“Thực ngoan, con trai của cô thật đáng yêu!” Tay Lệnh Hồ Càn sờ lên đầu của Tiểu Dịch, Tiểu Dịch bỗng chốc chạy ra sau lưng của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện chỉ cười hỏi, “Tiểu Dịch, sao vậy?”
“Chú này với chú hôm qua có phải là cùng huyết thống không, sao lại giống nhau như vậy, con không thích chú ấy!” Tiểu Dịch nói thẳng như vậy làm Lệnh Hồ Càn có chút lúng túng, đứa nhỏ này sao lại nhạy cảm như vậy, chẳng lẽ hắn và anh trai của hắn giống nhau lắm sao? Không tự giác đưa tay lên sờ sờ mặt, Đông Thu Luyện thấy vậy liền nói: “Đừng sờ nữa, thực không biết xấu hổ!”
“Không xấu hổ!” Tiểu Dịch lúc này đã được Tiêu Hàn ôm vào ngực, hướng về Lệnh Hồ Càn làm mặt quỷ, Lệnh Hồ Càn lập tức thấy túc giận, thằng nhóc này, thế nhưng lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn!
“Lệnh Hồ Càn, sao anh lại không chút phẩm hạnh nào vậy, đây là con trai tôi, anh thử động vào thằng bé thử xem…” Âm thanh của Đông Thu Luyện vang lên, trong ngực Đông Thu Luyện ôm một bó hoa cúc màu vàng nhạt, trang phục cô mặc là màu lam, càng làm nổi bật lên vẻ đẹp của cô.
“Đông Thu Luyện, cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi làm sao không có phẩm hạnh!” Nhưng Lệnh Hồ Càn thấy tên mỗ nhóc nào đó mở miệng nhưng không ra tiếng, lập tức cơn giận nỗi lên, khẩu hình miệng rõ ràng là “Không có phẩm chất của đàn ông!”
Rất nhanh đã đến chỗ mộ bia của hai người, thoạt nhìn chỉ là mộ bia bình thường, giống như những cái xung quanh, nhưng chữ trên tấm bia làm Tiêu Hàn giật mình, Đông Tề, Triệu Mạn Chi, thời gian chôn cất là năm năm trước, cái tên ‘Đông Tề’ này chỉ cần là người ở thành phố C thì đều biết, huống chi là Tiêu Hàn đã ở thành phố C này phát triển, thậm chí hai người còn chung một bàn ăn một bữa cơm.
Tại sao có thể như vậy, Đông Thu Luyện lại là con của Đông Tề, bởi vì tài liệu điều tra không rõ ràng, trong lòng Tiêu Hàn suy nghĩ đến việc Đông Thu Luyện là cháu của Đông Tề - tổng giám đốc của xí nghiệp Đông gia, nhưng lại không nghĩ đến Đông Tề có con, bởi vì Đông Tề giữ kín chuyện rất tốt, hiếm có ai biết được Đông Tề có con hay không.
“Cha, mẹ, Tiểu Luyện tới thăm hai người!” Đông Thu Luyện nói xong, ngồi xổm xuống lấy khăn tay, lao tro bụi trên tấm ảnh, “Khi đó không ai dám nhận tro cốt của của chú và dì, nên tôi nói cho người tìm đến nơi này, mặc dù kích thước không lớn, nhưng lại hết sức yên tĩnh!”
“Cảm ơn!” Đông Thu Luyện sau khi lau xong mới đặt bó hoa xuống, sau đó dọn ra một chút điểm tâm, “Tiểu Dịch, lại đây, đến nhìn ông ngoại cùng bà ngoại của con!” Người trên ảnh thoạt nhìn hết sức trẻ tuổi, sao lại không trẻ, bởi vì thời gian đó cũng chỉ mới hơn 40 tuổi, là thời điểm phong nhã hào hoa.
Trên ảnh. Đông Tề thoạt nhìn ôn nhuận, Triệu Mạn Chi có bộ dạng hết sức ôn nhu, hai người rất xứng đôi, hơn nữa cùng Đông Thu Luyện có vài phần tương tự, Tiểu Dịch chưa từng nghe Đông Thu Luyện nhắc đến ông bà ngoại, đây là lần đầu tiên cậu bé thấy, Tiểu Dịch đưa tay ôm lấy Đông Thu Luyện, “Mẹ, mẹ còn có con, con sẽ chăm sóc cho mẹ, thật đó! Con hướng về phía ông bà ngoại bảo đảm!” Đông Thu Luyện vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Tiểu Dịch.
Đông Thu Luyện vốn cho rằng cô thực bi thương, nhưng bây giờ lại không cảm thấy như vậy, hơn nữa lại tỏ ra hết sức lạnh nhạt, Lệnh Hồ Càn đưa tay đẩy Tiêu Hàn, chỉ chỉ tay, hai người liền ra ngoại, chỉ để lại hai mẹ con ở mộ bia.
Lệnh Hồ Càn đứng dưới tàn cây, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá, lấy một điếu cho Tiêu Hàn, Tiêu Hàn lắc đầu, chỉ nhìn bóng người của hai người ở phía xa, Lệnh Hồ Càn châm thuốc, “Anh không biết cô ấy là con của Đông Tề sao? Tôi thấy anh rất kinh ngạc!”
