- Vì sao lại nhìn anh đến như vậy?
-...
- Anh biết mình đẹp trai. - Mark bật cười, trông phong độ nhỉ?
-... - Tôi vùi mặt mình vào chăn, chỉ để lộ mỗi đôi mắt đang khẽ chớp động.
- Không sao chứ? - Mark sờ lên trán tôi, lo lắng hỏi - Em đau à?
-... - Tôi lắc đầu, rồi bật cười ha hả - Ngượng ngùng, vì anh đẹp trai.
Đẹp đến nỗi em chẳng thể nào kìm lòng được.
- Đến bây giờ mới nhìn ra nét đẹp của anh, có phải là quá muộn? - Anh dang tay muốn đón tôi vào lòng - Lại đây, cho anh ôm em một chút.
- Không phải như vậy, cô tiểu thư nhỏ đã nhìn thấy nét đẹp trai của chú vệ sĩ từ rất lâu rồi. - Mark vẫn chưa mặt áo, à, da thịt anh buổi sáng ấm nóng vô cùng.
Cảm giác được anh ôm, được vùi vào l*иg ngực anh thực là thích.
- Em bao nhiêu tuổi rồi?
- 20.
- Ừ, vậy là anh đã 37. - Mark hôn lên tóc tôi - Già rồi nhỉ?
- Không già! - Tôi lắc đầu, ngước lên nhìn anh - Anh xem, vẫn còn đẹp trai như vậy.
- Có lẽ đã đến lúc nên cưới San Ni về nhà, danh chính ngôn thuận làm bà Jr.
- Thôi ạ, không cưới đâu.
- Vì sao nhỉ?
- Chúng ta như thế này không phải đã quá tốt? - Tôi chợt nghĩ, mình vẫn còn hôn thú với Hạo Ân, việc này giải quyết êm đẹp cơ bản là chuyện không thể nào.
Hạo Ân, phải rồi, thời gian này hôm nào tôi cũng thấy không trên tivi thì cũng là báo chí, cậu ấy đang cho người tung tin tìm tôi khắp nơi. Tôi nhọc quá, không muốn suy nghĩ thêm bất cứ chuyện gì nữa, trong lúc này.
- Ngoan, anh hiểu được suy nghĩ của em. Sẽ giúp em giải quyết ổn thỏa, đừng lo lắng quá.
- Cảm ơn, Mark. - Đối với tôi, anh là người luôn bình tĩnh như vậy. Cho dù bầu trời có đột ngột sụp xuống, anh chắc chắn sẽ chống đỡ thay tôi.
Tôi nghĩ như thế. Nhưng thực tế đã chứng minh rằng, nó và mơ ước thường chẳng dung hợp được với nhau. Có khi, khoảng cách luôn là rất xa, rất xa nữa.
*
Hôm nay tôi bảo rằng muốn về nhà một lúc. Mark đồng ý, anh nói thế thì anh cũng đi giải quyết một vài chuyện. Xong việc sẽ trở lại đón tôi.
Cảnh vật ở Tần Khanh không có gì thay đổi, (có lẽ) chỉ có mỗi lòng người là sắp sửa đổi thay.
Một bác làm vườn vừa trông thấy tôi, ngay lập tức bước nhanh đến, hỏi:
- Tiểu thư San Ni, là cô đấy à?
Tôi gật đầu, thật thắc mắc là tại sao ông ấy lại xốn xang như vậy?
- Cô về là tốt rồi, cậu Hạo Ân đang cho người tìm cô khắp nơi.
- Bác đừng nói lại với cậu ấy. Cháu không... - Tôi giật mình, có lẽ Hạo Ân đã đến tận đây tìm kiếm rồi nhỉ.
- Tiểu thư, sao vậy? - Ông như đoán ra điều gì đó - Cô sống với cậu ấy không hạnh phúc sao?
- Cháu không sao ạ. - Tôi tiếp tục lắc đầu - Cháu chỉ muốn về đây thăm nhà mình một chút, bác đừng nói lại với ai.
Nói rồi, tôi nhằm hướng phòng mình đi thẳng.
Yên tĩnh quá, cơ hồ tôi có thể nghe được tiếng hít thở của mình, tuy đều đặn nhưng trĩu nặng tâm tư.
Tôi của tuổi 20 đã kết hôn với người mà mình không yêu mến. Cuối cùng lại bất chấp trở về bên cạnh Mark, người mà tôi cảm thấy thực sự hạnh phúc khi được cận kề kia. Suy cho cùng, hành động này có khác gì với nɠɵạı ŧìиɧ đâu nhỉ.
Tôi, đã nɠɵạı ŧìиɧ. Tệ thật...
*
Tiếng chuông điện thoại làm tôi bừng tỉnh, hóa ra là đã ngủ quên. Là Mark gọi đến, có lẽ anh muốn đến để đón tôi về.
- Alo, em đây Mark.
-... - Kì lạ, sao không có tiếng trả lời?
- Mark?
Tôi còn nghĩ do anh nhỡ tay ấn nhầm gì đấy. Đang lúc định cúp máy thì lại nghe được tiếng nói, là một giọng phụ nữ:
- Mark, có yêu em không?
Gì cơ? Mark nào chứ, không phải anh, tôi tự nhủ rằng người mà cô ấy đang nói đến không phải anh.
- Này, người ta đang hỏi anh đấy, có nghe thấy không?
- Có, anh có yêu em... - Tôi như người vừa rơi xuống địa ngục, đúng là giọng nói của Mark rồi, nhưng mà vì sao...
