mũi, nhưng trên khuôn mặt không giống như hắc đạo bình thường hoặc là vệ sĩ, mấy người này thật khác với hôm họp báo, bởi vì Tiêu Hàn thấy trong người bọn họ có súng, càng làm cho Tiêu Hàn bồn chồn chính là mấy người này khuôn mặt thoạt nhìn có chút khát máu.
Nhưng lúc này mấy người này lại cầm khăn, đã đi đến bên người đàn ông kia, một mái tóc màu xám tro hơi rối, con ngươi đen nhánh, đen đến nỗi có chút dọa người, nhất là lúc lơ đãng đối mặt cũng Tiêu Hàn, ánh mắt như một lưỡi dao bén nhọn, người đàn ông đó không giống Tiêu Hàn là một người nhã nhặn, ngược lại, không phải là những góc cạnh cương nghị, mà là hết sức âm nhu, có thế nói gương mặt hết sức yêu mị.
Nhưng ánh mắt lại lợi hại như một thanh kiếm, mặc một chiếc áo màu xanh đậm cùng quần màu trắng sữa, thoạt nhìn rất vô hại, " Được rồi! Lui ra đi! " Người đàn ông không còn nói chuyện với âm thanh ôn nhu như vừa nãy, mang theo chút lạnh, mấy người đàn ông mặc đồ đen lập tức cúi đầu xuống.
" Tiểu Luyện, tớ rất nhớ cậu, cậu thật sự rất bại hoại, trở về cũng không nói với tớ một tiếng, thật là xấu! " Cố San Nhiên nhẹ nhàng lắc lư cánh tay của Đông Thu Luyện.
" Nếu không có việc thì cũng không trở lại, Tiêu Hàn, đây là Cố San Nhiên, Cố Nam Sênh, bọn họ kết hôn hơn một năm, Tiểu Dịch chào chú, dì.. " Đông Thu Luyện cười mang Tiểu Dịch đến, Tiểu Dịch ngọt ngào gọi một tiếng chị…. Cố San Nhiên hung hăng hôn lên mặt Tiểu Dịch hai cái, " Ôi thật đáng yêu, chị rất thích em nha… " Nói xong lại một trận hôn khắp mặt.
Tiểu Dịch quả thực muốn ngửa mặt lên trời hét lớn, cái người dì này ở nơi nào đến a, trong lòng Tiểu Dịch rất hối hận a, cái gì mà chị, chị này thật đáng sợ nha, trên mặt của cậu bé toàn là nước miếng, ai tới cứu a, bên này hai người đàn ông bước lên chào hỏi, mà Đông Thu Luyện chỉ đắm chìm trong vui sướиɠ khi gặp bạn, ở đâu còn chú ý đến vẻ mặt ghét bỏ của con trai mình.
" Tiêu Hàn! "
" Cố Nam Sênh! " Tiếp đó là cùng nhìn nhau trầm mặc, không biết thế nào, hai người giống như là đang nghĩ xem ai bước lui lại trước tiên, làm cho Cố San Nhiên nhìn thấy cũng cảm nhận được tâm tư khó đoán của hai người đàn ông này.
“Này, đây là mắt đối mắt sao, em thật không muốn nói nha, hai người kiếp trước là người yêu sao, làm gì gì đó, em còn có thể chấp nhận, nhưng mà chồng nuôi từ bé, khí chất của anh nhiều nhất chỉ là thụ, nhưng không cần ủy khuất, có công như vậy cũng rất tốt nha!” Đông Thu Luyện nâng trán, cô gái này đến chết hẳn cũng không đổi nha.
Tiêu Hàn chỉ ho nhẹ một tiếng, đi đến sau lưng của Đông Thu Luyện, nhưng sắc mặt của Cố Nam Sênh lại không dễ nhìn, đi đến sau lưng Cố San Nhiên, đưa tay ôm lấy Cố San Nhiên vào trong lòng, “San Nhiên bảo bối, thế nào, chồng của em có năng lực hay không em còn không biết sao? Sao vậy? Đêm nay chúng ta thử một chút?”
“Cố Nam Sênh, anh đừng giở trò lưu manh trước mặt của Tiểu Luyện được không!” Vừa nói vừa muốn đẩy Cố Nam Sênh, một tay của Cố Nam Sênh càng ôm chặt hơn, tay kia lại vòng quanh eo của Cố San Nhiên, “San Nhiên bảo bối, em nói gì vậy, anh luôn muốn em không đủ!”
“Khốn khϊếp, anh đồ lưu manh..” Cố San Nhiên liền đạp lên giày da sáng loáng của Cố Nam Sênh, hung hăng trừng mắt liếc nhìn sắc mặt tràn đầy thống khổ của Cố Nam Sênh, sau đó đi đến bên Đông Thu Luyện cùng đi vào nhà, còn Tiêu Hàn lại dắt Tiểu Dịch bước vào nhà.