“Cô ấy chưa bao giờ nói qua!” Tiêu Hàn nhìn Đông Thu Luyện, bóng lưng đó lại rất cô đơn, “Tôi cũng không biết Đông Tề có con!”
“Từ nhỏ Tiểu Luyện được bảo vệ rất chặt chẽ, tựa như một cô công chúa vô tư vô lo, ngày trước cô ấy không phải như thế, mặc dù có chút lạnh nhạt, nhưng tuyệt đối không phải như bây giờ, có lẽ biến cố ở năm năm trước kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô ấy quá lớn, Tiểu Luyện sau khi trở về tôi mới biết được cô ấy được gả cho anh!”
Tiêu Hàn thấy được Lệnh Hồ Càn không có ý muốn giữ lấy mãnh liệt như Lệnh Hồ Mặc, giống như là bạn bè hoặc là anh em, “Tôi cũng cảm thấy kì quái, vì sao cha mẹ tôi lại đồng ý cho cô ấy gả cho tôi, hiện tại tôi cũng vẫn không hiểu!”
“Tiểu Luyện từng là vị hôn thê của tôi!” Lệnh Hồ Càn hung hăng hít một hơn, sau đó nhả ra một làn khói có mùi sặc mũi, Lệnh Hồ Càn dừng lại một chút, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Kỳ thật, tôi đối với cô ấy chỉ là tình cảm anh em, mà cô ấy cũng không hề yêu tôi!”
Tiêu Hàn thật sự sợ hết hồn, vốn cảm thấy Lệnh Hồ Mặc thích Đông Thu Luyện, chuyện đó không nói cũng biết, nhưng vì sao Đông Thu Luyện lại là vị hôn thê của Lệnh Hồ Càn? Vậy do nguyên nhân nào mà cô ấy gả cho mình, có nhiều bí ẩn, Đông Thu Luyện tựa như người đang trong sương mù, làm người ta không thấy rõ.
“Anh cũng nhìn ra sao, anh trai của tôi rất thích cô ấy, nhưng cuối cùng cưới người khác không phải là cô ấy, kì thực năm đó xảy ra rất nhiều chuyện, nếu không vâng lời người lớn thì cô ấy đã trở thành chị dâu của tôi!” Tiêu Hàn cau mày, thấy mẹ con hai người đang đi tới, Tiêu Hàn nghênh đón, đưa tay nắm lấy tay của Đông Thu Luyện, tay Đông Thu Luyện lạnh buốt, mà tay của Tiêu Hàn lại rất ấm, làm cho lòng của Đông Thu Luyện như có một dòng nước ấm len lỏi chảy vào.
“Lạnh?” Tiêu Hàn nghiên đầu hỏi, Đông Thu Luyện lắc đầu, “Không sao, tôi che cho em, đợi lát nữa lên xe sẽ không lạnh nữa!” Đông Thu Luyện chỉ nhẹ gật đầu, khoé miệng giương cao, Lệnh Hồ Càn giống như một con hồ li, tất nhiên nhìn ra được Đông Thu Luyện thích Tiêu Hàn, trong lòng có chút khó chịu, nhưng hắn lại che giấu tốt.
“Thật cảm ơn anh, cảm ơn anh vì cha mẹ tôi an bài một chỗ tốt như thế! Chỗ này rất tốt, hết sức yên tĩnh, rất thích hợp cho hai người họ!” Đông Thu Luyện bày tỏ cảm tạ đối với Lệnh Hồ Càn.
“Không có gì!” Lời còn chưa dứt, Lệnh Hồ Càn cảm nhận được xung quanh có tia khác thường, quăng ngay điếu thuốc trong tay, “Ngồi xổm xuống!”
Tiêu Hàn phản ứng rất nhanh, lập tức che chở Tiểu Dịch và Đông Thu Luyện vào ngực, ngồi xổm người xuống, Lệnh Hồ Càn bước nhanh ra sau lưng của Đông Thu Luyện, cũng là ngồi xổm, sau đó vài giây, “Đùng…” Một tiếng súng vang lên, trong nháy mắt phá vỡ khung cảnh yên tĩnh hiện có, mà Lệnh Hồ Càn lấy súng lục, hướng về nơi phát ra tiếng súng, mà Tiêu Hàn cũng bị doạ, sau đó kéo nhẹ Đông Thu Luyện cùng Tiểu Dịch chạy trốn ra phía sau cây!
“Thế nào? Bị doạ sao?” Tiêu Hàn cúi đầu hỏi, lại thấy hai mắt Tiểu Dịch mở to tựa như đang hiếu kì, mà tay Đông Thu Luyện lại siết chặt áo của Tiêu Hàn, bộ dáng kia tựa như bị doạ không nhẹ, trong mắt của Tiêu Hàn xẹt qua một tia mềm mại, đưa tay vỗ vỗ lưng của Đông Thu Luyện, “Đừng sợ, tôi ở đây!” Đông Thu Luyện ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn, “A Hàn…”