- Không thành ý, người ta chẳng nghe rõ nha.
- Anh, Mark, và anh yêu em! - Giọng anh nói rõ to, dõng dạc như muốn tuyên bố với cả thế giới vậy.
Tôi chết lặng, tự hỏi mình vừa nghe thấy một câu chuyện tiếu lâm phải không? Nhưng mà, nó lại là một câu chuyện cười nhạt thếch, nhạt đến đau lòng.
Tôi không khóc, chỉ biết đứng ngây người ra đó mà nhìn. Hết nhìn lên trần nhà rồi nhìn sang chiếc điện thoại, mặc dù màn hình đã tắt ngóm từ lâu.
Tôi về nhà anh, không hiểu sao tôi lại quay về đây, để làm gì nhỉ?
Cuối cùng, tôi cũng biết, mình về đây để làm gì. Chứng kiến, phải rồi, để tận mắt chứng kiến những thứ ngỡ như chỉ đến từ giấc mơ hư ảo kia.
Mark trở về, bên cạnh còn có một cô gái. Họ dìu nhau vào nhà, rồi chạm mặt tôi.
- San Ni? Em... em về lúc nào vậy? - Như gặp phải ma, Mark giật mình, lúng túng.
Tôi hi vọng đây chỉ là giấc mơ, một giấc mơ kinh hoàng.
- Ai vậy anh? - Cô gái đi bên cạnh ra vẻ ngạc nhiên, õng ẹo hỏi.
- San Ni? - Mark đi đến bên tôi, nhưng vì sao tôi lại thấy quá khó chịu - Anh có thể giải thích...
-... - Tôi cười khẩy, rồi xoay người đi lên phòng ngủ.
- Em hỏi cô ấy là ai? Sao anh không nói? - Cô gái đang nhất quyết ép buộc Mark trả lời đây mà.
Anh im lặng, có lẽ là chờ cho tôi rời khỏi phòng khách rồi mới mở lời chăng. Nhưng cuối cùng, câu trả lời kia dù nhỏ, cũng đã đủ để tôi nghe thấy:
- Em gái anh...
Bước chân của tôi chợt thôi nhịp. Lại là một câu chuyện không vui. Em gái à? Tôi từ khi nào đã biến thành em gái của anh vậy?
Kết quả cuối cùng là đây, tôi ngồi thu lu trong phòng bần thần, đau đớn. Còn anh, chắc đã vui vẻ bên cô gái ấy trọn cả một đêm dài.
Cô gái có mái tóc màu đỏ rượu. Phải chăng, đó là JD?
Lẽ ra, ngay khi nhìn thấy bức ảnh trong ngăn kéo ấy, tôi nên nghi ngờ...
30/05 là ngày họ yêu nhau, vậy là, thời gian tôi trở về đây, anh đã lừa dối tôi rồi nhỉ?
Ha ha, khôi hài. Tôi từng nghĩ Mark sẽ chẳng bao giờ giống với những người đàn ông khác ở ngoài kia. Nhưng không, sự thật lại đưa ra cho tôi biết một kết luận mới mẻ hơn rất nhiều: Đã là đàn ông, thì ai cũng như ai cả.
Tôi lại cười, thực sự là quá chua chát đi.
*
- San Ni, xin lỗi... - Anh, là Mark, lại ôm tôi, bây giờ đã là sáng sớm.
Ngoài câu xin lỗi ra, anh chẳng thể nói được một câu nào khác tốt đẹp?
- San Ni, hãy hiểu cho anh... - Vẫn còn ôm, vẫn là vuốt ve mái tóc.
Anh bảo hiểu? Tôi phải hiểu thế nào mới được đây?
- Anh chỉ có mỗi...
Lần này không để cho anh nói hết câu, tôi đứng phắt dậy, vung tay tát anh một phát, tiếng hét vang dội khắp căn phòng:
- Khốn nạn! Anh còn loại tư cách để nói câu "duy nhất" đó hay sao?
- San Ni? - Tôi thấy anh giật mình, rồi lại bối rối, dịu giọng - Anh... xin lỗi!
Chẳng thà anh nói, anh vì vui vẻ nhất thời, hoặc kinh khủng hơn là anh bị bỏ thuốc, nên mới làm như vậy. Tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, rất nhiều.
Tôi lại cười khẩy, cười vì sự ngu ngốc của bản thân, cười vì tình yêu của mình bấy lâu đã trót trao nhầm chỗ.
- San Ni! - Vừa bước ra khỏi cửa, anh lại chạy đến ôm tôi - Đi đâu vậy?
Nhẹ nhàng gỡ bỏ đôi bàn tay kia ra, tôi lắc đầu:
- Kinh tởm!
- Em...
- Biến khỏi tầm nhìn tôi!
Tôi cảm nhận tiếng bước chân anh dần lùi lại về phía sau, giọng nói run run, suýt nữa thì tôi đã lay động:
- Được, nếu em muốn. - Mark cũng cười - Nhưng anh muốn nói cho em biết, anh và JD, chưa từng xảy ra chuyện gì.
Một câu chuyện nhạt nhẽo nhất mà tôi đã từng nghe. Ở cạnh một người con gái xinh đẹp trọn cả đêm, có trời mới biết, ai mới là người đã động lòng nhất.
Thế là tôi lặng lẽ rời đi, không nói nhiều, cũng chẳng buồn nghe thêm bất cứ một lời giải thích nào nữa.
Tim tôi, nhỏ lắm. Và nó, đã chính thức vỡ vụn từ tối qua mất rồi.