Có 2 người mặc đồ đen rất nhanh đi đến, “Thiếu chủ, lau giày của ngài…” Sau đó đưa lên cái khăn tay mới tinh, Cố Nam Sênh nhìn trên giày của mình có một vết nho nhỏ của giày cao gót, ngây ngốc nở nụ cười, “Đây là San Nhiên bảo bối tặng cho ta, sao có thể lau đi, giữ lại…” Chỉ là đầu ngó chân thực đáng yêu nha, tiểu yêu tinh, xem đêm nay anh thu thập em thế nào.
“San Nhiên, sao cậu đối xử với Nam Sênh bạo lực như vậy, nói thế nào thì hai người đã kết hôn cũng lâu rồi!!” Bác An thấy có khách đến, lập tức bảo người làm chuẩn bị thức ăn, biệt thự Tiêu gia rất lớn, ngôi biệt thự này có 3 nóc, phía trước là một sân cỏ lớn, bên cạnh còn có hồ bơi, cho nên bình thường ở đây hơi vắng lặng, mà Cố San Nhiên là kẻ hơi dở hơi, cho nên bỗng chốc nơi này bỗng trở nên ồn ào.
“Tiểu Luyện, trời sinh anh ấy là thụ thích ngược, hơn nữa, đã nhiều năm như vậy, chúng tớ đều như vậy, anh ấy da dày thịt béo, đánh đánh cũng không có việc gì!” Vừa nói vừa cẩn thận nhìn Tiêu Hàn, Tiêu Hàn ngồi ở bên cạnh Đông Thu Luyện, một tay khoát lên ghế salon phía sau Đông Thu Luyện, bộ dáng hết sức tùy ý, nhưng trong mắt nếu nhìn kỹ càng sẽ thấy được anh không thoải mái khi thấy Cố San Nhiên nhìn anh như vậy.
“Thế nào, hai người đã kết hôn lâu như vậy, vẫn không có tin tức gì sao?” Đông Thu Luyện nhìn chằm chằm vào bụng của Cố San Nhiên, dù da mặt của Cố San Nhiên có dày thì khi bị hỏi như vậy cũng khó tránh có chút ngượng ngùng, vừa vặn Cố Nam Sênh đã đi tới, nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Cố San Nhiên, lập tức đi đến, “San Nhiên bảo bối, sao vậy?”
“Cút ngay, không có việc của anh!” Chọc cho Đông Thu Luyện cười một tiếng, “Nam Sênh, anh không muốn có một đứa bé sao?”
Cố Nam Sênh vừa nghe thấy lời này, sắc mặt tựa hồ có chút không tốt, chỉ cười nhẹ một tiếng, nhưng lại mang theo chút khổ sở, người sáng suốt đều nhìn ra được, nhưng Cố San Nhiên tựa hồ như không có phát hiện chuyện gì, chỉ thoạt nhìn có chút ngượng ngùng mà thôi.
“Đúng rồi, Tiểu Luyện, Bùi Tử Đồng cô gái này thật đúng là không biết xấu hổ, chồng của cậu thật có bản lĩnh, chọc tới loại gia đình như Bùi gia, tớ còn nghe nói, mấy năm tay Bùi gia tuột dốc, nếu có thể đeo bám vào các gia tộc hiển hách thì ngay cả con riêng cũng nguyện ý cho về!” Sắc mặt Tiêu Hàn có chút lúng túng, thiệt là, cô gái này thật không dễ chọc, đổi đề tai nhanh như vậy.
“Chuyện này cứ như để như vậy đi, Bùi Từ Đồng như vậy thì còn có cái gì để lợi dụng, không chừng cũng sẽ bị gia tộc của cô ta vứt bỏ, vốn chỉ là con gái riêng!” Đông Thu Luyện nhấp một ngụm trà, Đông Thu Luyện đối với quan hệ hiện giờ của cô và Tiêu Hàn rất hài lòng, không muốn vì một người là phá hoại phần ổn định này.
“Tớ còn nghe nói, Bùi gia hiện đang nhìn tới Vương Hỉ làm sắt thép, cậu cũng biết Vương Hỉ là một người trung niên, bộ dáng to béo, gia đình bình thường nhìn rất chướng mắt, Bùi gia như muốn đưa Bùi Tử Đồng cho Vương Hỉ, đời này của Bùi Tử Đồng xem như xong rồi!” Cố San Nhiên nói rất tự nhiên, nhưng Tiêu Hàn lại nhớ được, khó trách Bùi Tư Nhan thoạt nhìn như muốn làm cái gì, nguyên do là như vậy!